Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Thôi Miên Và Cải Tạo Thân Thể

[Thế giới 17] Chương 1: Bác sĩ xử nữ (kiểm tra khẩu giao, nuốt tinh; dùng hoa huyệt xâm nhập kiểm tra và bị nội bắn)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiệu Khúc Thâm ngồi ở trước bàn làm việc và thuần thục lật xem tư liệu ở trong tay: “Người tiếp theo.”

Theo tiếng gọi của y thì một thanh niên bước vào.

Y cảm thấy hơi ngoài ý muốn, rốt cuộc người tới xem cái bệnh này phần lớn đều là người đàn ông trung niên và người già uể oải, hoặc là tuổi còn trẻ thì tiêu hao thận quá mức.

Nhưng cánh rừng lớn luôn là chim gì đều sẽ có, ngay từ đầu Thiệu Khúc Thâm cũng không có để ý.

Y cầm lấy sổ khám bệnh người thanh niên kia, vừa xem vừa nói: “Ngồi trên giường ở bên kia đi.”

Đó là cái giường bệnh liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy, bên cạnh còn có tấm rèm.

Thanh niên trả lời rồi đi qua đó ngồi xuống trước.

Không có nói liên tục không ngừng cũng không có cảm thấy thẹn hay ngượng ngùng, giọng nói còn hơi dễ nghe. Cái này làm cho Thiệu Khúc Thâm có thêm một chút ấn tượng tốt với người bệnh này.

Thiệu Khúc Thâm mang một đôi bao tay trắng dùng một lần và cũng đi vào.

Có lẽ là không muốn phá hư ấn tượng của mình đối với thanh niên, Thiệu Khúc Thâm không có nhìn xem gương mặt của đối phương. Hắn thấy đối phương ngồi yên và nhíu mày: “Cởϊ qυầи xuống cho tôi nhìn xem.”

“Được.” Thanh niên vươn một đôi tay thon dài, thong thả ung dung mà cởϊ qυầи ra.

Khác biệt với trong tưởng tượng, cái căn kia vừa dài vừa thẳng và có nhan sắc xinh đẹp, không hề có bộ dáng bị bệnh nào…… Thiệu Khúc Thâm theo bản năng cọ xát bắp đùi, cảm giác chỗ kia hơi ngứa lên.

Chẳng lẽ là bệnh liệt dương sao? Thật sự đáng tiếc…… Trên mặt của y không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng lại thở dài.

Y mang bao tay sờ lên cái căn dươиɠ ѵậŧ kia, nhưng mới vừa loát động hai cái thì chỗ kia lập tức trở nên cương cứng.

“Ủa……” Y không thể tưởng tượng được mà hơi chớp mắt và ngẩng đầu nhìn gương mặt của thanh niên.

Thanh niên mang theo ý cười bất đắc dĩ mà mở miệng: “Bác sĩ…… Tính dục của tôi quá tràn đầy, tôi phải làm sao đây?”

…………

Khương Thanh nhìn giống như bối rối mà mở miệng: “Nó mang đến ảnh hưởng nhất định đối với cuộc sống của tôi, có phương pháp gì giải quyết được không?”

Độ ấm rất nóng trong tay cách bao tay cao su truyền vào trong cơ thể, Thiệu Khúc Thâm nuốt nước miếng.

Y đây là…… Nhặt được bảo vật? Người bệnh trước mắt cho dù là gương mặt, giọng nói hay vẫn là cái căn ở phía dưới đều hoàn toàn phù hợp yêu thích của y.

Cái này có chỗ nào giống như bệnh chứ, hoàn toàn là thiên phú dị bẩm rồi.

Y ho hai tiếng và làm bộ đứng đắn: “Ngày thường có làʍ t̠ìиɦ không?”

Khương Thanh mỉm cười cong đôi mắt: “Không hề có, bởi vì tôi còn là độc thân và công việc cũng rất bận nên không có thời gian để làm việc này.”

Càng vừa lòng…… Thiệu Khúc Thâm cong khóe miệng lên ở sau lớp khẩu trang, đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi khô ráo.

“Trước tiên bắt đầu khám bệnh và chữa bệnh đi, đầu tiên nhìn xem cậu kéo dài bao lâu và trạng thái tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thế nào?” Y kéo khẩu trang xuống và ngồi xổm người liếʍ chỗ kia của Khương Thanh.

Thật ra mấy thứ này có thể mở miệng hỏi là được, y căn bản không cần tự mình làm…… Nhưng y hơi nhịn không được. Chịu đựng nhiều năm như vậy và rất vất vả mới xuất hiện một người phù hợp tâm ý như vậy.

Khương Thanh cũng không hề cảm thấy kinh ngạc với hành động lớn gan của bác sĩ, rốt cuộc người làm đối phương biến thành như vậy đúng là hắn.

“Bác sĩ thật sự tận chức tận trách a, loại việc nhỏ này đều tự mình ra trận.” Khương Thanh sờ sờ đầu của Thiệu Khúc Thâm.

Đầu lưỡi mềm mại chống mã mắt và liếʍ láp, Thiệu Khúc Thâm híp đôi mắt lại: “Đây là điều tôi nên làm.”

Hai người đều lòng mang ý xấu, trường hợp nhìn qua cũng hài hòa.

Thiệu Khúc Thâm nhớ lại một chút tên của người bệnh này, “Khương Thanh…… Đúng không?”

“Đúng vậy.”

Thiệu Khúc Thâm một tay nắm hệ rễ, một tay ấn bắp đùi của Khương Thanh…… Cả khuôn mặt đều tiến đến chỗ ở dưới người của Khương Thanh. Rất nhanh, cả cây dươиɠ ѵậŧ đều dính nước bọt sáng lấp lánh của y.

Trở nên càng xinh đẹp. Thiệu Khúc Thâm vừa âm thầm suy nghĩ vừa hé miệng ngậm lấy qυყ đầυ. Y cố gắng ngậm dị vật vào trong miệng, hút lưu hút lưu liếʍ láp không ngừng.

Nhưng cuối cùng vẫn là có một mảng lớn lộ ra ở bên ngoài và không thể bị khoang miệng bao bọc lại.

Thiệu Khúc Thâm thói quen giả bộ bản thân rát đứng đắn, bởi vậy cho dù bây giờ dâʍ đãиɠ phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của đàn ông nhưng biểu cảm vẫn có vẻ lạnh băng. Nhưng khuôn mặt nhiễm một tia ửng đỏ bán đứng khát vọng trong lòng của y.

Khương Thanh nhìn bộ dáng áo mũ chỉnh tề của đối phương, hơi muốn trêu chọc: “Bác sĩ Thiệu, nếu ngài không ngậm hết nguyên cây thì tôi không thể bắn ra được.”

“Ô, được……” Thiệu Khúc Thâm cố gắng muốn nuốt vào càng nhiều nhưng lại đột nhiên bị đè cái ót lại…… Qυყ đầυ thẳng tắp chọc trúng chỗ sâu trong yết hầu của y.

Muốn ho khan nhưng lại có một loại cảm giác thoải mái từ chỗ sâu trong khoang miệng tràn ngập mở ra.

Bàn tay của Khương Thanh ấn ở trên đầu của đối phương: “Bác sĩ quá vất vả, vẫn để tôi tới giúp ngài đi.”

“Ô, cảm ơn…… Nhưng không ô ô……” Thiệu Khúc Thâm vừa định nói không cần thì đã bị Khương Thanh cố ý hiểu sai ý rút ra một ít lại thọc trở về.

“Không cần cảm ơn.”

Khương Thanh ôm đầu của Thiệu Khúc Thâm và đứng lên từ trên giường.

Thiệu Khúc Thâm ngồi xổm trên mặt đất chỉ có thể bắt lấy chân của Khương Thanh để bảo đảm cân bằng của bản thân. Khoang miệng của y bị tùy ý đỉnh lộng.

Vốn nên là cảm giác đau khổ không thể chịu đựng được lại làm dưới người của y hơi ướt một chút……

Hoa huyệt dưới đáy chậu là bí mật không ai biết được nhưng nhiều năm che giấu ngược lại làm áp lực tính dục của y trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn.

“Ô…… Ha…… Hô chờ, ưm……”

Khương Thanh vừa thao lộng miệng của Thiệu Khúc Thâm vừa khen: “Miệng của bác sĩ Thiệu thật sự rất thoải mái, tôi cảm giác sắp phải bắn ra rồi.”

Khóe môi bởi vì cọ xát mạnh mẽ mà hơi đỏ lên, nước muối sinh lý của Thiệu Khúc Thâm đều bị đỉnh lộng ra ngoài. Yết hầu bởi vì bài xích với dị vật mà hơi co rút lại và mấp máy, nhưng nó lại không biết như vậy chỉ có thể làm đầu sỏ gây tội càng thêm thoải mái.

“Ha……” Thiệu Khúc Thâm đột nhiên bị rút dươиɠ ѵậŧ ra, khoang miệng khôi phục tự do trở nên hơi hư không. Y chớp chớp đôi mắt bị nước mắt che lấp và hơi nhìn không rõ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giữa qυყ đầυ của Khương Thanh và miệng lưỡi của Thiệu Khúc Thâm có một cái dịch nhầy rơi xuống, “Không phải bác sĩ Thiệu muốn xem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi sao? Nếu bắn ở trong miệng của ngài thì không phải là không xem được sao?”

“Ô, bắn ở trong miệng của tôi cũng không sao hết.” Thiệu Khúc Thâm lau tia nước bọt tràn ra khóe miệng và trợn mắt nói dối: “Không có việc gì.”

“Thì ra là vậy, thật sự không hổ là bác sĩ chuyên nghiệp.”

Khương Thanh một lần nữa đỉnh tiến vào, qυყ đầυ bị yết hầu mềm mại yếu ớt bao lấy. Một dòng chất lỏng nóng bỏng nhắm ngay chỗ kia rồi bắn vào……

“Ô, ha……” Thiệu Khúc Thâm hơi si mê há to miệng, y cố gắng nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ở trong miệng.

Hương vị đàn ông không có khả năng ăn ngon nhưng y lại biểu hiện giống như đang ăn món ăn rất ngon, hầu kết không ngừng lăn lộn trên dưới.

Khương Thanh lại lần nữa rút dươиɠ ѵậŧ ra, mới vừa bắn tinh xong nên dươиɠ ѵậŧ nửa mềm xuống. Thiệu Khúc Thâm chủ động tiến lên, từng chút từng chút liếʍ láp sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở trên dươиɠ ѵậŧ.

Chờ đến khi Thiệu Khúc Thâm rửa sạch xong thì Khương Thanh mới hỏi nói: “Bác sĩ, ngài khám ra được cái gì không?” Hắn chỉ dưới người của mình: “Bác sĩ vừa mới liếʍ hai cái thì tôi lại cứng, quả nhiên là bị bệnh đúng không?”

Thiệu Khúc Thâm lấy lại tinh thần, y nhận ra được vừa rồi bản thân si mê. Y ho khan hai tiếng. “Khụ khụ, tôi nhìn xem.”

Nhưng rất nhanh y lại bị cái đồ vật kia mê hoặc và liếʍ liếʍ đôi môi đỏ tươi bị thao lộng của mình, y lại có hơi muốn ăn nữa.

Nhưng Khương Thanh còn đang dò hỏi nên y cố gắng chịu đựng mà đứng lên.

Vẻ mặt của y nghiêm túc nhưng đáy mắt còn mang theo tìиɧ ɖu͙©: “Còn cần tiến thêm một bước khám và chữa bệnh, cậu nằm xuống trên giường đi.”

Khương Thanh cong khóe miệng lên và nhìn bộ dáng cố gắng giả bộ mạnh mẽ của Thiệu Khúc Thâm. Hắn ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Thiệu Khúc Thâm còn mặc áo blouse trắng, y cởi bỏ bao tay cao su ra và ném vào trong thùng rác. Đồng thời còn chậm rãi cởϊ qυầи và giày vớ ra.

Trên người vẫn hoàn hảo như cũ nhưng dưới người lại một thân trần trụi bò tới trên người của Khương Thanh.

Hai cái đùi tách ra chống ở trên người của Khương Thanh, y bỏ qua dươиɠ ѵậŧ hơi cương cứng của mình và bẻ ra bí mật nhiều năm che giấu: “Chờ một lúc nữa tôi sẽ dùng cái này để kiểm tra thân thể của cậu.”

Khương Thanh mơ hồ nhìn thấy bên ngoài âʍ ɦộ đỏ tươi, xem ra ngày thường Thiệu Khúc Thâm không thiếu tự an ủi.

Nhưng trong lòng của Thiệu Khúc Thâm lại hơi căng thẳng, tuy rằng nơi đó đã hoàn toàn ươn ướt nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên……

Y chậm rãi nhắm ngay dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Khương Thanh, qυყ đầυ cọ xát huyệt khẩu trơn ướt nhưng không có đi vào.

Thiệu Khúc Thâm hơi nóng nảy, trên trán đều chảy ra mồ hôi nóng. Khương Thanh ngồi dậy: “Bác sĩ, để tôi tới giúp ngài đi.”

Đôi mắt mang theo ý cười khiến Thiệu Khúc Thâm ngây người, y ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Khương Thanh một tay nắm lấy hệ rễ của mình và nhắm ngay vào, một tay ấn ở trên vai của Thiệu Khúc Thâm.

“Ô!” Huyệt khẩu bị đỉnh vào từng chút, Thiệu Khúc Thâm cầm lòng không đậu ngẩng đầu lên và đuôi mắt hơi đỏ lên.

Khương Thanh cảm thấy một lớp chắn mỏng khi hắn đi vào: “Thì ra bác sĩ Thiệu vẫn là lần đầu tiên à, trách không được mới lạ như vậy.”

Hắn không hề chậm rãi đè vai của Thiệu Khúc Thâm mà là sửa thành cào eo của đối phương.

Thiệu Khúc Thâm bẩm sinh mẫn cảm sợ ngứa lập tức mềm chân và bản thân lập tức ngồi xuống.

“A! Đau quá……” Khóe mắt của Thiệu Khúc Thâm bị đâm đến mức chảy ra nước mắt và cái mũi cũng đỏ lên.

Khương Thanh xoa xoa âm đế phía dưới của y và có ý định làm giảm bớt đau đớn của đối phương. “Lập tức thì sẽ cảm thấy thoải mái, ngoan.”

Làm bác sĩ ngược lại bị người bệnh an ủi, Thiệu Khúc Thâm cắn môi.

Nhưng an ủi của đối phương có tác dụng rất nhanh, âm đế bị xoa cương cứng đồng thời thân thể cũng mềm lại.

Nhưng y còn nhớ bản thân là phải cho Khương Thanh làm kiểm tra thân thể…… Tuy rằng ngay cả bản thân y đều cảm thấy phương pháp kiểm tra này là suy nghĩ kín đáo của bản thân.

Nhưng mặc kệ như thế nào thì cũng phải giả bộ, thế là y vừa thở ra một hơi vừa mạnh mẽ ngồi dậy: “Cậu không cần di chuyển, hô…… Tôi tới là được.”

Đối phương kiên trì nên Khương Thanh cũng buông lỏng tay ra: “Được rồi, ngài cẩn thận một chút.”

Đôi mắt của Thiệu Khúc Thâm đỏ bừng, sau khi y thích ứng cảm giác đau đớn ở dưới người rồi lại bắt đầu trở nên cơ khát, hoa huyệt kia đã chờ đợi giờ khắc này rất nhiều năm đang mấp máy co rút lại huyệt khẩu, sương sớm trong suốt chảy ra.

“Ô ha…… Thật lớn……”

Cái này có lẽ là dươиɠ ѵậŧ khỏe mạnh nhất là y làm bác sĩ nhiều năm qua đã từng xem qua…… Ngoài ra bây giờ còn đang cắm ở trong thân thể của y.

Lần đầu tiên y cảm thấy may mắn năm đó bản thân đã chọn bác sĩ là nghề nghiệp tương lai.

Khương Thanh bóp eo của Thiệu Khúc Thâm và nói một cách thành thạo: “Cái miệng phía dưới của bác sĩ cũng hút tôi rất chặt, tôi có thể di chuyển được sao.”

Không phải hắn nói nhưng động tác của Thiệu Khúc Thâm thật sự chậm.

Thiệu Khúc Thâm cắn môi dưới: “Ừ…… Có thể, a!”

Một khi đồng ý thì Khương Thanh nằm ở phía dưới của Thiệu Khúc Thâm đột nhiên đĩnh vòng eo và chọc cả người của Thiệu Khúc Thâm lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ rùng mình.

“Bác sĩ, ngài có khỏe không? Tính dục của tôi hơi mạnh, nếu làm đau ngài thì ngài cứ nói với tôi.”

Khương Thanh biểu hiện giống như chàng trai mới lớn muốn dừng nhưng dừng lại không được, thao lộng hoa huyệt của Thiệu Khúc Thâm nước chảy không ngừng.

“Ưm…… Không sao hết, ha ~ tùy tiện phát tiết du͙© vọиɠ ở trên người của tôi đi……” Khi Thiệu Khúc Thâm nói lời này thì cả khuôn mặt đều đỏ lên.

“Thật không hổ là bác sĩ.” Khương Thanh ở dưới lời mời nhiệt tình của đối phương thì cũng không hề khách sáo.

“Ô ưm…… Ưm…… A, a a……”

Lần đầu bị tùy ý cắm lộng trong cái huyệt, Thiệu Khúc Thâm lại tiếp thu tốt đẹp. Gương mặt của y đỏ bừng cuối cùng xé xuống lớp ngụy trang bình tĩnh, nghiêm túc, nước miếng tràn ra khóe miệng và nhỏ giọt xuống dưới.

“Xem ra bác sĩ cũng có bệnh tính dục tràn đầy muốn trị a.” Khương Thanh búng búng dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Thiệu Khúc Thâm, so sánh với của hắn thì muốn nhỏ hơn một vòng nhưng tuy là như vậy nên có phản ứng thì cũng không ít.

Thiệu Khúc Thâm bị bắt nạt đến mức khóe mắt đỏ lên và nức nở một tiếng: “Không cần bắn a…… Ô……”

Khương Thanh cười khẽ: “Bác sĩ nhìn qua thật sự rất đáng yêu.” Hắn duỗi tay nhẹ nhàng loát động dươиɠ ѵậŧ cương cứng của đối phương, không được hai cái thì phía trước đã thoải mái chảy nước.

Cả người của Thiệu Khúc Thâm đều rất mẫn cảm cắn chặt miệng, y mới miễn cưỡng kiềm chế tiếng rêи ɾỉ của mình.

Có là bởi vì là song tính nên thân thể của Thiệu Khúc Thâm mềm mại hơn nhiều so với đàn ông bình thường, lúc này bị Khương Thanh ôm vào trong ngực giống như một con búp bê vải uyển chuyển nhẹ nhàng.

Ngay từ đầu làm bác sĩ thành thạo đều không thấy, Thiệu Khúc Thâm đỏ mắt và trên dưới không ngừng chảy nước.

Khăn trải giường trắng tinh bị nhiễm một mảng lớn dâʍ ɖị©ɧ, hương vị tao ngọt nhàn nhạt tràn ngập ở trong không khí.

“Bác sĩ, tôi giống như muốn bắn.”

“Ô ô, tôi cũng vậy……”

Khương Thanh dùng lòng bàn tay lau đi nước muối sinh lý chảy xuống từ trên khóe mắt của đối phương.

“Bắn vào tới…… Ha……” Thiệu Khúc Thâm kẹp chặt huyệt của mình, trong chỗ sâu giống như đang khát vọng cái gì đó.

“Không sao hết sao?”

“Ô ô, ưʍ.” Thiệu Khúc Thâm rưng rưng gật đầu, trong mắt tràn đầy tình triều.

Ở trong nháy mắt khi Khương Thanh bắn vào thì Thiệu Khúc Thâm cũng run rẩy cả người bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c run run rẩy rẩy làm ướt đầy tay của Khương Thanh.

Một dòng nước kích động ấm áp tưới ở trên dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh, vừa nhìn xuống thì nhìn thấy cái khăn trải giường vốn bị nhiễm ướt giờ phút này càng trở nên rối tinh rối mù.

_______

[ Trứng màu bác sĩ chăm chỉ cũng không quên đi thăm người bệnh ở trong thời gian nghỉ ngơi ]

Nội dung trứng màu:

“Bác sĩ, ngài hiếm khi có được thời gian nghỉ phép mà còn cố ý tới trị bệnh giúp tôi cũng không sao hết sao?”

Khương Thanh nhìn Thiệu Khúc Thâm yêu thích khẩu giao với hắn và hỏi.

Người sau nghiêm túc ngậm đồ vật rất nóng kia vào miệng, đối với y mà nói thì đây mới là rửa mắt và nghỉ ngơi. Nhưng y không có khả năng nói ra với Khương Thanh nên tìm cái lý do: “Phụ trách với người bệnh cũng là trách nhiệm của bác sĩ.”

Y vừa đỏ mặt liếʍ láp vừa duỗi tay đi xuống thọc vào rút ra hoa huyệt của mình.

Khương Thanh mỉm cười: “Không hổ là bác sĩ Thiệu.”

Thiệu Khúc Thâm nói dối xong cũng mặt không đỏ tim không đập, y vùi đầu ở dưới người của Khương Thanh và hít một hơi thật sâu.

Mùi hương dầu gội nhẹ nhàng mạnh mẽ ập vào mũi, y cảm thấy chỗ sâu trong hoa huyệt càng ngứa một chút, ngón tay cắm ở bên trong cũng dần dần không thể thỏa mãn được thân thể của y. “Ô……”

Thiệu Khúc Thâʍ ɦộc ra đồ vật trong miệng, Khương Thanh nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiệu Khúc Thâm khóa ngồi ở trên đùi của Khương Thanh, dưới người là bộ dáng trần như nhộng và hai dòng dâʍ ɖị©ɧ uốn lượn chảy xuống theo bắp đùi.

Y lột ra huyệt khẩu của mình và thuần thục nuốt vào chỗ rất nóng kia: “Kế tiếp dùng tao bức của tôi tới trị liệu giúp cậu đi.”

Đôi mắt của Khương Thanh u ám và bắt đầu di chuyển vòng eo: “Cảm ơn bác sĩ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »