[Thế giới 16] Chương 1: Lưu manh trốn học (dạy dỗ thiếu niên dùng thân thể nhớ kỹ hướng thú vui vẻ khi học tập)

Trong góc chết của hẻm nhỏ tối tăm, một đám thiếu niên đang tụ tập đánh đập tên xui xẻo nào đó.

“Nè, các người đang làm gì vậy?”

Mọi người cảnh giác nhìn xem nhưng lại chỉ nhìn thấy một người thanh niên.

“Tôi đã báo cảnh sát rồi nha!” Khương Thanh giơ di động lên và màn hình phát ra ánh sáng.

Một người chửi tục một câu: “Thao.”

“Có người xen vào việc người khác.”

“Đừng để ý nữa đi nhanh đi, lần sau rồi lại nói.”

Một đám người chạy ngang qua bên người Khương Thanh và sắc trời tối sầm khiến người khác không thể nhìn thấy gương mặt của hắn.

Khương Thanh chậm rãi đi qua bởi vì còn có một người bị để lại.

Người nọ có mái tóc được nhuộm màu vàng, màu tóc khoa trương như vậy ở trên người đối phương lại không hề khó coi.

Khương Thanh ngồi xổm người xuống: “Cậu có sao không?”

Thiếu niên trên mặt có vết thương không hề có cảm xúc biết ơn, giống như một con vật kiêu ngạo: “Liên quan gì đến anh.”

“Nếu không phải tôi làm bộ báo cảnh sát thì bây giờ cậu sẽ bị đánh càng thảm hơn đó.” Khương Thanh không có tức giận vì thái độ của đối phương, hắn lắc lắc di động trong tay và cái cuộc gọi báo cảnh sát kia chỉ là một bức ảnh mà thôi.

Ánh mắt của thiếu niên hơi kinh ngạc nhìn Khương Thanh, y mím môi: “Cảm ơn, cái này là được rồi đúng không?”

Khương Thanh cất di động: “Cậu vẫn là học sinh đúng không? Tại sao bây giờ đã ra ngoài lăn lộn rồi.”

Ánh mắt của thiếu niên ngồi dưới đất bắt đầu trở nên không có kiên nhẫn: “Liên quan gì đến anh, tôi đã nói cảm ơn rồi!”

Y hơi tức giận mà nhìn người trưởng thành xen vào việc của người khác này, chỉ là giây tiếp theo thì lập tức mất đi ý thức.

“…… Tên của cậu là gì?”

“Trình Dịch Nguyên.” Cơn tức giận trong đôi mắt của thiếu niên tóc vàng bình tĩnh lại và không chớp mắt mà nhìn Khương Thanh.

“Tại sao cậu lại bị vây đánh ở chỗ này?”

“Bởi vì có người tỏ tình với tôi nhưng tôi đã từ chối.”

Thời buổi này bởi vì loại chuyện này mà có thể bị đánh…… Khương Thanh hơi nhướng mày. Hắn tiếp tục hỏi: “Cậu có chăm chỉ học tập không?”

Thiếu niên quyết đoán mà lắc đầu: “Đi học không thú vị.”

“Ba mẹ của cậu mặc kệ cậu sao?”

“Bọn họ quản vô dụng.”

Sau khi hỏi mấy câu thì Khương Thanh có bước đầu hiểu biết về người thiếu niên này.

Khương Thanh thở dài: “Xem ra cậu vẫn không biết hiểm ác của xã hội. Được rồi, vậy để tôi dạy cậu làm người một lần nữa.”

…………

Sau khi Trình Dịch Nguyên khôi phục ý thức còn không biết vừa rồi bản thân bị thôi miên, y căm tức nhìn Khương Thanh nhưng giây tiếp theo lại trở nên hoảng hốt……

Khương Thanh vừa rồi còn khiến y cảm thấy xa lạ đột nhiên trở nên thân thiết, làm trái tim của y không tự chủ được mà xuất hiện một tia tôn kính.

“Thầy Khương?” Y cau mày hỏi.

“Là tôi.” Khương Thanh đã giả thiết bản thân là một người thầy giáo có quan hệ thân thiết với Trình Dịch Nguyên.

Lông mày của Trình Dịch Nguyên giãn ra và y thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi em không nhận ra thầy.”

Khương Thanh cười tủm tỉm: “Hôm nay em lại trốn học đúng không?”

Sắc mặt của Trình Dịch Nguyên cứng đờ.

Nhưng Khương Thanh cũng không có suy nghĩ muốn trách y: “Thôi bỏ đi, để tôi tới giúp em học bổ túc. Nếu bây giờ không học tập thật tốt thì sau này có lẽ sẽ hối hận.”

Loại lời nói này y đã không biết nói bao nhiêu lần, mỗi lần nghe được đều phải nhíu mày. Nhưng không biết tại sao khi nói ra từ trong miệng của Khương Thanh thì Trình Dịch Nguyên lại không hề xuất hiện cảm xúc chán ghét.

“Hơi trễ rồi……” Trình Dịch Nguyên giật giật khóe miệng: “Lần sau có được không?” Y thật sự không muốn học tập, huống chi mới bị đánh một trận và trên người còn cảm thấy đau đây.

Khương Thanh cong khóe miệng lên: “Không được.”

Hôm nay là trời đầy mây cho nên cho dù bây giờ mới đến buổi chiều cũng vẫn không hề có một chút ánh mặt trời nào.

Khương Thanh cởϊ qυầи áo của Trình Dịch Nguyên xuống, trên người có một ít vết bầm tím mới nhưng cũng may là vết thương không nặng. Xem ra đối phương cũng không có ra tay tàn nhẫn.

Trình Dịch Nguyên bị cởϊ qυầи áo xuống cũng không có cảm giác cảm thấy thẹn gì, y nghiêm túc nhìn thẳng đối phương.

Y ngồi trên mặt đất xi măng lạnh lẽo và bị Khương Thanh mở hai chân ra.

Khương Thanh bẻ huyệt của y ra và thịt ruột căng chặt thẹn thùng nhắm chặt miệng lại căn bản không cho ánh mắt của người ngoài nhìn trộm vào bên trong của y.

Khương Thanh thở dài: “Cái huyệt chặt như vậy, để tôi nhìn xem em học thành cái gì rồi?”

Trình Dịch Nguyên bị nhìn ở nơi mịt mờ như vậy và trên mặt cũng chưa hề nhíu mày lại, y lộ ra bộ dáng học tra bất chấp tất cả và có vẻ mặt không hề để bụng: “Có quan hệ gì chứ, cho dù không học tốt thì cũng không chết được.”

Khương Thanh mỉm cười nhìn y một cái: “Chẳng lẽ em không biết chăm chỉ học tập thì sẽ trở nên càng thoải mái sao?”

Từ trước đến bây giờ Trình Dịch Nguyên chưa bao giờ nghe qua loại cách nói này, cho dù là trong tiềm thức đã định vị Khương Thanh là người mà y tin tưởng nhưng y vẫn có hơi không tin tưởng.

Khương Thanh cũng không trông cậy vào Trình Dịch Nguyên có thể tin, rốt cuộc ngay cả hắn đều biết là do chính hắn nói bậy bạ.

Tuy rằng đây là điều bậy bạ nhưng nếu Trình Dịch Nguyên thông qua thân thể tin rằng học tập thật sự có thể rất thoải mái mà nói thì có lẽ sẽ một lần nữa trở thành học bá cũng không chừng.

Có lẽ đi…… Khương Thanh nghĩ.

Bởi vì hắn cũng không phải thật sự rất muốn học bổ túc cho đối phương, bản thân đều đã tốt nghiệp lâu rồi vì vậy nên quên đều đã quên.

“Nếu không tin vậy để hôm nay tôi tới dạy em có được không?”

Trình Dịch Nguyên nhướng mày: “Được a, nếu thật sự rất thoải mái mà nói vậy thì học tập một chút cũng không sao hết.”

Khương Thanh cắn hầu hết chuyển động của đối phương và giọng nói mơ hồ không rõ: “Tuyệt đối sẽ làm em sảng.”

Khương Thanh vừa sắc tình vừa thuần thục liếʍ láp cổ của Trình Dịch Nguyên, đầu lưỡi ướt nóng khiến đối phương cảm thấy ngứa.

Nhưng y cũng không có từ chối, rốt cuộc bây giờ y đã cho rằng làʍ t̠ìиɦ là một bộ phận của học tập.

Đôi tay ấm áp thuần thục vuốt ve thân thể thiếu niên, tuy rằng hơi ngứa một chút nhưng Trình Dịch Nguyên cũng không cảm thấy chán ghét.

“Cứ như vậy sao? Cũng không có cảm giác gì.” Trình Dịch Nguyên nói.

Khương Thanh xuống phía dưới một chút và nơi đi qua đều sẽ lưu lại hai ba cái vết đỏ. “Lúc này mới vừa bắt đầu học thì không kiên nhẫn?”

Đầu lưỡi của hắn ngậm lấy núʍ ѵú màu nâu đỏ của Trình Dịch Nguyên.

“Rất ngứa a……” Trình Dịch Nguyên hơi sợ ngứa, y theo bản năng cong eo muốn tránh nhưng lại bị Khương Thanh ôm lấy vòng eo.

“Rất nhanh thì em sẽ quen thôi.” Hô hấp rất nóng của Khương Thanh phun ở trước ngực và kí©h thí©ɧ nổi da gà lên.

Hắn nhẹ nhàng gặm cắn hai cái và núʍ ѵú trong miệng rất nhanh đỏ tươi cứng lên.

“Ô……” Hơi kỳ quái một chút, thân thể bị không ngừng vuốt ve cũng hơi nóng lên. Trình Dịch Nguyên hơi muốn né tránh.

“Lần, lần sau lại tiếp tục đi……”

Ánh mắt của Khương Thanh cười tủm tỉm nhìn về phía y: “Sao hả, muốn chạy trốn?”

“Không phải, chỉ là……” Trình Dịch Nguyên nghĩ lý do nhưng đôi môi bị lấp kín.

Khương Thanh công thành chiếm đất ở trong khoang miệng của đối phương, rốt cuộc chỉ là một học sinh nên ở trên loại chuyện này có thể thuần thục được bao nhiêu chứ.

Đồng thời bàn tay rảnh rỗi của Khương Thanh cũng đi xuống và nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nửa mềm kia rồi nhẹ nhàng loát động.

Động tác thuần thục rất nhanh khiến cho thân thể ngây ngô của thiếu niên nổi lên phản ứng.

Vừa bị hôn đến đầu choáng váng não trướng vừa lại bị chống lại qυყ đầυ mẫn cảm mà vuốt ve…… Hô hấp của Trình Dịch Nguyên trở nên hỗn loạn.

“Sao hả, rất thoải mái đúng không?” Khương Thanh tách đôi môi đang kề sát của hai người ra và dùng cái trán dán lên cái trán của đối phương, trong mắt mang theo ý cười.

“Ô, giống nhau.”

Trình Dịch Nguyên quen học tra nên làm sao có thể thừa nhận chứ.

Nhưng dươиɠ ѵậŧ bị nắm lấy của y bị nhéo một chút, y đau đớn thở ra một hơi và lại nhìn thẳng vào đôi mắt châm chọc của đối phương.

“Đều đã cứng mà còn chỉ là giống nhau sao? Xem ra ăn uống của em không nhỏ đó.”

Khương Thanh tiếp tục lưu lại dấu vết hôn môi mập mờ ở trên người của đối phương.

Vốn đang cảm thấy không có cái gì nhưng giờ phút này thân thể có một tia tìиɧ ɖu͙© bị nụ hôn ấm áp khiến Trình Dịch Nguyên vậy mà cảm thấy có một tia thoải mái.

“Ô……” Trình Dịch Nguyên bị Khương Thanh nửa ôm nhỏ giọng hừ một tiếng, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn vào trong tay của Khương Thanh.

Khương Thanh hơi kinh ngạc: “Em vẫn là xử nam sao?”

Ánh mắt của Trình Dịch Nguyên trốn tránh: “Sao hả, không được sao……”

Lúc này Khương Thanh mới nhớ tới đối phương vẫn là một học sinh. Thật sự, cái tuổi tác này chưa từng làʍ t̠ìиɦ thì là chuyện rất bình thường.

Khương Thanh cảm giác đầu óc của mình bị phế liệu màu vàng làm cho ô nhiễm, bằng không tại sao lại giật mình theo bản năng chứ.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Khương Thanh khiến Trình Dịch Nguyên cảm giác tôn nghiêm của bản thân giống như bị vũ nhục, là xử nam thì rất kỳ quái sao?

“Muốn tiếp tục thì nhanh lên, bằng không thì tôi sẽ đi đó!”

Khương Thanh hồi phục lại tinh thần rất nhanh: “Bây giờ vở kịch lớn mới bắt đầu đây.”

Hắn lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bị bắn ở trên tay làm thuốc bôi trơn và chậm rãi chen ngón tay vào trong huyệt khẩu căng chặt.

“Ưm…… Khó chịu.” Trình Dịch Nguyên là thẳng nam nên cũng không biết giữa đàn ông làʍ t̠ìиɦ với nhau là như thế nào, y còn nghĩ rằng vừa rồi đã kết thúc rồi.

Khương Thanh chớp mắt: “Lập tức thì tốt rồi.”

“Ô, được rồi.” Trình Dịch Nguyên chịu đựng cảm giác không khỏe khi ngón tay chui vào trong thân thể và hơi nhíu mày lại.

Nhưng ở y xem ra thì học tập vẫn luôn đau khổ khó chịu. Bây giờ sau khi bị thôi miên thay đổi thì đầu óc cũng biến làʍ t̠ìиɦ thành học tập, cảm giác kỳ quái khi lần đầu bị dị vật nhét vào cũng bị y coi như là cảm giác khó chịu đối với học tập.

Bởi vậy cũng không có cảm giác gì khác biệt và chỉ cảm thấy kiên nhẫn một chút chờ đến khi kết thúc là tốt rồi.

“Thả lỏng một chút, tôi rất khó đi vào.”

Trình Dịch Nguyên bất đắc dĩ thả lỏng thân thể một chút, cái này y vẫn xem ở mặt mũi của Khương Thanh nên mới thả lỏng. Nếu là giáo viên chủ nhiệm của y kêu y phối hợp học tập thì y đã sớm châm chọc rồi.

Khương Thanh tinh tế khuếch trương bên trong đồng thời cũng đang tìm kiếm điểm nào đó.

Đột nhiên thân thể của Trình Dịch Nguyên run một chút.

Khương Thanh nhỏ giọng: “Là nơi này sao?” Nói xong lại ấn một chút địa phương mới vừa tìm được.

“Làm gì vậy…… Rất kỳ quái, đừng ấn.”

Thân thể của Trình Dịch Nguyên lại run lên một chút và cảm giác kỳ dị làm y nói không nên lời rốt cuộc là chuyện như thế nào.

“Đây là phản ứng bình thường, thói quen thì tốt rồi.”

Khương Thanh cũng không tiếp tục ôm đối phương và tập trung bẻ ra huyệt của y rồi chậm rãi khai phá khuếch trương.

Bàn tay của Trình Dịch Nguyên chống ở trên mặt đất bảo trì cân bằng, y cúi đầu cũng theo ánh mắt của Khương Thanh nhìn ra phía sau của mình.

Chỉ thấy giờ phút này cái huyệt thịt kia sắc tình phun ra nuốt vào ngón tay của Khương Thanh, chất lỏng sền sệt màu trắng ngà của huyệt khẩu là tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa rồi y mới bắn ra.

Ba ngón tay của Khương Thanh thọc vào rút ra không ngừng ở bên trong, hắn dùng đầu ngón tay ấn vào chỗ mẫn cảm.

Trình Dịch Nguyên vừa mới bắn xong tinh thì dươиɠ ѵậŧ cũng chậm rãi gắng gượng lên, một lần nữa khôi phục tinh thần.

“Giống như đã gần được rồi.” Ba ngón tay của Khương Thanh đã có thể thông thuận thọc vào rút ra ở bên trong, hắn nhẹ nhàng quấy loạn hai cái và chậm rãi rút ngón tay ra bên ngoài.

Cảm giác rút ra một chút khiến Trình Dịch Nguyên đột nhiên có loại cảm giác cảm thấy xấu hổ, y mím chặt môi và nhìn bộ dáng huyệt thịt của mình hoàn toàn hộc ra ngón tay rồi sau đó co rụt lại. Cảm giác bản thân trở nên hơi kỳ quái.

Khương Thanh kéo Trình Dịch Nguyên đứng lên từ trên mặt đất và giải thích đối với ánh mắt khó hiểu của thiếu niên: “Nếu em còn ngồi trên mặt đất xi măng thô ráp như vậy thì chờ lát nữa khả năng mông đều phải rớt một tầng da.”

Hắn làm Trình Dịch Nguyên chống ở trên tường và đưa lưng về phía hắn, thân thể chậm rãi tiến lại gần.

“Ưm……” Có đồ vật gì đó đỉnh ở trên mông, sắc mặt của Trình Dịch Nguyên ửng đỏ và y có lẽ nhận ra được cái đó là gì.

Tuy nhiên đây chỉ là học bổ túc bình thường, y không rõ tại sao bản thân sẽ cảm thấy hơi căng thẳng.

Khương Thanh nhẹ nhàng cắn thịt mềm ở sau cổ của Trình Dịch Nguyên: “Tôi chuẩn bị vào đây.”

“Ah được.” Trình Dịch Nguyên cũng không biết tại sao bản thân muốn đỏ mặt, y chống ở trên tường và chậm rãi bị Khương Thanh đỉnh tiến vào.

Thiếu niên vẫn là lần đầu tiên và hoàn toàn không biết muốn thả lỏng. Bởi vậy chẳng sợ đã bị khuếch trương rất tinh tế nhưng giờ phút này vẫn căng thẳng bao bọc hút lấy dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh.

Nhưng Khương Thanh có rất nhiều cách có thể làm cho thiếu niên thả lỏng lại.

Hắn liếʍ cổ của đối phương một chút và cẩn thận không lưu lại dấu hôn quá rõ ràng —— rốt cuộc ngày thường đối phương còn muốn gặp người khác.

Trình Dịch Nguyên bị xoay mặt qua và hôn môi với Khương Thanh.

Môi lưỡi lửa nóng làm thiếu niên ngây ngô lập tức trở nên ý loạn tình mê, ở dưới sự tấn công cố tình mạnh mẽ của Khương Thanh thì thiếu niên thả lỏng thân thể rất nhanh.

Khương Thanh cuối cùng cũng có thể chuyển động.

Hắn còn nhớ rõ chỗ mẫn cảm tìm được lúc trước và lập tức cố ý đỉnh lộng ở hướng kia.

“Ưm…… Ha……” Môi của Trình Dịch Nguyên bị hôn đến sáng lấp lánh lóe lên ánh sáng và còn hơi sưng đỏ. Đôi mắt của y nhiễm tìиɧ ɖu͙© và giờ phút này đôi mắt sáng ngời trở nên tối xuống.

“Rất thoải mái đúng không?” Khương Thanh nhỏ giọng hỏi ở bên tai y.

“Ô, ưm……” Trình Dịch Nguyên đáp lại theo bản năng.

Từ sau lưng ôm lấy vòng eo căng chặt của thiếu niên, tuy rằng vẫn là một đứa nhỏ không biết sự hiểm ác của xã hội nhưng vậy mà cũng có cơ bắp hơi mỏng.

Khương Thanh không nhịn xuống được mà sờ soạng thêm hai cái.

Thân thể của hai người va chạm phát ra tiếng vang bạch bạch nhưng bởi vì nơi này tương đối hẻo lánh và cũng không có người qua đường nào sẽ gặp được chuyện làʍ t̠ìиɦ lớn gan này.

Tuy nhiên cho dù bị nhìn thấy thì Khương Thanh cũng có thể làm đối phương quên là được.

“Thầy Khương……” Hốc mắt của Trình Dịch Nguyên ửng đỏ: “Còn bao lâu nữa mới kết thúc.”

Y thật sự có hơi chịu không nổi và theo lý mà nói học tập không nên sẽ mang đến cảm giác như vậy…… Tại sao sẽ giống như chuyện vừa khó chịu vừa thoải mái……

Tuy rằng dươиɠ ѵậŧ cương cứng không có không biết cố gắng mà bắn ra giống như lần đầu tiên nhưng vẫn có chất lỏng trong suốt không ngừng treo ở phía trước.

Mặt sau cũng dần dần có cảm giác, thân thể của Trình Dịch Nguyên nhiễm một tia ửng đỏ.

“A a…… Ưm~” Y khẽ nhếch môi và hô hấp hỗn loạn không ngừng toát ra, làm sao cũng không thể bình tĩnh lại được.

Y cuối cùng biết tại sao Khương Thanh lại kêu y đứng dựa vào tường, nếu lấy tần suất va chạm mạnh mẽ như vậy thì y còn ngồi dưới đất mà nói thì thật sự sẽ bị chà rớt một tầng da……

“Ô…… Thầy Khương, ưm a ~ ha……”

Khương Thanh nhẹ nhàng cắn vành tai của Trình Dịch Nguyên, “Không có việc gì, thật ra học tập không khó tiếp thu giống như em đã nghĩ. Chỉ là em không có tìm được cơ hội mà thôi.”

Học tập chẳng lẽ thật sự không khiến người khác cảm thấy chán ghét giống như những gì mà y đã tưởng tượng sao…… Đôi mắt hàm chứa tìиɧ ɖu͙© của Trình Dịch Nguyên hiện lên một tia khó hiểu.

Nhưng không đợi y có thời gian nghĩ lại thì người phía sau đã đưa y lên cao trào.

“Ô a……” Cùng với hơi thở rất nóng của y thì dưới người lại phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Chỉ là lần này không có lại lần nữa làm dơ tay của Khương Thanh mà là chậm rãi trượt xuống từ trên bức tường trắng.

Đồng thời bởi vì kɧoáı ©ảʍ bắn tinh mà trong cái huyệt kẹp chặt cũng bị chất lỏng nóng bỏng nào đó rót vào.

Hai chân của Trình Dịch Nguyên nhũn ra và gò má đỏ lên.

Khương Thanh ôm lấy thân thể mềm nhũn của đối phương: “Sau này nếu em chăm chỉ học tập thì tôi sẽ dạy cho em hứng thú của việc học tập có được không?”

“Ô, ưʍ.”

Trình Dịch Nguyên hơi ngẩn người nhưng vẫn đáp lại theo bản năng.

Nhưng rốt cuộc y có ghi nhớ ở trong đầu không? Điểm này ngay cả Khương Thanh cũng không biết.