[Thế giới 15] Chương 1: Đồng nghiệp ghét đồng tính (chủ động ăn dươиɠ ѵậŧ, lắc mông cầu thao, qυầи ɭóŧ nhét huyệt chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙)

“A a! Cặp đôi này cũng quá tuyệt vời đi ~”

“Đúng đúng đúng!”

Thời gian nghỉ trưa có hai người đồng nghiệp nữ đang thảo luận về bộ phim truyền hình gần đây.

Tề Phương Lương đi ngang qua từ bên cạnh và hừ lạnh một tiếng: “Chậc, hai người đàn ông ở bên nhau có cái gì đẹp chứ? Thật ghê tởm.”

Khương Thanh: “Cũng không cần nói như vậy mà. Mỗi người đều có yêu thích riêng của mình.”

Cho dù nói như vậy nhưng trên mặt của Tề Phương Lương vẫn có vẻ hơi không kiên nhẫn.

Khương Thanh nhìn thấy bộ dáng khó chịu của đối phương và hơi mỉm cười, hắn không nói thêm cái gì nữa.

…………

“Chậc, nhanh lên, tôi đều ngứa muốn chết rồi.”

Sau khi vào WC thì Tề Phương Lương gấp không chờ nổi muốn cởϊ qυầи ra, hậu huyệt đột nhiên phát tao sắp bức điên y rồi nên dẫn tới cả buổi sáng hôm nay y đều nghĩ sang chuyện khác.

Khương Thanh bị ấn ở trên bồn cầu và mỉm cười thản nhiên nhìn Tề Phương Lương: “Rõ ràng vừa rồi còn cảm thấy đàn ông yêu nhau rất ghê tởm mà bây giờ lại vội vàng muốn bị thao sao?”

Sắc mặt của Tề Phương Lương không hề thay đổi và nhíu mày: “Chỉ là nhờ cậu giúp tôi chữa bệnh mà thôi, chúng ta lại không phải đồng tính.”

“Nhanh lên, cậu cũng mau cởϊ qυầи ra đi. Tôi thật sự sắp không thể chịu nổi nữa rồi.”

Nhìn thấy Khương Thanh còn chưa có hành động nên Tề Phương Lương nóng nảy, y rụt rụt hậu huyệt và miễn cưỡng chịu đựng cơn ngứa ngồi xổm người xuống chủ động cởi khóa quần của Khương Thanh ra.

Động tác thuần thục nhìn qua thì biết y đã làm việc này rất nhiều lần.

Dươиɠ ѵậŧ mềm mại ở trong qυầи ɭóŧ, Tề Phương Lương mím môi và cảm giác dưới người càng ngứa hơn một chút.

Rõ ràng là đều là đồ vật mà đàn ông có, rõ ràng cho dù là nhìn thấy đều sẽ chán ghét nghiêng đầu sang một bên…… Nhưng giờ phút này Tề Phương Lương lại nhịn không được nhìn chằm chằm vào nó.

Hậu huyệt thấm ướt không tự chủ được mà rụt rụt, Tề Phương Lương nuốt nước miếng.

Y thuần thục vươn đầu lưỡi to rộng rồi quấn lấy qυყ đầυ vào bên trong khoang miệng lửa nóng của mình.

“Rõ ràng chán ghét đàn ông nhưng động tác liếʍ dươиɠ ѵậŧ rất thuần thục đó.” Khương Thanh luồn ngón tay vào những sợi tóc của Tề Phương Lương và hơi ấn xuống.

Tề Phương Lương cho dù nghe thấy lời này cũng không có phản ứng gì và ngược lại mơ hồ thúc giục Khương Thanh nhanh cứng lên.

“Đã ngứa chịu không nổi rồi sao? Được rồi, vậy cho dù tôi thô bạo một chút cũng không có việc gì đúng không? Rốt cuộc mặc kệ như thế nào thì cậu đều là người sảng nhất.”

Khương Thanh nắm lấy tóc của Tề Phương Lương và ấn đầu của y nhẹ nhàng thao lộng.

Hơi thở rất nóng phun lên ở trên hệ rễ dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh, dưới mũi của Tề Phương Lương đều là hương vị đàn ông. Nếu đổi thành ngày thường thì đã sớm ghê tởm muốn phun ra nhưng giờ phút này y lại phối hợp bị ấn đầu đỉnh lộng, nước miếng sáng lấp lánh dính đầy lên cái vật kia ở trong miệng và đầu lưỡi mềm mại liếʍ láp một cách linh hoạt.

Qυყ đầυ chảy ra dịch tuyến tiền liệt và cũng bị y nuốt hết xuống.

“Ha……” Dươиɠ ѵậŧ trong miệng cuối cùng trở nên cứng lên, Tề Phương Lương há to miệng phun ra và một tia nước miếng còn dính vào giữa trên đầu lưỡi và qυყ đầυ.

Đồng thời hậu huyệt cũng tràn ra một tia chất lỏng trong suốt và chảy xuống theo cánh mông.

Cảm giác ngứa sắp bức điên y, Tề Phương Lương hận không thể duỗi tay cào nát chỗ kia. Nhưng y biết làm như vậy đều vô dụng, cảm giác ngứa ở càng sâu bên trong……

Mà phương pháp giải quyết chỉ có một —— chính là cái vật cương cứng trước mắt này.

Tề Phương Lương liếʍ liếʍ đôi môi đỏ tươi và mái tóc của y vừa bị Khương Thanh nắm rối loạn rồi hỗn loạn treo trên trán. Nhưng y lại không có tâm trạng đi chải vuốt lại mái tóc của mình.

“Nhanh lên cắm vào tới……”

Y đưa lưng về phía Khương Thanh và cánh tay chống ở trên cánh cửa phòng đơn. Cái huyệt lúc đóng lúc mở chảy ra chất lỏng không biết tên giống như con cá thiếu nước đang tìm oxy.

Tề Phương Lương hoàn toàn không biết bây giờ bộ dáng của bản thân có bao nhiêu phóng đãng, y nghiêng đầu mời người đàn ông phía sau đi vào: “Ngứa muốn chết rồi, thật sự nhanh cắm vào đây đi…… Ô.”

Khương Thanh chậm rãi đứng lên và ngăn chặn thân thể của Tề Phương Lương. Qυყ đầυ cũng đứng vững trên cái huyệt thấm ướt và chen từng chút từng chút vào bên trong.

Tề Phương Lương gấp không chờ nổi mà muốn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ vào trong cơ thể, y lắc lư cái mông cầu hoan.

Khương Thanh mỉm cười và giống như đối phương mong muốn mà tàn nhẫn tiến vào.

“Ưm a…… Cuối cùng ~ sảng……” Cảm giác ngứa rốt cuộc được giảm bớt, cả người Tề Phương Lương đều thả lỏng lại. Bởi vì quá mức sảng khoái nên phía trước cũng đứng lên rồi hưng phấn bừng bừng mà căng cứng lên.

Tràng dịch ấm áp bị tràng đạo mấp máy phân bổ ra và thay thế nước miếng của Tề Phương Lương bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh. Mà chủ nhân của dâʍ ɖị©ɧ càng đỏ mặt thở dốc mà nói: “Ô. Nhanh lên, ưm~”

…… Tại sao mọi chuyện biến thành như vậy chứ?, Ngay từ đầu y cũng đã từng kháng cự.

Hậu huyệt của bản thân vậy mà bị cái loại bệnh ngứa chưa từng nghe thấy này, ngoài ra phương pháp trị liệu còn chỉ có một loại là được dươиɠ ѵậŧ cắm vào.

Chuyện này không phải giống gay sao? Y suy nghĩ như vậy.

Mà khi cảm giác kia càng ngày càng mạnh mẽ, mạnh mẽ làm y buông dáng người và tự mình lột ra cái mông chảy nước của mình cho đồng nghiệp —— Khương Thanh nhìn xem.

Đây là bởi vì Khương Thanh là người phát hiện ra sự khác thường của y và tính cách của hắn cũng rất tốt, trong lúc hoảng loạn y không có người nào có thể dựa vào nên chỉ có thể theo bản năng nhờ đối phương giúp đỡ.

“…… Ô, thật thoải mái, ưm~”

Trong giây phút khi dươиɠ ѵậŧ xỏ xuyên qua cơ thể thì mạnh mẽ đến mức có thể làm đầu óc của người khác trống rỗng và kɧoáı ©ảʍ đánh trúng đầu óc của y.

Tuy rằng vẫn chán ghét gay nhưng lại chấp chuyện y cần dươиɠ ѵậŧ để chữa bệnh.

Mà người trợ giúp y đúng là Khương Thanh.

Chuyện này là bí mật nhỏ của hai người, ngày thường cũng lén tiến hành. Chỉ là lần này thật sự là ngứa chịu không nổi cho nên mới có thể qua loa kéo người đến WC để làm.

Thân thể rắn chắc bị ấn ở trên tường WC, cách một cánh cửa hơi mỏng và bắt đầu cuộc làʍ t̠ìиɦ này.

Tề Phương Lương cắn ngón tay cái của mình và đè nén tiếng rêи ɾỉ bởi quá sảng khoái mà muốn tràn ra ngoài của mình xuống. Hai chân của y đều bị thao đếnn mức nhũn ra nhưng lại hoàn toàn không dừng lại được và vẫn luôn cầu xin: “Ha…… Lại mạnh hơn một chút, đâm tôi tàn nhẫn vào…… Ô ~”

Bị qυყ đầυ từng cái nghiền áp chỗ mẫn cảm, Tề Phương Lương thường thường run rẩy thân thể một cái ở dưới thân thể của Khương Thanh giống như con nai con mới sinh ra.

“Sắp hết thời gian nghỉ trưa rồi, nên kết thúc thôi.” Khương Thanh xoa cái mông dày sắc tình và nói ở sau lưng Tề Phương Lương.

Tề Phương Lương mở đôi mắt đang híp lại ra và miễn cưỡng nhìn thấy rõ thời gian trên đồng hồ trên tay trái. Quả nhiên, đã qua đi hơn phân nửa.

Cái huyệt của y rụt rụt, “Ừ…… Còn có một chút thời gian. Khương Thanh, làm ơn cậu…… Lại cắm tôi thêm một lúc nữa đi.”

“Hô ~ lần sau tôi sẽ mời cậu ăn cơm. Cho nên…… Ưm~ lại, lại thêm một lúc là được.”

Tề Phương Lương luôn làm mọi chuyện một cách bá đạo đều đỏ mặt cầu xin như vậy nên đương nhiên khiến người khác không thể nhẫn tâm từ chối. Khương Thanh đỉnh dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu và mỗi một chút đều giống như đang xỏ xuyên qua thân thể của đối phương.

Khương Thanh: “Nếu cậu đều nói như vậy, vậy thì được rồi.”

Nhìn giọng điệu giống như bất đắc dĩ nhưng lại mang theo ý cười bất đắc dĩ, Tề Phương Lương được đến câu trả lời vừa lòng nên lại đắm chìm đến bên trong kɧoáı ©ảʍ và không hề phát hiện nụ cười khác thường của Khương Thanh.

“Hô ~ ưm~ hút lưu…… Thật, sảng ~” ngón cái đều bị cắn ra một cái dấu răng hơi mờ, tiếng rêи ɾỉ của Tề Phương Lương lại là càng ngày càng đè nén không được.

Tiếng thở dốc thô nặng quanh quẩn ở bên trong WC.

Nếu không phải Khương Thanh đã sớm làm ám chỉ với những người khác và làm cho bọn họ sẽ không tới cái WC này. Chỉ sợ bộ dáng thở dốc lang thang này của Tề Phương Lương sẽ bị mọi người biết ngay lập tức.

“A……” Tràng dịch trong suốt chảy thẳng tới cẳng chân, thân thể của Tề Phương Lương run rẩy và dươиɠ ѵậŧ cũng bắt run rẩy theo sự va chạm.

Chỉ là dùng dươиɠ ѵậŧ trị liệu thì y đã sắp bắn……

Tề Phương Lương nhận ra được điều này nên trong lòng hơi căng thẳng và sợ hãi bị Khương Thanh phát hiện điều này. Nhưng y không biết rằng bộ dáng kẹp chân cọ xát đã sớm bị người ở phía sau nhìn thấy tất cả.

“Tôi sắp bắn.” Khương Thanh nơi ở bên tai Tề Phương Lương.

Hơi thở ấm áp làm vành tai của đối phương trở nên đỏ bừng, Tề Phương Lương rất cẩn thận mà cọ bắp đùi. Trên mặt và trên người không biết từ khi nào che kín mồ hôi mỏng, cả người đều nóng hôi hổi.

“Ô, bắn đi…… Tôi sẽ kẹp lấy.”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng là trị liệu, Tề Phương Lương bắt đầu hơi chờ mong.

Vòng eo của y bị siết chặt, là Khương Thanh ôm lấy eo của y từ phía sau. Dươиɠ ѵậŧ lấy một loại khí thế muốn hòa làm một với y mà dùng sức nghiền áp thành ruột của y.

“Ha…… Nóng quá, thật nhiều ~”

Cho dù bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vài lần thì Tề Phương Lương đều cảm giác bản thân không thể quen được.

Ở sau khi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới vào tràng đạo thì y cũng bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c và bắn lên trên cánh cửa ở trước mặt.

Chất lỏng trắng sữa chậm rãi chảy xuống, nhìn qua vừa sắc tình vừa da^ʍ mĩ.

Y thở phì phò và khuôn mặt ửng đỏ. Cơ bụng rắn chắc cũng phập phồng trên dưới và chuyển động theo hô hấp thô nặng.

Khương Thanh rút dươиɠ ѵậŧ và một tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tràn ra từ trong hậu huyệt.

Tề Phương Lương quay đầu, vừa bình tĩnh lại từ trong tìиɧ ɖu͙© vừa nói: “Muốn chảy ra, phải làm sao đây……”

Khương Thanh mỉm cười cầm lấy qυầи ɭóŧ màu của Tề Phương Lương: “Phương pháp cũ.”

“Ô.”

…………

Một lúc sau hai người đi ra từ trong nhà vệ sinh. Không ai hỏi tại sao bọn họ đi lâu như vậy và cũng không ai cảm thấy kỳ lạ với gương mặt ửng đỏ của Tề Phương Lương.

Sau khi kết thúc nghỉ trưa thì hai người trở về chỗ ngồi và bắt đầu làm việc.

Ngoại trừ đương sự thì không có ai biết được trong mông của Tề Phương Lương còn đang chứa một cái qυầи ɭóŧ.

________

[ Trứng màu ban đêm muốn rút qυầи ɭóŧ ra từ trong huyệt nhưng lại cao trào một lúc ]

Nội dung trứng màu:

“Ô.” Tề Phương Lương ngồi ở trên giường và sắc mặt ửng đỏ.

Y mở lớn hai chân và một bàn tay bẻ đầu gối của mình, một bàn tay duỗi xuống sờ đến huyệt khẩu.

Nơi đó là dơ bẩn và là nơi dùng để bài tiết. Nhưng giờ phút này y lại không thể không đυ.ng vào bởi vì trong đó còn đang chứa một cái qυầи ɭóŧ.

Tuy rằng đã không phải làm lần đầu tiên nhưng hô hấp của Tề Phương Lương vẫn hơi hỗn loạn.

“Cái này chỉ là trị liệu, cái này chỉ là trị liệu. Đây là bình thường……” Tề Phương Lương nắm chặt một góc qυầи ɭóŧ của mình.

Y chậm rãi kéo ra bên ngoài…… Vải dệt thô ráp cọ xát huyệt thịt mẫn cảm và kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ kí©h thí©ɧ giống như dòng điện từ xương nhảy lên trên đầu.

Gương mặt của Tề Phương Lương trở nên càng đỏ, phía trước cũng cương cứng và hơi chảy nước.

Chỉ là lấy qυầи ɭóŧ ra từ trong huyệt ra, Tề Phương Lương suy nghĩ. Nhưng thật ra thứ làm y chân chính không được tự nhiên là thân thể của y bắt đầu có phản ứng.

Bị một cái qυầи ɭóŧ đều có thể thao sảng như vậy, chính y đều sắp không thể thuyết phục được bản thân nữa.

“Đáng giận! Gay chính là rất ghê tởm !” Y tàn nhẫn và một hơi rút qυầи ɭóŧ ra.

Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c xẹt qua không trung thành độ cung và rơi xuống trên sàn nhà. Tề Phương Lương kêu lên một tiếng, chất lỏng hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và tràng dịch chảy ra.

“Ô…… Ha……” Y thở hỗn hển và cảm nhận được dư vị.

“Tại sao, tại sao sẽ thoải mái như vậy chứ……” Y nhắm mắt lại và ngã xuống ở trên giường.