[Thế giới 14] Chương 1: Hàng xóm hướng nội (trước là hàng xóm sau là nhân thê, bị thao lộng hoa huyệt nho nhỏ)

“Nè, không cần chạy lung tung……” Hà Thường Kha duỗi tay muốn nắm lấy đứa trẻ đang chạy ra ngoài cửa.

Dù y ôm lấy đứa trẻ nhưng bộ dáng dò nửa người ra ngoài cửa vẫn bị người khác nhìn thấy…… Hà Thường Kha hơi xấu hổ khi nhìn thấy hàng xóm ở đối diện.

Y quen biết người nọ, ngày thường trò chuyện cho y biết người này là người đàn ông dịu dàng giống như vẻ bề ngoài. Trên mặt luôn nở nụ cười nhưng rồi lại không mất khí chất trưởng thành và thường xuyên cho y một ít đề nghị về công việc và cuộc sống.

Đối với người như vậy, Hà Thường Kha có ấn tượng rất tốt. Khi đối mặt với đối phương thì đáy lòng ngẫu nhiên sẽ hiện lên một tia tự ti.

Nhưng bây giờ bản thân đang ở trong bộ dáng không thể bị người khác nhìn thấy nên làm trong lòng của y muốn chết đi.

Y lập tức ôm đứa trẻ của họ hàng vào trong lòng ngực và đứng lên rồi xấu hổ chào hỏi: “Xin chào ngài Khương……”

Khương Thanh còn duy trì tư thế muốn mở cửa, rốt cuộc cho dù Hà Thường Kha vừa mới suy nghĩ bao nhiêu chuyện thì trong thời gian đời sống hiện thực trôi qua cũng chỉ có mấy giây mà thôi.

Khương Thanh nghiêng đầu cười khẽ nói: “Ngài Hà, không thể tin rằng ngài còn trẻ như vậy mà đã có con rồi.”

“Không, không phải!” Hà Thường Kha xấu hổ muốn giải thích nhưng đôi mắt hoảng loạn lại nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của hàng xóm.

Lúc này y mới đột nhiên nhớ tới rằng ngày thường hai người cũng thường ghé nhà nhau, Khuong Thanh cũng biết rõ y đang sống một mình.

Lời nói đùa rõ ràng như vậy mà y lại không nghe ra, lỗ tai của y càng đỏ hơn.

Khương Thanh chỉ cảm thấy người hàng xóm nhỏ này của mình rất dễ xấu hổ, tùy tiện trêu đùa một chút thì tay chân đều luống xuống và lập tức lắc đầu.

“Ngài Hà, tôi chỉ nói giỡn mà thôi. Ngài không cần căng thẳng như vậy.”

“Ô.” Hà Thường Kha ôm đứa nhỏ trong lòng ngực chặt hơn: “Đây là đứa nhỏ con của chị gái, hôm nay chị ấy có việc nên nhờ tôi trông chừng giúp và sắp đi rồi”

Khương Thanh hơi kinh ngạc: “Thì ra ngài Hà còn có chị gái sao?”

Hà Thường Kha nhẹ nhàng gật đầu và nhìn qua trông giống một con hamster nhỏ.

Rõ ràng cao gần bằng Khương Thanh nhưng bởi vì co rụt bả vai lại nên trông lùn hơn không ít.

Đứa nhỏ ngậm ngón tay và không thể nói rõ lời nhưng vẫn có trực giác thẩm mỹ của con người mà luôn chớp đôi mắt to nhìn về phía Khương Thanh.

Nhìn thấy nước miếng sắp chảy đầy cả cằm nên Hà Thường Kha dùng cái yếm quấn trên cổ của đứa nhỏ mà lau miệng giúp cho đứa nhỏ: “Thật là, không thể ăn ngón tay.”

Hà Thường Kha hơi trách cứ mà nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực nhưng động tác trên tay lại rất dịu dàng tinh tế. Bộ dáng gầy ốm ôm đứa trẻ giống như là một nhân thê vậy.

“Vậy thì ngài Hà, hẹn gặp lại vào tối nay.”

Hà Thường Kha nhìn cánh cửa đối diện đóng lại, y sửng sốt một lúc rồi mới nhớ tới bản thân mời đối phương đến nhà ăn cơm. Nghĩ đến đây thì gương mặt y hơi đỏ lên. Cũng không biết bản thân luôn thẹn thùng tại sao lại có thể nói ra lời mời lớn gan như vậy chứ.

Y vừa dùng một tay che gương mặt nóng bừng lại vừa xoay người đi vào nhà.

…………

Ban đêm tới đúng hẹn, bởi vì ở đối diện nên Khương Thanh tới cửa mà không có mặc áo khoác.

“Đứa trẻ đâu rồi?”

Hà Thường Kha mang đôi dép lê hình con thỏ con màu trắng lông xù xù và trả lời: “Đã bị chị gái đón đi rồi.”

Khương Thanh ôm eo Hà Thường Kha từ phía sau và chôn đầu ở trên vai y rồi cười khẽ: “Anh còn nghĩ rằng em muốn cho đứa trẻ nhìn thấy cảnh chúng ta làʍ t̠ìиɦ với nhau chứ.”

Nhận thấy được lời nói ám chỉ rất mạnh của Khương Thanh nên sắc mặt của Hà Thường Kha trở nên ửng đỏ.

Bàn tay của Khương Thanh trượt vào từ vạt áo của áo lông và sờ đến bộ ngực mềm mại của Hà Thường Kha.

“Ưm……” Bị cách sắc tình kia xoa bóp ngực, tuy rằng Hà Thường Kha thẹn thùng nhưng cũng không có từ chối.

Tại sao sẽ như vậy chứ, rõ ràng vừa rồi khi hai người gặp nhau thì thái độ còn là cảm giác hàng xóm bình thường. Chuyện này đương nhiên có liên quan đến Khương Thanh.

Giây phút khi Khương Thanh bước vào nhà của Hà Thường Kha thì đầu óc của y tự nhiên đã xảy ra thay đổi. Bây giờ ở trong lòng của y thì Khương Thanh đã là chồng của y.

Y làm sao có thể từ chối sự vuốt ve của chồng chứ?

Thân thể chậm rãi mềm xuống, Hà Thường Kha đỏ mặt thở dốc: “Quá nóng vội rồi.”

Khương Thanh thật ra có vẻ mặt thản nhiên: “Anh cũng muốn có một đứa con, em sinh một đứa cho anh được không?”

“Ô……” Hà Thường Kha bị người yêu dịu dàng an ủi và thân thể cũng nổi lên tìиɧ ɖu͙©. Y nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

“Giỏi quá.” Khương Thanh bế y lên và thuần thục đi về phía phòng ngủ.

…………

“Ha! Nhẹ một chút……” Hà Thường Kha quỳ ghé vào trên giường, y nhếch cái mông của mình và ngón tay của đàn ông đùa giỡn khiến hoa huyệt của y trở nên ướt dầm dề.

Nhẹ nhàng thọc vào rút ra khiến cho hoa huyệt phun ra một tia mật dịch và treo ở trên nhụy hoa.

“Đều đã làm nhiều lần như vậy rồi nhưng tại sao vẫn nhỏ chứ?”

Đây là điều tự nhiên, rốt cuộc hoa huyệt của Hà Thường Kha là bị Khương Thanh dùng thôi miên ủ chín ra. Đáy chậu vốn dĩ bình thản đột nhiên xuất hiện một cái huyệt nhỏ nên đương nhiên là vừa nhỏ vừa hẹp.

Hà Thường Kha cắn mu bàn tay của mình và nhẹ nhàng rêи ɾỉ, chính y cũng không biết nơi chật hẹp như vậy tại sao có thể chứa được cái căn kia của chồng chứ.

Rốt cuộc bây giờ chỉ một ngón tay cũng đều khiến y cảm thấy trướng trướng.

Bộ ngực hơi phồng lên giống như của thiếu nữ treo ở trong không trung và theo động tác của Khương Thanh mà thịt mềm hơi đong đưa, hai viên đầṳ ѵú nhỏ xinh cũng cứng lên và bị Khương Thanh thưởng thức ở trong tay.

“Chờ một chút…… Không cần dùng sức nhéo như vậy……” Hà Thường Kha duỗi dài cổ và vòng eo cũng bị quấn lấy. Đây là bởi vì Khương Thanh đột nhiên nhéo âm đế của y một cách tàn nhẫn.

Âm đế yếu ớt làm sao chịu đựng được tra tấn như vậy nên nó lập tức sưng đỏ hơn. Nhưng hoa huyệt lại thành thật mà hộc ra một ngụm mật dịch to và lấy điều này để tỏ vẻ chủ nhân thân thể thật ra rất thích bị đùa giỡn như vậy.

Sức lực của tiểu huyệt căng chặt hút ngón tay trở nên lớn hơn, ẩm ướt nóng nóng bao bọc lấy ngón tay mà mấp máy. Khương Thanh nhận thấy được thân thể của Hà Thường Kha trở nên càng mềm thì chậm rãi rút ngón tay của mình ra.

Dịch nhầy trong suốt lôi kéo thành một sợi tơ dài và lưu luyến không rời mà tách ra.

Hà Thường Kha cắn môi dưới và hận không thể vùi cả người mình vào trong chăn.

Chỉ là một ngón tay mà đã bị chơi đến triều xuy……

Quả nhiên tiếng cười của Khương Thanh truyền vào trong tay y.

“Em thật đáng yêu.”

Hà Thường Kha bị đánh giá như vậy và sau đó được chồng mình xoay người lại.

Hai chân của y bị bẻ ra và tiểu huyệt còn dính dâʍ ɖị©ɧ ướt nóng đặt ở trước mặt hai người. Đến nỗi căn dươиɠ ѵậŧ cương cứng kia thì Hà Thường Kha đã hoàn toàn làm lơ.

Rốt cuộc ở trong mắt y thì bản thân là vợ của Khương Thanh cho nên làm sao có được dươиɠ ѵậŧ của đàn ông chứ.

“Anh muốn cắm vào đây.”

Qυყ đầυ của Khương Thanh cọ xát huyệt khẩu hai cái và thông báo trước với Hà Thường Kha.

Nhưng Hà Thường Kha lại tình nguyện hắn không nói, tưởng tượng đến bản thân sắp phải bị cắm vào. Tuy rằng biết thật sự là đi vào nhưng vẫn nhịn không được mà trở nên căng thẳng.

Muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn chằm chằm bộ dáng dươиɠ ѵậŧ tiến vào từng chút một.

Nơi đó của bản thân chỉ lớn một chút vậy mà thật sự nuốt nguyên cây dươиɠ ѵậŧ vào trong…… Cho dù đã làm vài lần nhưng Hà Thường Kha vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Dù sao thân thể cũng bị mạnh mẽ thúc giục ra một cái nữ huyệt nhưng cấu tạo thân thể của Hà Thường Kha vẫn có một chút không giống với người bình thường. Ví dụ như bây giờ chỉ mới vừa bị cắm vào thì bụng của y đã bị đồ vật gì đó đỉnh đến căng lên.

Nhưng Hà Thường Kha đã tập mãi thành thói quen, y hoàn toàn không nhận ra được điều này có gì là không đúng. Còn hơi tò mò một chút mà chọc chọc cái nơi nổi lên kia.

“Sau này có thai thì khi thai động chắc cũng giống như vậy đi.” Khương Thanh nắm chặt đùi của Hà Thường Kha và ngón tay càng thêm dùng sức.

Nhưng trên thực tế Hà Thường Kha không thể sinh con, bởi vì thân thể của y thật sự rất tinh tế. Mạnh mẽ căng ra khe hở một chút trong cơ thể để cấu tạo âʍ đa͙σ thì thật sự không còn nơi để đặt tử ©υиɠ được nữa.

Chỉ là Hà Thường Kha không biết việc này.

“A……”

Khương Thanh nhẹ nhàng va chạm hai cái thì âʍ đa͙σ chật hẹp đột nhiên kẹp chặt. Thậm chí bởi vì hoa huyệt thật sự quá nhỏ nên mỗi lần thọc vào rút ra thì cái cán của Khương Thanh đều có thể trực tiếp cọ xát đến âm đế.

Âm đế nho nhỏ bị cọ sát vừa đỏ vừa sưng, cái này làm cho hoa huyệt phun ra nước trở nên càng nhiều. Bôi trơn càng nhiều cho nên Khương Thanh đâm cũng càng tàn nhẫn hơn, một cái tuần hoàn ác tính cứ như vậy mà ra đời.

Hà Thường Kha ngẩng cổ rêи ɾỉ, bị thao lộng hơi thất thần khiến y quên mất việc thẹn thùng này. Tiếng thở dốc lớn gan sắc tình ở không ngừng truyền ra ở trên cái giường này.

Khương Thanh bế thân thể Hà Thường Kha xụi lơ một nửa rồi ngồi thao lộng, tư thế càng thêm thâm nhập này làm cho bụng của Hà Thường Kha bị đâm tàn nhẫn hơn. Cái tay đặt ở trên bụng còn có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đỉnh lộng ở bên trong.

“Muốn…… Phải bị đâm hỏng rồi……” Khóe mắt của Hà Thường Kha rưng rưng, “Nhẹ một chút……”

Khương Thanh hôn đôi mắt của y: “Sẽ không hư.”

“Ưm…… A a…… Muốn chết……”

Nhưng cho dù thanh niên cầu xin như thế nào thì Khương Thanh đều không có buông tha y, ôm eo của y cầu xin một lần rồi lại một lần.

…………

“Hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài Hà đã tiếp đãi.” Khương Thanh đứng ở cửa và mỉm cười dịu dàng: “Lần sau ngài có thể đến nhà của tôi chơi không?”

“A……” Vẻ ửng đỏ trên gương mặt của Hà Thường Kha còn chưa có rút đi, y ăn mặc cái áo lông cổ thấp che không được dấu hôn ở trên cổ. Nhưng y không hề phát hiện một chút dị thường nào ở trên người mình.

Cũng không có suy nghĩ là tại sao cả người của mình đột nhiên mềm nhũn và đỡ khung cửa mới miễn cưỡng đứng thẳng lên.

Ở dưới ánh mắt của Khương Thanh thì nhìn thấy hai chân trần trụi của đối phương uốn lượn chảy xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c và nụ cười càng sâu hơn: “Vậy thì tôi xin phép đi trước.”

“Ưm, được……” Hà Thường Kha thở phì phò trả lời, nếu đổi góc nhìn khác thì có thể thấy nhìn thấy phía dưới áo lông của y là cái hoa huyệt bị thao lộng đến đỏ tươi.

Lúc này đang vừa chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa theo bản năng kẹp chặt huyệt thịt trở lại……