[Thế giới 13] Chương 1: Con lai Trung - Anh (kiểm tra thân thể xoa vυ', sờ huyệt; bắt đầu chữa bệnh, súc ruột mất khống chế)

Trong sân bay ồn ào, khắp nơi đều là người đi đón người thân hoặc là khách du lịch.

Sàn nhà trên mặt đất được dì lao công lau đến bóng loáng xuất hiện một đôi giày da bóng loáng.

Một thanh niên có mái tóc đen và mặc đồ vest, dáng người cao thẳng đứng yên tại chỗ. Y liếc mắt nhìn xung quanh bốn phía: “Đây là Trung Quốc sao?”

Lúc này một người giơ tấm bảng lớn đi về phía y và trên đó có viết tên của y: Albert.

“Xin hỏi là ngài Albert sao?”

Y nhìn qua và nhận ra rằng đây là người đến đón y. Hai bên đã sớm trao đổi ảnh chụp, lúc này muốn nhận ra cũng không khó. Y lộ ra một nụ cười hiền lành: “Ngài là ngài Khương đúng không?”

Tiếng Trung của Albert hơi không chính xác một chút nhưng ngược lại có vẻ đáng yêu. Mái tóc xoăn màu đen trên đỉnh đầu hơi cong lên làm thanh niên này mang theo một tia ngọt ngào.

Khương Thanh xếp tấm bảng lại và chủ động giúp đỡ xách hành lý cho Albert.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Đây là lần đầu tiên ngài Albert đến đây đúng không?”

Albert gật đầu, y hơi nhớ nhung mà nói: “Đúng vậy, tuy rằng tôi có quốc tịch Trung Quốc nhưng từ nhỏ tôi đã sống ở nước Anh nên không có ấn tượng gì về Trung Quốc.”

“Nhưng mẹ của tôi thường xuyên kể cho tôi nghe về Trung Quốc cho nên lần này cuối cùng có cơ hội tới nơi này, tôi rất vui vẻ.” Khi Albert mỉm cười thì lộ ra răng nanh của mình và có hơi đáng yêu.

Khương Thanh hơi mỉm cười và nói một cách sâu xa: “Hy vọng lần này có thể làm ngài chơi vui vẻ.”

Albert không nghe hiểu ẩn ý của hắn và gật đầu.

…………

Sau khi đưa Albert đến khách sạn xong, Khương Thanh vốn dĩ đã kết thúc công việc lại đột nhiên đặt câu hỏi: “Ngài Albert có hiểu biết gì về văn hóa của Trung Quốc không?”

Albert: “Ngoại trừ nghe mẹ kể thì tôi còn lên mạng tìm kiếm một ít nội dung nhưng có lẽ còn không hiểu biết lắm.”

“Một khi đã như vậy,” Khương Thanh nói: “Để tôi tới dạy ngài một ít đi.”

Đôi mắt của Albert hiện lên ánh sáng màu đỏ và y không hề phát hiện mà nói: “Được thôi, cảm ơn anh.”

Trên mặt của Khương Thanh lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hắn vốn đứng ở phòng cửa và lúc này vừa lúc đẩy Albert vào. Theo cánh cửa đóng lại thì khóa điện tử cũng tự động đóng lại.

“Ngài Albert, Trung Quốc là một nơi rất coi trọng sức khỏe. Ngài có biết chuyện này không?”

Albert gật đầu: “Biết, văn hóa trung y của Trung Quốc rất nổi tiếng.”

“Thật ra tôi cũng biết khám bệnh và có một số cách chữa bệnh, nếu không thì để tôi giúp ngài kiểm tra thân thể có được không?”

Albert không hề nghi ngờ là tại sao vừa rồi mới nói tới văn hóa Trung Quốc vậy mà bây giờ lại biến thành chuyện kiểm tra thân thể này.

“Có thật không, thật tốt quá! Cảm ơn cậu. Khương, cậu thật sự là một người tốt.” Albert không hề cảnh giác. Nhưng không bằng nói, là thôi miên làm y biến thành người không thể từ chối Khương Thanh.

Khương Thanh kêu Albert nằm trên giường, bản thân hắn kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh.

“Vậy tôi kiểm tra nha, ngài Albert. Ngài không cần căng thẳng.” Khương Thanh ra tay từ phía sau và tháo cà vạt của y ra.

Hắn không có để ý đến áo khoác mà trực tiếp cởi nút áo sơ mi ra.

Sau khi quần áo được cởi ra thì thân thể của Albert lộ ra ngoài.

Thân thể của người Châu Á rất khó để tập luyện ra dáng người cường tráng, nhưng Albert là con lai Trung - Anh lại không có một chút khó xử này. Khi mặc quần áo thì không nhìn thấy dáng người nhưng giờ phút này lại rất gợi cảm.

L*иg ngực màu trắng và đường cong nhân ngư xinh đẹp được bại lộ, Khương Thanh nhéo ngực của Albert.

Hắn xoa xoa: “Ngài Albert không hổ là con lai Trung - Anh, ngực đều lớn hơn một chút so với người Châu Á.”

“Phải không?” Albert không hề nghe ra ý nghĩa trong lời nói sắc tình của Khương Thanh và hơi ngượng ngùng mỉm cười: “Thật ra tôi không hề thích rèn luyện.”

“A, thì ra là như vậy.” Khương Thanh xoa xoa đầṳ ѵú không phù hợp với cơ ngực lớn, một viên nho nhỏ và khi nhéo thì gần như biến mất không thấy.

Hắn hơi nắm chặt và núʍ ѵú đỏ nhạt lập tức trở nên cứng và đỏ bừng. Khương Thanh nhờ kiểm tra thân thể mà vừa nhéo vừa chơi vυ" của Albert, làn da trắng nõn rất nhanh đỏ ửng.

Albert bị sờ đến thân thể có hơi kỳ quái, nhưng y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Thanh lại ngượng ngùng mở miệng hỏi nên chỉ có thể nhịn xuống.

Cho đến khi hai cái vυ" đều trầy da sưng lớn, sau khi sưng lớn hơn một vòng so với lúc trước thì Khương Thanh mới nói: “Ngài Albert có bộ ngực rất khỏe mạnh.”

Albert còn chưa quen thuộc đối với tiếng Trung cũng không nhận thấy được đối phương dùng từ thay đổi và sắc mặt ửng đỏ nói: “Đương nhiên rồi.”

Cái tay của Khương Thanh đi xuống và sờ sáu khối cơ bắp rõ ràng, hắn hơi đè đè và tiếp tục đi xuống.

Khi cái tay ấn lên bộ phận phồng lên ở dưới quần tây, Khương Thanh cười một chút: “Yên tâm đi ngài Albert, trong quá trình kiểm tra xuất hiện loại tình huống này rất bình thường. Tôi sẽ không cười ngài đâu.”

Albert hơi không được tự nhiên và bên tai đều đỏ lên: “Ô.”

Nhưng cho dù nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của mình đang nằm trong tay của Khương Thanh thì y cũng không có ý muốn từ chối và vẫn ngoan ngoãn nằm như cũ.

Khương Thanh cách vải dệt nhẹ nhàng xoa bóp hai cái, dưới bàn tay có kích cỡ khá lớn đỉnh đũng quần lên thành một cái lều lớn. Qυყ đầυ giống như chảy ra một ít dịch tuyến tiền liệt, bởi vì Khương Thanh cảm giác được dưới tay hơi ẩm ướt.

Nhưng sau này thì bộ phận này cũng sẽ không có tác dụng gì, Khương Thanh giúp Albert cởi dây nịt ra và cũng có chú ý đến chỗ đó nữa.

Albert phối hợp mở lớn hai chân ra và nhìn bản thân bị cởϊ qυầи ra, dưới thân trần như nhộng bại lộ ở trước mặt người xa lạ chỉ mới quen biết một ngày cũng không có từ chối.

“Ngài Albert, xin ngài mở đùi ra.” Khương Thanh nâng chân của đối phương lên và giúp y đặt thành hình chữ M, rất giống tư thế của người phụ nữ mang thai đang sinh con.

Đầu ngón tay của Khương Thanh nhẹ nhàng chạm vào nhục động dưới dươиɠ ѵậŧ căng cứng, vẻ mặt ngẩn người. Albert vẫn luôn quan sát đến vẻ mặt của Khương Thanh và có hơi khó hiểu: “Khương, xảy ra chuyện gì sao?”

“A.” Khương Thanh hơi mất tự nhiên mà nói: “Không có gì. Tôi lại chạm vào một cái thử xem.”

Những lời này cộng thêm sắc mặt của Khương Thanh làm Albert trở nên hơi căng thẳng.

Nhưng một đốt ngón tay của Khương Thanh cũng không thể tiến vào cái huyệt khô ráo.

Khương Thanh thở dài, Albert lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt của y căng thẳng.

Khương Thanh không đành lòng nhìn y, giống như hơi xấu hổ nhưng Albert sốt ruột lại chờ không kịp: “Xin cậu trực tiếp nói cho tôi biết đi, có phải thân thể của tôi có chỗ nào không đúng phải không?”

Khương Thanh dừng một chút, nói một cách tiếc hận với Albert: “Ngài Albert…… Tôi thật sự không đành lòng nói sự thật cho ngài biết.”

“Nhục động phía sau ở trên thân thể của người đàn ông bình thường đều là thấm ướt và lỏng có thể nhẹ nhàng nuốt vào một cây dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, nhưng của ngài rất khô ráo và căng chặt. Đây là không bình thường.”

“Cái gì……” Albert bị thôi miên nên đại não lập tức chấp nhận cái giả thiết này, cho dù đây là lật đổ tri thức thường thức của y.

Y hơi khϊếp sợ và không ngờ rằng thân thể của mình lại có vấn đề lớn như vậy mà y vẫn luôn không biết. Phía dưới của y vậy mà không bình thường! Y không dám tưởng tượng nếu bản thân tiếp tục mang theo cái hậu huyệt không bình thường này thì sẽ sinh hoạt như thế nào?

Khương Thanh nhìn sắc mặt khϊếp sợ đến tái nhợt của Albert và còn nói thêm: “Nhưng phát hiện sớm nên còn có con đường cứu vãn.”

“Albert, ngài có đồng ý tin tưởng tôi không?”

Đầu óc của Albert đã sớm bị thôi miên bao trùm nên làm sao có thể từ chối được. Y giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng và ngồi dậy bắt lấy tay của Khương Thanh: “Đương nhiên, Khương, cậu nhất định phải giúp tôi.”

“Nếu không phải cậu nói cho tôi biết chuyện này thì tôi không biết đến lúc nào mới có thể phát hiện ra được.”

Khương Thanh: “Quá trình trị liệu có lẽ sẽ hơi khó chịu một chút”

“Không sao hết! Tôi nhất định sẽ phối hợp với cậu!”

“…… Vậy được rồi. Ở trước khi bắt đầu trị liệu tôi yêu cầu vì giúp ngài rửa sạch nhục động dơ bẩn phía sau của ngài. Xin hãy đi theo tôi tới phòng tắm đi.”

…………

“Nơi này còn thiếu dụng cụ nên chỉ có thể tạm chấp nhận. Ngài Albert, ngài ghé vào trên bồn cầu có được không?”

Albert đương nhiên lập tức làm theo, thân thể trần trụi của y quỳ gối trên gạch và khuỷu tay chống đỡ bồn cầu, nhếch cái mông lớn trắng nõn của mình lên.

Giữa kẽ mông là nhục động mơ hồ nhìn thấy được màu đỏ nhạt.

Tinh hoàn căng phồng và dươиɠ ѵậŧ cương cứng rũ ở dưới người, cho dù vừa rồi đả kích như vậy nhưng cũng không có làm nó mềm xuống. Giờ phút này vẫn là một cây rất cứng.

Khương Thanh gỡ đầu hoa sen từ trên tường xuống, hắn tháo vòi hoa sen ra và trong tay cầm ống mềm plastic trong suốt.

Hắn mở vòi nước ra và dòng nước ấm áp xông ra từ ống mềm rồi chảy đầy trên người của Albert.

Khương Thanh mạnh mẽ tưới nước vào nhục động của Albert, hắn dùng ngón tay cái che kín ống nước và làm cột nước có sức chịu bị nén lớn đánh sâu vào trên huyệt.

“Ngứa……” Albert lắc mông, lại không biết bộ dáng bây giờ của bản thân giống như con chó đen bị xối nước đang cầu hoan.

Khương Thanh đè mông của y lại: “Ngài đừng nhúc nhích.”

Dòng nước ấm áp làm huyệt hơi mềm lại nhưng bên trong vẫn căng chặt như cũ, nếu muốn trực tiếp nhét ống mềm vào trong thì hoàn toàn không có khả năng.

Tay phải của Khương Thanh vẫn cầm ống mềm tưới nước, tay trái thì nhờ tác dụng dòng nước bôi trơn và muốn nhét ngón tay vào bên trong.

“Ừ……” Bởi vì không thói quen dị vật nên tràng đạo theo bản năng kẹp chặt ngón tay.

Nhưng lại bị ống mềm còn đang chảy nước đánh mông một cái, một vết đỏ lập tức xuất hiện. Thân thể của Albert run lên và hoảng sợ.

“Xin ngài thả lỏng thân thể bằng không tôi làm sao biến hậu huyệt căng chặt thật đáng buồn của ngài biến thành cái động lớn lỏng lẻo chứ?”

“Ô, được, tốt……” Đầu gối của Albert quỳ gối trên gạch men hơi đỏ lên, y cắn răng thả lỏng thân thể.

Ngón tay của Khương Thanh cuối cùng thuận lợi tiến vào một cây: “Rất tốt, ngài Albert. Tiếp tục bảo trì như vậy.”

Vẫn luôn ép buộc bản thân thả lỏng hậu huyệt là một chuyện rất vất vả, huống chi bên trong còn có một ngón tay đang moi lộng.

Albert bởi vì cố gắng chịu đựng mà thân thể khô nóng, mồ hôi mỏng chảy ra từ trên trán. Người Âu Mỹ vốn dĩ có thể chất dễ chảy mồ hôi, chẳng sợ y cũng không có được huyết thống Âu Mỹ hoàn chỉnh nhưng điều này cũng không hề ngoại lệ.

Nhưng khi Khương Thanh dùng ngón tay moi lộng tới điểm nào đó thì Albert đã tới rồi điểm cực hạn vẫn nhịn không được mà kẹp chặt hậu huyệt, nó căng thẳng hút hai cái ngón tay đã đi vào trong huyệt.

Ống nước lập tức đánh xuống.

Nhưng điều này cũng không thể làm Albert lập tức điều chỉnh tốt bản thân, ngược lại càng kẹp càng chặt.

Vài roi rơi xuống và khiến mông của Albert đỏ lên, nhưng y vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Khóe mắt của y rưng rưng hơi đáng thương mà quay đầu lại nhìn Khương Thanh: “Khương……”

Khương Thanh thở dài: “Xem ra chứng bệnh của ngài Albert còn nghiêm trọng hơn so với tôi tưởng tượng.”

“Vậy phải làm sao đây……” Đuôi mắt của Albert đỏ lên và sợ Khương Thanh ngại phiền phức không chữa trị cho y.

Nhưng may mắn Khương Thanh là một “Người tốt”, “Yên tâm đi, nếu tôi đã đồng ý với ngài Albert vậy thì nhất định sẽ làm hết sức.”

Albert bị ăn không ít đậu hủ không chỉ ngây thơ không biết mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ cho rằng Khương Thanh thật sự là một người tốt.

Khương Thanh làm Albert lại cố gắng thả lỏng, sau đó duỗi ngón tay thứ ba vào trong và quấy loạn ở bên trong một lúc.

“Ha…… Khương, thật sự rất kỳ quái ~ ưm……” Sắc mặt của Albert ửng đỏ.

Khương Thanh lại đè lưng của y lại: “Đây là bình thường.”

Cảm giác tràng dịch dần dần chảy ra, Khương Thanh rút ngón tay của mình ra. Cái huyệt vừa rồi còn bị căng lớn giờ phút này lại rụt trở về, chỉ chừa ra một chút mị thịt ở huyệt khẩu.

Khương Thanh không có nhắm ngay ống mềm vào huyệt khẩu mà cắm vào từng chút một.

“Ô……”

Trong suốt quá trình thân thể của Albert theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lại bị đánh mông hai cái coi như trừng phạt.

Sau khi đưa ống nước vào phòng với chiều dài nhất định, Khương Thanh mở vòi nước ra.

“A…… Nước vào được ~” Albert che bụng của mình lại, phần lớn nước ấm rót vào trong tràng đạo của y.

“Nâng hậu huyệt lên bằng không muốn chảy ra ngoài.”

“Được, tốt……” Albert ghé vào trên bồn cầu, mái tóc xoăn màu đen giờ phút này ướt nhẹp rũ xuống giống như con chó con rơi xuống nước.

Y liều mạng nâng mông lên cao, ống nước giống như cái đuôi mà liên tiếp với thân thể của y.

Nhưng dáng vẻ này chỉ biết làm y có vẻ càng thêm sắc tình.

Khương Thanh ở bên cạnh vuốt ve lưng của y và an ủi nói: “Sắp xong rồi, nhịn một chút.”

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy bụng của Albert nhanh chóng phồng lên, bên trong tất cả đều là nước ấm rót vào.

Nhưng thời gian đau khổ trôi đi rất thong thả, Albert không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu. Y chỉ cảm thấy bản thân sắp hư thoát thì mới nghe thấy Khương Thanh nói: “Được rồi. Kế tiếp tôi muốn rút ống nước ra. Ngài Albert nhất định phải kẹp chặt mông lại, nếu nước chảy ra ngoài thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

“Ha ~ tôi sẽ cố gắng.”

Khương Thanh nắm ống nước và một hơi rút ra.

“Hử? Y y ——” không ngờ rằng Khương Thanh sẽ hành động nhanh như vậy khiến Albert đột nhiên không kịp phòng ngừa, y thét chói tai và phun ra một dòng nước lớn.

Cho dù y đã rất cố gắng kẹp chặt hậu huyệt và lưu lại phần nước còn dư ở trong bụng nhưng Khương Thanh vẫn nhìn y với vẻ mặt tiếc hận.

“Thật đáng tiếc, ngài Albert. Chúng ta lại muốn làm lại một lần.”

“Ô……” Albert cắn môi dưới, vô cùng đáng thương nhìn Khương Thanh nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định này.

“Còn về phần nước ở trong bụng của ngài đã vô dụng rồi.” Bàn tay của Khương Thanh ấn trên cái bụng phồng lên của Albert, không hề ương tay mà nghiền áp bụng của y.

“Quá mạnh, Khương, ô! Nhẹ nhàng một chút ~ a…… A ~”

Theo động tác đè ép thì hậu huyệt của Albert lại phun ra một dòng nước rất mạnh.

Nước ấm rất vất vả rót vào trong lại bị ép ra ngoài, giờ phút này hai chân của Albert đã nhũn ra.

Nhưng dần dần y lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ở trong đó, dươиɠ ѵậŧ cương cứng trở nên trướng đau.

“A a! Lại muốn phun…… A ~ ưm a ~ phun!”Một dòng chất lỏng cuối cùng trào ra đồng thời dươиɠ ѵậŧ của Albert cũng phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trắng đυ.c.

Khương Thanh nhìn bộ dáng thở dốc của Albert và làm y nghỉ ngơi một lúc, sau đó một lần nữa cầm lấy ống nước lắc lắc ở trước mặt Albert: “Như vậy chúng ta lại muốn bắt đầu rồi nha!”

“Ô…… Được……” Sương mù trong mắt của Albert kích động, hai chân run lên trả lời nói.

“Được rồi.” Khương Thanh đè cái bụng nhỏ phồng lên ở dưới bàn tay và lại nhắc nhở lần nữa: “Lần này tôi sẽ rút ra chậm một chút, ngài Albert nhất định phải cố gắng nhịn xuống đó.”

“Ha…… Được, được.” Gương mặt của Albert dán ở trên nắp bồn cầu và ngây người trả lời nói.

Dươиɠ ѵậŧ của y một lần nữa bắt đầu trướng lên, cảm xúc tăng vọt dán ở trên bồn cầu. Xúc cảm của gạch men sứ lạnh băng ngược lại không có tưới diệt du͙© vọиɠ của y mà thân thể ngược lại trở nên càng nóng hơn.

Khương Thanh nắm ống nước và rút ra từng chút một, tốc độ chậm không ít so với lúc trước.

Tuy rằng kí©h thí©ɧ nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng kɧoáı ©ảʍ lại bị kéo dài. Albert xoắn chặt huyệt của mình và rất cẩn thận không cho bản thân lại phun nước ra.

Cuối cùng, lúc này ống mềm được rút ra bình yêu không có việc gì.

Nhưng không có vật tắc nghẽn hậu huyệt và muốn nghẹn lại nước ở trong cơ thể quả thật là độ khó cấp bậc địa ngục, Albert đành phải run rẩy nâng đôi chân mềm nhũn của mình lên và nhếch cái mông lên cao.

“Chỉ cần nghẹn năm phút thì có thể bài xuất ra.” Lời nói của Khương Thanh giống như lời nói nhỏ của ác ma, tuyên bố năm phút tiếp theo là địa ngục đau khổ.

“Ha……” Albert bị tra tấn bởi đau khổ bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế.

“Ngài Albert giống như rất đau khổ, để tôi giúp ngài Albert thả lỏng một chút.” Khương Thanh giơ tay sờ dươиɠ ѵậŧ trướng lên của Albert.

“Không……” Albert vừa định từ chối nhưng lời nói vừa nói ra thì thân thể không có sức lực, y đành phải lập tức im miệng. Y tùy ý để Khương Thanh loát dưới thân giúp mình.

Nếu lúc bình thường có người đồng ý giúp bản thân thủ da^ʍ thì Albert tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Nhưng tình huống bây giờ lại là một bên cực lạc một bên địa ngục.

Thủ pháp loát động của Khương Thanh thật sự rất thuần thục và lập tức bắt được chỗ mẫn cảm trên dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh. Y cố gắng chịu đựng đau khổ đồng thời cũng chịu đựng kɧoáı ©ảʍ.

“A ha…… Không…… Khương ~ sắp…… A ~” Albert cắn môi dưới của mình và ngón tay ấn ở trên bồn cầu dùng sức trở nên trắng bệch.

“Năm phút, ngài Albert, ngài có thể không cần chịu đựng.”

“Finally……” Albert lập tức ngã ngồi trên mặt đất, hai chân của y run rẩy không ngừng.

Tiếp theo một dòng chất lỏng lớn tràn ra từ trong mông, dươиɠ ѵậŧ cũng lại lần nữa bắn ra tới.

Sau một lúc lâu chịu đựng và thả lỏng đó là cực lạc, Albert giãn cái mày nhíu chặt của mình ra và đầy mặt vui sướиɠ cao trào.

Nhưng dươиɠ ѵậŧ của y run rẩy, sau khi kết thúc bắn tinh giống như có cái gì đó muốn trào ra.

Albert giống như thả lỏng quá mức, nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt bắn ra từ trong mã mắt. Từng đợt từng đợt và chảy lên trên gạch men, hỗn hợp cùng nhau với những chất lỏng khác.

“A……

_______

[ Trứng màu Albert nếm được ngon ngọt và thường xuyên chủ động cầu súc ruột ]

Nội dung trứng màu:

“Khương……”

Sắc mặt của Albert ửng đỏ nhìn Khương Thanh: “Xin hãy giúp tôi rửa sạch hậu huyệt dơ bẩn da^ʍ uế của tôi đi.”

“Lại muốn rồi sao?”

Albert đỏ mặt gật đầu.

Khương Thanh cảm thấy bất đắc dĩ: “Được rồi.” Không ngờ rằng Albert vậy mà yêu cảm giác súc ruột.

…………

“A…… Trong bụng rất đầy…… Rất trướng ~ thật sự khó chịu……”

“Nhưng…… Ha…… Lại, rất thoải mái……” Albert quỳ gối ướt trên mặt đất ướt dầm dề trong phòng tắm, một bàn tay xoa cái bụng trướng lớn của mình và dưới thân vừa mới bắt đầu trướng lên.

Khương Thanh đứng ở bên cạnh nhìn bộ dáng bây giờ động dục giống như cɧó ©áϊ của Albert.

“Ngài Albert.” Khương Thanh nhìn di động trong tay: “Năm phút đã tới rồi.”

“A…… Phun ~ muốn phun…… Thật thoải mái……” Albert vừa nghe thấy lời thông báo của Khương Thanh thì thân thể làm ra phản ứng nhanh hơn so với đại não, huyệt khẩu thả lỏng trong nháy mắt và phun ra một lượng nước ấm lớn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng cũng phun ở trên mặt đất.

Rất nhanh y quả nhiên lại mất khống chế. Nhưng y vẫn không hề để ý mà ngồi trên mặt đất dơ bẩn.

“Ha…… Thật sự rất thoải mái……” Albert còn đang không ngừng đè ép bụng của mình và muốn ép ra càng nhiều nước.

Y há to miệng và duỗi đầu lưỡi sắc tình ra: “Súc ruột thật tuyệt vời……”