[Thế giới 12] Chương 1: Hoàng tử đàn violin (luyện tập tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ biểu diễn, biến thành nhạc cụ bị ôm thao, bắn tinh triều phun)

“Diệu Văn em yêu anh a a a!!”

“Diệu Văn nhìn em!!!”

Chỉ một động tác của thanh niên mà khiến các cô gái ở dưới sân khấu thét chói tai.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng chảy ra từ những ngón tay của thanh niên giống như nước chảy, khi thì nhẹ nhàng khi thì kịch liệt, làm các cô gái vừa rồi còn kích động hò hét đều trở nên yên tĩnh và cẩn thận lắng nghe.

Dây cung đàn violin được ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy, không biết có bao nhiêu người muốn trở thành cây đàn violin trong tay của thiếu niên.

Một khúc lại một khúc, ở trong lòng mọi người thời gian trở nên trôi nhanh vài giờ phút này.

Cuối cùng Bạch Diệu Văn mỉm cười khiêm tốn, đứng dậy khom lưng và kết thúc lần biểu diễn này.

“A a a!! Không cần đi!”

Nhưng cho dù bọn họ có la hét cỡ nào cũng không thể giữ chàng thanh niên này lại để đàn thêm một bài nhạc nữa.

Thanh niên mặc chiếc áo bành tô màu trắng đứng ở trung tâm sân khấu chậm rãi bước xuống bậc thang và cuối cùng biến mất không thấy.

“Thầy Khương, vừa rồi em biểu diễn như thế nào? Thầy có nhìn thấy không?”

Vừa xuống sân khấu Bạch Diệu Văn gấp không chờ nổi cầm lấy điện thoại di động từ trong tay trợ lý và gọi điện cho số máy đầu tiên trong danh sách cuộc gọi.

“Tôi xem phát sóng trực tiếp, rất xuất sắc.”

Nghe thấy lời khen của Khương Thanh khiến Bạch Diệc Văn thoải mái nhẹ nhàng thở ra, nhưng không nghe được câu tiếp theo của Khương Thanh khiến y cảm thấy hơi thất vọng.

“Thầy Khương……” Bạch Diệu Văn nói chuyện rất rõ ràng, ngôn ngữ sáng tỏ biểu đạt suy nghĩ của mình nhưng giờ bởi vì trong lòng khó chịu nên biến thành ậm ừ.

“Ừ, tôi không quên, là khen thưởng đúng không?” Bên tai truyền đến tiếng cười của Khương Thanh, cho dù cách điện thoại cũng khiến trong lòng Bạch Diệu Văn cảm thấy tê tê dại dại.

“Chương trình học lần sau sẽ kéo dài đến hai tiếng, xem như là khen thưởng.”

Thật ra Bạch Diệu Văn còn cảm thấy hơi không đủ, nhưng nghĩ đến không thể cho Khương Thanh lưu lại ấn tượng bản thân được một tấc mà muốn tiến một thước nên vẫn rụt rè ừ một tiếng.

Sau khi Bạch Diệu Văn kết thúc trò chuyện với Khương Thanh, trợ lý ở bên cạnh cầm điện thoại giúp Bạch Diệu Văn và tò mò hỏi: “Trong điện thoại là thầy Khương mà ngài hay nhắc đến sao?”

Khi không nói chuyện với Khương Thanh thì Bạch Diệu Văn giống như thay đổi thành một người khác, trên mặt nở nụ cười dịu dàng khiêm tốn nhưng trong bất tri bất giác kéo khoảng cách xa ngàn dặm với người khác. Tư thế ưu nhã làm cho người khác cảm thấy có mong muốn gì với y thì cũng không thể thành công được.

Tuy rằng đây mới là tính cách của y.

Bạch Diệu Văn gật đầu, trong mắt còn mang theo ý cười chưa biến mất.

Trợ lý nhìn thấy bộ dáng không muốn nói nhiều của y thì ở sau lưng lặng lẽ thè lưỡi ra, trong lòng suy nghĩ làm gì có người nào phải luyện tập thêm mà cảm thấy vui vẻ chứ.

Tuy rằng bọn họ chưa từng nghe nói qua về thầy Khương gì đó nhưng có thể làm cho thiên tài violin kính trọng như vậy thì chắc chắn là một người rất lợi hại.

Mọi người đều âm thầm nói như vậy.

…………

“Cốc cốc.” Hai tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh quen thuộc này làm cho Bạch Diệu Văn đang dựa lưng ở trên ghế lập tức đứng lên. Trên thực tế từ sáng sớm hôm nay thì y đã không thể đứng yên, y đã đứng trước gương chỉnh sửa lại bộ dáng của bản thân rất nhiều lần. Y sợ Khương Thanh sẽ nhìn thấy bộ dáng không hoàn mỹ của bản thân.

“Thầy Khương, mời vào.” Bạch Diệu Văn kiềm chế trái tim của mình và chậm rãi mở cửa.

Tuy rằng trong âm thầm y có bộ dáng rất sốt ruột nhưng khi đối mặt với Khương Thanh thì Bạch Diệu Văn vẫn có bộ dáng rất bình tĩnh. Thật sự giống như một người quân tử khiêm tốn. Bất cứ lúc nào đều sẽ không mất đi dáng vẻ ưu nhã của mình.

“Đã lâu không gặp.” Khương Thanh nhìn Bạch Diệu Văn còn cao hơn mình.

Bạch Diệu Văn mỉm cười thản nhiên: “Đúng vậy.”

Khi bước vào cổng lớn Khương Thanh không có cởϊ áσ khoác ra, giờ phút này Bạch Diệu Văn vô cùng tự nhiên đi đến sau lưng hắn và giúp hắn cởϊ áσ khoác ra.

Ngón tay của Bạch Diệu Văn không thể nhịn được mà vuốt ve quần áo của Khương Thanh một chút, nhưng rất nhanh y đã dừng động tác này lại và tự nhiên mà treo nó lên giá treo quần áo.

“Chúng ta bắt đầu đi.” Khương Thanh ngồi xuống trên sô pha trong phòng, ngón tay đan vào nhau và đặt trên đầu gối bắt chéo chân, dù bận nhưng vẫn ung dung nói: “Trước hết tôi sẽ nghe em đàn một khúc.”

“Được.” Bạch Diệu Văn đi đến trước mặt Khương Thanh, trên bàn trà là đàn violin và dây đàn mà y đã đặt trước. Nhưng y lại không có nóng lòng cầm lấy mà đột nhiên nghiêm túc quỳ xuống.

Ngón tay thon dài duỗi tới cà vạt ở trên hầu kết, y không mất ưu nhã mà nhanh chóng cởi nó ra. Sau đó gấp ngay ngắn lại và đặt ở trên bàn trà.

Tiếp theo là cái nút áo đầu tiên, nút áo thứ hai…… Theo quần áo cởi bỏ, sắc mặt của Bạch Diệu Văn lại không hề thay đổi chút nào. Y cũng không có bởi vì hành vi cởϊ qυầи áo không biết liêm sỉ của mình mà cảm thấy thẹn thùng.

Chuyện này đương nhiên là nhờ công lao thôi miên của Khương Thanh.

Áo sơ mi bị Bạch Diệu Văn tự tay cởi ra và lộ ra lòng ngực xinh đẹp trắng nõn và xương bướm, tiếp theo y gấp áo sơ mi lại và đặt ở trên bàn trà. Bên cạnh chiếc cà vạt.

Cứ như vậy, Bạch Diệu Văn tự tay làm bản thân trở thành trần như nhộng.

Ở không lâu trước đây trang phục cần cẩn thận lựa chọn suốt một buổi sáng đã mất đi công hiệu chỉ trong mấy phút và đồng loạt nằm nghỉ ngơi trên bàn trà pha lê.

Thân hình sạch sẽ nghiêm túc ngồi quỳ trước mặt Khương Thanh và chấp nhận sự kiểm tra của hắn.

Khương Thanh yên lặng nhìn chăm chú trong một lúc, khóe miệng của Bạch Diệu Văn cong lên thành một độ cung nhợt nhạt. Lông mi rất dài rũ xuống và trông rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại cảm thấy vô cùng lo sợ với sự im lặng rất lâu này. Y sợ Khương Thanh nói ra một chữ ‘Không”.

“Có thể.”

Khương Thanh gật đầu một cái và cho y sự tin tưởng rất lớn.

Lúc này y mới đứng lên và dươиɠ ѵậŧ trắng nõn treo ở giữa hai chân. Hắn giống như có mắt không tròng với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình và lập tức cầm lấy nhạc cụ của mình rồi nhẹ nhàng đặt ở trên lưng.

Đây là Khương Thanh dạy dỗ y. Thân thể trần trụi làm bản thân hòa làm một với đàn violin, không thèm để ý ánh mắt của thế tục và hoàn toàn cảm nhận hơi thở thiên nhiên.

Điều này tuyệt đối không được phép tồn tại ở trong gia giáo nghiêm khắc của nhà họ Bạch, nếu không phải Khương Thanh dựa vào thôi miên thay đổi nhận thức của y thì không thể làm thiếu gia nhà họ Bạch có chút cũ kỹ khắc ở trong xương cốt này thành thật làm theo. Càng đừng nói đến là tôn trọng như bây giờ.

Thật ra Khương Thanh không hề hiểu âm nhạc, vốn dĩ hắn cũng không phải thật sự vì dạy âm nhạc cho Bạch Diệu Văn mà đến đây. Chỉ là hắn lợi dụng thôi miên lừa dối đối phương mà thôi.

Nhưng âm nhạc của Bạch Diệu Văn rất dễ nghe.

Sạch sẽ giống như bản thân y, vừa ôn hòa nhưng lại không mất sức mạnh.

Y biết Khương Thanh thích âm nhạc nhẹ nhàng vì vậy nhẹ nhàng kéo.

Khóe mắt nhìn thoáng qua thấy Khương Thanh đang nhìn y không chớp mắt, trên gương mặt bình tĩnh của Bạch Diệu Văn hơi ửng đỏ, dươиɠ ѵậŧ dưới thân không hề có du͙© vọиɠ cũng trở nên nửa cương cứng.

Thầy giáo đang nhìn tôi…… Ừ, muốn tập trung…… Không thể miên man suy nghĩ.

Trái tim của Bạch Diệu Văn treo trên cao, nhưng thân thể lại càng ngày càng nóng và dươиɠ ѵậŧ cũng hoàn toàn đứng lên.

Vào giờ phút này, ở trước mặt Khương Thanh thì Bạch Diệu Văn giống như đang động dục. Thân thể đỏ bừng và dươиɠ ѵậŧ còn cương cứng nhếch lên cao.

Bản nhạc chỉ có năm phút nhưng trong lúc đàn Bạch Diệu Văn dừng lại hai lần, đáng lẽ y không nên có loại sai lầm cấp thấp này.

Đàn xong một bản nhạc y mất mát mà cúi đầu, cơ hội biểu hiện thật tốt ở trước mặt Khương Thanh đã bị y tự tay chôn vùi.

Khương Thanh vỗ tay: “Tuy rằng lần này cũng không thể liên tục đàn xong một bản nhạc nhưng đã tiến bộ hơn so với lần trước.”

Nghe lời nói của Khương Thanh thì chuyện này không phải là lần đầu tiên.

“Thầy Khương.” Bạch Diệu Văn ngẩng đầu, “Em muốn nghe thầy biểu diễn một bản nhạc.” Trong đôi mắt ôn hòa mang theo ánh lửa rất nóng.

Khương Thanh mỉm cười một chút: “Được rồi, vậy em lại đây đi.”

Bạch Diệu Văn gật đầu, đặt cây đàn violin xuống và ngồi xuống trên người Khương Thanh.

Tại sao Khương Thanh biểu diễn lại đặt cây đàn của y xuống chứ? Đây là bởi vì vào giờ phút này y không phải là người biểu diễn mà chỉ là một cây đàn violin ở trong tay Khương Thanh mà thôi.

Thân thể trần trụi của Bạch Diệu Văn còn chưa hết đỏ ửng, lông mi run rẩy nhìn Khương Thanh: “Thầy Khương……”

Khương Thanh ôm lấy thân thể Bạch Diệu Văn từ phía sau lưng: “Để tôi điều chỉnh lại âm thanh trước.”

Đôi tay linh hoạt nắm điểm đỏ trước ngực, thân thể của Bạch Diệu Văn cứng đờ và hầu kết lăn lộn.

“Ưm……”

Khương Thanh không hề để ý đến tiếng rêи ɾỉ hỗn loạn của Bạch Diệu Văn: “Xem ra có một khoảng thời gian không chạm vào nên độ mẫn cảm đã giảm xuống rồi.” Hắn nhéo đầṳ ѵú trong tay và nhẹ nhàng xoa nắn.

Khi thì lôi kéo khi thì véo lộng, đầṳ ѵú của Bạch Diệu Văn cứng lên rất nhanh và bản thân y cũng phát ra đủ loại rêи ɾỉ.

“A…… Thầy……” Bạch Diệu Văn nghiêng mặt nhìn Khương Thanh, dươиɠ ѵậŧ dưới người trướng đến mức muốn chảy nước.

Khương Thanh hôn một cái lên môi của Bạch Diệu Văn: “Đừng nhúc nhích.”

“Ô……” Bạch Diệu Văn nghe lời hắn nói thì ngoan ngoãn ngồi im, trong cổ họng tràn ra giọng điệu run rẩy đáng thương.

Khương Thanh cảm thấy đã cảm thấy gần được rồi, hai tay của hắn đi xuống và ngón tay ấm áp mơn trớn xương sườn, bụng nhỏ và thậm chí là dưới người của Bạch Diệu Văn.

Nhưng đối với dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng và nghẹn đến mức đỏ bừng thì ngón tay của Khương Thanh lại không hề chạm vào, hắn tránh đi chỗ kia và lập tức vuốt ve huyệt khẩu hơi thấm ướt.

Nhưng chỉ có một ngón tay đi vào có hơi miễn cưỡng, Khương Thanh quấy hai cái ở bên trong. Nhưng hậu huyệt có một khoảng thời gian không có khai thác không dễ dàng bị căng ra như vậy nên Khương Thanh chỉ có thể rút ngón tay lại.

Bạch Diệu Văn khó nhịn xoay vòng eo một chút và bị Khương Thanh cắn một cái lên trên cổ thì mới ngoan ngoãn ngồi yên, thâm thể hưng phấn run nhè nhẹ.

Ánh mắt luôn luôn lý trí, ôn hòa và ưu nhã của Bạch Diệu Văn cũng trở nên mơ hồ, y hơi hé môi ra và muốn xin một nụ hôn nhưng lại bị ngón tay không hề lưu tình mà xâm nhập vào trong.

Ngón tay của Khương Thanh tùy ý quấy loạn ở trong cái miệng quý giá của Bạch Diệu Văn, Bạch Diệu Văn bị bắt liếʍ hết toàn bộ mỗi căn ngón tay ở trong miệng. Bao gồm ngón giữa vừa mới tiến vào hậu huyệt của bản thân.

Không biết có phải là ảo giác không nhưng y cảm nhận được hương vị tanh tưởi nhàn nhạt tràn ngập trong miệng của mình.

Nhưng điều này ngược lại làm cho Bạch Diệu Văn có thói ở sạch rất nhỏ trở nên càng thêm hưng phấn hơn, gương mặt của y đỏ bừng và kêu ô ô liếʍ hết toàn bộ ngón tay của Khương Thanh. Không hề buông tha một chút chi tiết nhỏ nào.

“Được rồi.” Khương Thanh bất đắc dĩ nhéo eo của Bạch Diệu Văn một chút, Bạch Diệu Văn mới lưu luyến há to miệng và phun ra ngón tay dính đầy nước miếng của mình.

Ngón tay của Khương Thanh lại lần nữa khuếch trương hậu huyệt của Bạch Diệu Văn, đồng thời một cái tay khác cũng không có rảnh rỗi. Nó lưu luyến chơi khắp nơi trên thân thể của y và châm ngòi du͙© vọиɠ của y.

Mà Bạch Diệu Văn bị coi như nhạc cụ tùy ý đùa giỡn chỉ có thể dựa vào trên vai của Khương Thanh và phun ra cái lưỡi của mình rồi thở dốc.

Tưởng tượng đến bản thân được thầy giáo mà mình kính yêu nhất đàn tấu, Bạch Diệu Văn không thể kiềm chế được mà trở nên hưng phấn. Trên mặt tràn đầy đỏ bừng, căn bản không giống như hoàng tử có thể thản nhiên biểu diễn ở trên sân khấu lúc trước.

Y rất nhanh nhẹ nhàng ăn xong ba ngón tay của Khương Thanh, thân thể thành thật giống như bản thân và chân thành tha thiết hấp thụ Khương Thanh. Lưu luyến không rời.

“Ha…… Thầy, rất thích……”

Ngón tay của Khương Thanh quấy loạn hậu huyệt của Bạch Diệu Văn và ra ra vào vào ở bên trong. Nhìn bộ dáng hầu như muốn cao trào của Bạch Diệu Văn. “Lúc này mới chỉ là ngón tay thôi.”

“Ô, vậy thầy mau vào đi…… Thật sự muốn được thầy đàn tấu một bản nhạc……” Hậu huyệt rất nóng của Bạch Diệu Văn căng chặt hút đầu ngón tay của Khương Thanh.

Đầṳ ѵú cứng đứng thẳng bị Bạch Diệu Văn mang theo mà cọ xát ở trên cánh tay của Khương Thanh.

Sau khi khuếch trương xong, ngoài ra bản thân nhạc cụ đã mời tha thiết như vậy nên chủ nhân đương nhiên không đành lòng từ chối.

Khương Thanh rút ngón tay ra, giờ phút này hậu huyệt của Bạch Diệu Văn đã đỏ tươi rực rỡ, hút hút một chút quyến rũ mời gọi.

Khương Thanh cởi bỏ khóa quần, Bạch Diệu Văn gấp không chờ nổi mà chủ động móc dươиɠ ѵậŧ ở bên trong ra với ánh mắt rất nóng.

“Cuối cùng phải bị thầy…… Em cuối cùng có thể nghe thấy thầy đàn tấu.” Bạch Diệu Văn cười nhẹ một tiếng và nhìn qua trông rất vui vẻ.

Khương Thanh nhắm ngay hậu huyệt đỏ tươi ướŧ áŧ và rốt cuộc chậm rãi xâm nhập vào.

“A ha……” Đôi mắt và môi của Bạch Diệu Văn cùng nhau mở to, trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ ửng đỏ.

Nhưng tiếng rêи ɾỉ còn chưa phát ra thì đã bị Khương Thanh nhét ngón tay vào trong miệng.

“Đây là ngón tay vừa rồi bị tao huyệt của em làm dơ, nên chịu trách nhiệm mà liếʍ sạch sẽ nó đi.”

“Ô……” Lúc này tao vị càng rõ ràng, nhưng Bạch Diệu Văn giống như càng thêm hưng phấn và đỏ mặt tỉ mỉ ngậm ngón tay ở trong miệng.

Bạch thiếu gia từ nhỏ vật chất đầy đủ chưa từng chịu khổ nhưng lúc này lại có vẻ mùi ngon mà nếm tao thủy của mình, nếu bị người khác nhìn thấy thì còn không biết muốn bàn tán như thế nào đâu.

“A…… Không cần đi……” Bạch Diệu Văn ra sức hút đầu ngón tay của Khương Thanh, giờ phút này ngón tay trong miệng lại bỏ chạy khiến y hơi mất mát.

Nhưng va chạm dưới thân đột nhiên trở nên kịch liệt lại làm y không rảnh lo những chuyện khác.

Khương Thanh: “Tôi đến dạy em không phải là dạy cách liếʍ sạch ngón tay của người khác, làm một nhạc cụ thì nên phát ra tiếng kêu thật tốt đi.”

Khương Thanh đột nhiên trở nên nghiêm khắc, Bạch Diệu Văn bị mắng đến mức giật mình một cái.

Đột nhiên y bật khóc.

Nhưng cái này không phải bởi vì bị mắng, mà là quá hưng phấn dẫn tới chảy ra nước muối sinh lí.

Cảm xúc của y tăng vọt khiến giờ phút này dươиɠ ѵậŧ trở nên trướng lớn hơn rất nhiều, tuy rằng không có trải qua bất kỳ sự đυ.ng chạm nào nhưng vừa rồi y đã bị hoảng sợ cực điểm. Giờ phút này mã mắt mở lớn và bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt.

Bởi vì tư thế là bị Khương Thanh ôm vào trong lòng ngực nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bay lên cao cao ở không trung thành một đường cong và sau đó rơi xuống trên quần áo được xếp gọn gàng ở trên bàn trà.

Bộ quần áo đáng thương được làm riêng chỉ mới mặc được nửa ngày, cái này hoàn toàn thông báo kết cục đã hỏng của nó.

“Ưm a a……” Thân thể trẻ tuổi của Bạch Diệu Văn giờ phút này ở trong lòng ngực của Khương Thanh phát ra tiếng đồ vật cũ rỉ sắt.

Kẽo kẹt kẽo kẹt giống như có thể tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào.

“Mới vậy mà đã bắn rồi à.” Khương Thanh nói nhỏ ở bên tai Bạch Diệu Văn: “Em còn phải học nhiều lắm đâu.”

“Là ~ a a……” Bạch Diệu Văn bị đâm đến mức thân thể run rẩy, nhưng vẫn cố gắng mở miệng trả lời: “Xin thầy dạy em, a a!”

Đôi mắt vốn dĩ tỉnh táo của Bạch Diệu Văn đã biến mất, giờ phút này đôi mắt của y bị chi phối bởi tìиɧ ɖu͙©. Thân thể của y, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của Khương Thanh.

Nhưng đúng là loại cảm giác này, càng làm cho y trầm mê với Khương Thanh.

“A a…… Thầy ~” giờ phút này giọng điệu dịu dàng trở nên nghẹn ngào, tiếng rêи ɾỉ lâu dài kêu to làm Bạch Diệu Văn thiếu ngôn thiếu ngữ chịu không nổi và yết hầu trở nên đau đớn từng đợt.

Nhưng lại không thể kiềm chế mà đau đớn nhiều hơn.

“Muốn cao trào…… Ô, thầy ~ em……”

Khương Thanh áp thân thể của y xuống, dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn đỉnh ở sâu trong thân thể của Bạch Diệu Văn: “Vậy đi thôi, kêu ra tiếng kêu hoàn mỹ tuyệt diệu nhất đi!”

“Ô a a! Bắn, bắn a a a ~”

Bạch Diệu Văn ngẩng cao cao cái cổ của mình và ngực dựng thẳng, vòng eo của y bị Khương Thanh nắm ở trong tay vặn vẹo giống như lò xo.

Một dòng dâʍ ɖị©ɧ lớn trong suốt phun ra từ trong hậu huyệt của Bạch Diệu Văn và làm ướt chỗ kết hợp của hai người.

“Ha a a……”

Bạch Diệu Văn chỉ có thể nằm liệt thở dốc ở trên người Khương Thanh, trên gương mặt ửng đỏ và rất lâu vẫn chưa biến mất. Đầu lưỡi giống như sẽ không nhúc nhích mà phun ra ở bên ngoài môi, đôi mắt thất thần.

_______

[ Trứng màu Bạch Diệu Văn vừa đàn violin vừa bị ôm đàn tấu ]

Nội dung trứng màu:

“Ha, ha……” Bạch Diệu Văn phun đầu lưỡi thở dốc và trên đôi tay không sức lực đang cầm cây đàn.

Lúc này y bị Khương Thanh lấy tư thế xi tiểu ôm vào trong ngực, dươиɠ ѵậŧ trừu động ở bên ngoài hậu huyệt.

“Xảy ra chuyện gì, mau tiếp tục kéo đàn violin trên tay em đi. Đây là đang luyện tập sức chịu đựng.”

Khương Thanh ôm Bạch Diệu Văn, mồ hôi trên mặt không hề chảy ra; nhưng trái lại Bạch Diệu Văn không chỉ có đổ mồ hôi đầm đìa mà ngay cả thứ nuôi sống bản thân —— đàn violon đều không thể cầm chắc được.

Đầu ngón tay xinh đẹp trắng nõn của Bạch Diệu Văn còn bị y đặt ở trên vai, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cố định vị trí.

Nhưng ở dưới sự thúc giục của Khương Thanh, Bạch Diệu Văn cuối cùng lấy lại bình tĩnh và đôi mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© hiện lên vẻ tra tấn mà đứt quãng kéo ra một đoạn tiếng nhạc.

“Không được, làm sao em có thể kéo ra âm nhạc khó nghe như vậy? Kéo lại lần nữa!” Khương Thanh điên lộng thanh niên trong lòng ngực một chút.

Bạch Diệu Văn mới lấy lại tinh thần thì đã lập tức biến mất.

“Ha…… Vâng…… Em sẽ cố gắng, thưa thầy ~” Ngay cả bản thân Bạch Diệu Văn cũng chưa phát hiện âm cuối của mình mang theo vẻ mị ý, y còn đang cố gắng luyện tập theo lời nói của thầy giáo.

Nhưng luyện tập ngày xưa nhẹ nhàng có thể làm được, giờ phút này lại vô cùng khó nghe và đàn violon cũng như nặng ngàn cân ở trên vai.

Ô, không được…… Thầy giáo ôm mình và đàn violin mới là vất vả nhấ nên bản thân nhất định phải cố gắng. Bạch Diệu Văn chớp mắt, có ý định lấy lại bình tĩnh nhưng ở dưới sự tấn công của dươиɠ ѵậŧ thì căn bản không thể đàn ra một khúc nhạc bình thường được.

“Ô……”

“Làm lại lần nữa!”

“Ừ ~ a…… Vâng, vâng.”

“Làm lại lần nữa.”

“Ha…… Được.”

Tuy rằng là huấn luyện ma quỷ tàn phá như vậy, nhưng xong việc kỹ thuật diễn tấu của Bạch Diệu Văn thật sự tăng lên.

Tuy rằng bản thân Khương Thanh cảm thấy chỉ là đánh bậy đánh bạ, nhưng không chịu nổi trình độ kính nể và si mê của Bạch Diệu Văn với Khương Thanh nên lại luyện tập thêm một ngày nữa.