[Thế giới 11] Nam trà xanh giả vờ lạnh lùng (thôi miên nam trà xanh trong ngoài không giống nhau, chủ động cho hút sữa cắm huyệt)

“Tiểu Khương, tại sao cậu không uống rượu?”

Trên bàn rượu có một ông chú dầu mỡ nở nụ cười tự cho là thân thiện mà rót đầy ly rượu của Khương Thanh, ông ta nhìn Khương Thanh bằng một loại ánh mắt khiến người khác cảm thấy không được thoải mái.

Khương Thanh mỉm cười giơ chén rượu lên nhưng xem như thế nào thì hắn cũng không giống kiểu người biết uống rượu.

Chỉ là bởi vì không giỏi từ chối cho nên mới bị ép uống đi……

Đây là cảm giác mà người ngoài nhìn thấy.

Nhưng đột nhiên có một bàn tay đặt ngang trước mặt Khương Thanh và người tới có gương mặt đỏ bừng và mái tóc màu đen hỗn loạn. Xương quai xanh luôn luôn che kín mít bởi vì khô nóng cởi bỏ nút áo mà lộ ra ngoài và tinh xảo đáng yêu giống như chủ nhân của nó vậy.

Là Lâm Kính Hiên.

Y đương nhiên là đã uống đến mức không còn tỉnh táo, đôi mắt luôn luôn kiềm chế bây giờ hơi mê mang mà híp lại.

“Tôi tới uống giúp hắn.” Giọng nói lạnh lẽo của y mang theo cảm giác khàn khàn.

Ông chú thấy có người cắt ngang bản thân thì hơi khó chịu nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Lâm Kính Hiên thì sự bất mãn trong ánh mắt đều biến mất.

Cứ như vậy Lâm Kính Hiên bị khuyên uống một ly rồi lại một ly.

Nhìn thấy người sắp ngã trái ngã phải nên Khương Thanh đứng lên.

“Để tôi đỡ hắn đi WC nôn một chút.”

Nhân lúc không ai nghi ngờ nên Khương Thanh nhanh chóng kéo Lâm Kính Hiên đi rồi.

Nhưng Khương Thanh cũng sẽ không cảm ơn đối phương uống rượu giúp mình.

Rốt cuộc trên bàn rượu cũng chỉ có hắn mới biết Lâm Kính Hiên là người có tính cách gì.

Quả nhiên vừa đến WC thì thân thể vốn đang xiêu xiêu vẹo vẹo của Lâm Kính Hiên lập tức đứng thẳng lên, ngay cả ánh mắt cũng không còn mê ly nhưng gương mặt vẫn còn đỏ bừng.

Y hơi lạnh lùng nhìn Khương Thanh: “Không cần cậu giả vờ tốt bụng.”

Khương Thanh nhưng thật sự cảm thấy rất bất đắc dĩ, người này thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh đi. “Cậu thật sự chỉ vì một cái hợp đồng mà giả bộ đến mức này sao, lỡ như thật sự lật xe bị đưa lên giường thì phải làm sao đây.”

Lâm Kính Hiên giống như không có việc gì mà tháo mắt kính xuống đặt ở trên bồn rửa tay, đảm bảo bản thân vẫn còn duy trì bộ dáng say rượu động lòng người. “Tôi mới không vì cái hợp đồng này mà đưa bản thân mình ra đâu, nhưng Vương tổng có rất nhiều nhân mạch nên tôi không thể bỏ lỡ được.”

“Cho dù là để lão già sắc quỷ nhìn thấy bộ dáng của cậu sao?” Khương Thanh dựa vào cạnh cửa và mỉm cười.

Đừng nhìn Lâm Kính Hiên giống như cái gì đều nói với hắn nhưng cả hai người luôn đối đầu với nhau. Bởi vì Lâm Kính Hiên không thích hắn.

Nhưng cũng đúng là bởi vì y coi Khương Thanh là đối thủ thì mới có thể không hề giấu giếm như vậy.

Dựa theo lời nói của Lâm Kính Hiên thì ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy Khương Thanh thì biết hắn là một tên tao hóa dựa vào vẻ ngoài và gương mặt tươi cười của mình mà nơi nơi thông đồng đàn ông.

Nhưng Lâm Kính Hiên cũng không biết thật ra Khương Thanh chính là công.

Vì tiền đều làm được đến mức này nên Khương Thanh cũng không chán ghét nổi người này và chỉ cảm thấy bội phục.

“Vừa rồi cậu không cần chắn rượu giúp tôi, tửu lượng của lão sắc quỷ kia chắc chắn không bằng tôi.” Khương Thanh lắc đầu và nhớ lại gương mặt đầy thịt run run khi cười của ông ta.

Nhưng Lâm Kính Hiên lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Thanh một cái: “Ai giúp cậu chắn rượu, tôi cũng sẽ không để cậu câu Vương tổng đi đâu. Xem bộ dáng cậu làm bộ không có việc gì nhưng thật ra cảm thấy rất khó chịu đúng không?”

Nói xong y nhìn đồng hồ: “Cũng đi khá lâu rồi, nên quay trở về thôi.”

Tiếp theo gương mặt bình tĩnh lý trí kia lại biến trở về bộ dáng mơ mơ màng màng dụ dỗ người khác phạm tội. Thấy Khương Thanh không có ý định dìu y trở về nên y gập ghềnh quay trở về.

Khương Thanh vẫn đi bên cạnh y khiến Lâm Kính Hiên cười lạnh một tiếng. Nhưng khi nhìn lại thì người có nụ cười lạnh kia tại sao sẽ là con ma men đã say đến mức không thể mở mắt ra được chứ.

“Khả năng thay đổi sắc mặt của cậu thật lợi hại, tôi xem mấy lần rồi nhưng vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.” Khương Thanh nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lâm Kính Hiên. Nếu là y muốn thì thậm chí có thể ôm con ma men này quay trở về.

…………

Sau khi kết thúc tiệc rượu, ngoại trừ cuối cùng Lâm Kính Hiên thiếu chút nữa là đã bị Vương tổng lặng lẽ giữ lại nhưng may mắn Khương Thanh tay mắt lanh lẹ lôi y đi trước.

Cái hợp đồng này rốt cuộc đã được ký thuận lợi.

Khương Thanh vừa ôm thân thể Lâm Kính Hiển đi ra ngoài vừa nói: “Xem ra lần sau cái lão sắc quỷ kia sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

“Ai cần cậu lo, tôi sẽ tự mình nghĩ cách.” Lâm Kính Hiên vừa nhắm mắt lại vừa nhỏ giọng nói.

“Ừ, được thôi.”

Ánh mắt của Khương Thanh sáng lên, Lâm Kính Hiên hoàn toàn ngủ thϊếp đi.

…………

“Tôi rất tò mò, lần đầu tiên của cậu vẫn còn sao?”

Ở trong nhà của Khương Thanh, hắn hỏi với Lâm Kính Hiên đã bị thôi miên.

Tuy rằng là bị thôi miên nhưng tiềm thức của Lâm Kính Hiên vẫn còn tỉnh táo nên y cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên, chờ đến sau này thật sự bất đắc dĩ thì lần đầu tiên là lợi thế tốt nhất.”

Khương Thanh giống như suy nghĩ gì đó mà gật đầu: “Vậy từ trước đến nay cậu luôn dựa vào sắc dụ để thu phục người khác…… Vì giữ được mông của mình nên cũng tốn rất nhiều tâm tư đúng không.”

Đôi mắt của Lâm Kính Hiên vẫn nhắm chặt nhưng lại gật đầu với vẻ mặt đắc ý.

Chuyện này rất thú vị đó. Nếu ngày hôm sau Lâm Kính Hiên tỉnh dậy biết át chủ bài đã mất đi thì y sẽ có vẻ mặt gì đây.

Tuy rằng Khương Thanh không chán ghét Lâm Kính Hiên nhưng đối với loại người có tính cách này thì vẫn luôn muốn bắt nạt.

“Vậy để tôi làm một chút thay đổi nhỏ đi. Từ nay về sau khi cậu nhìn thấy Khương Thanh thì mông sẽ biến tao chảy nước, đầṳ ѵú cũng sẽ trở nên rất ngứa.”

Lâm Kính Hiên yên lặng lặp lại một lần mệnh lệnh thôi miên của Khương Thanh, trong tiềm thức vui vẻ chấp nhận sự thay đổi này.

“Được, bây giờ chờ khi cậu tỉnh táo lại thì thật sự bước vào trạng thái say rượu, ở dưới tình huống say rượu thì cậu sẽ lộ ra bộ dáng chân thật của mình.”

Một cái búng tay vang lên, con ma men Lâm Kính Hiên mở mắt ra.

“Đây là nơi nào……” Ánh mắt đầu tiên của y là nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ nhưng y vẫn có thể nhận ra người ngồi trước mắt mình là cái tên Khương Thanh chán ghét kia và trong mắt hiện lên một tia không vui.

Nếu xung quanh có người khác thì y nhớ rõ bản thân sẽ giả bộ thành bộ dáng cấm dục lạnh nhạt đối xử bình đẳng với người khác. Nhưng bây giờ chỉ có một mình Khương Thanh mà y chán ghét ở đây nên không cần ngụy trang.

“Nơi này là nhà của tôi, cậu say nên tôi mang cậu về đây.”

Quả nhiên, Lâm Kính Hiên mơ mơ màng màng phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường xa lạ.

“Vậy tại sao cậu cũng ở đây.”

Khương Thanh là bị Lâm Kính Hiên đè nặng, cái con ma men này đang dùng cái mông đã bắt đầu phát tao của y cọ cọ dưới thân của hắn một cách vô thức.

“Là chính cậu đè tôi ở đây.” Khương Thanh mỉm cười, “Sao nào, là cơ khát đến mức này sao? Không có quyến rũ được Vương tổng kia nên cậu rất thất vọng và muốn lấy tôi ra để trút giận sao?”

Lâm Kính Hiên muốn phản bác lời nói của Khương Thanh nhưng y nhìn gương mặt tươi cười của Khương Thanh chán ghét giống như lúc trước thì y chỉ cảm thấy đầṳ ѵú của mình rất ngứa.

Lúc trước ở trên bàn tiệc y làm bộ rất nóng nên mở hai nút áo ra, lúc này đè Khương Thanh ở dưới người và trong cổ áo mở rộng ra đều có thể nhìn thấy đầṳ ѵú màu hồng dựng đứng lên.

Cái miệng lúc đóng lúc mở của Khương Thanh cũng trở nên mông lung ở trong đôi mắt của y, đối phương đang nói cái gì nhưng y đã không thể nghe rõ. Bây giờ y chỉ muốn cái miệng đang nói chuyện kia ngậm lấy đầṳ ѵú rất ngứa của mình.

Trên thực tế y cũng làm như vậy.

Khương Thanh đang trào phúng Lâm Kính Hiên đột nhiên thấy đối phương vén áo sơ mi lên và nhét đầṳ ѵú vào miệng của hắn.

Tuy rằng là hắn thôi miên nhưng cũng không ngờ rằng Lâm Kính Hiên vậy mà sẽ lớn gan như vậy.

Đầṳ ѵú bên phải được đưa vào miệng của Khương Thanh và cảm giác ngứa được giảm bớt, nhưng còn một cái đầṳ ѵú rất ngứa và lúc này Lâm Kính Hiên tự mình ra tay.

“Ưm ha……” Không biết Lâm Kính Hiên có phải âm thầm luyện qua hay không mà giọng nói lạnh lẽo kêu giường có một tia kiềm chế đặc biệt dễ nghe.

Khương Thanh dùng sức cắn một chút, giọng nói của đối phương cũng sẽ run rẩy theo.

Lâm Kính Hiên bị ngậm lấy đầṳ ѵú cả người đều trở nên thoải mái, ngay cả không biết tại sao thân thể trở nên khô nóng cũng đã hạ nhiệt độ xuống.

Nhưng rất nhanh y lại cảm thấy không thỏa mãn.

Sau khi đầṳ ѵú được giảm bớt thì cảm giác ngứa ở hậu huyệt lại bị phóng lớn.

Rõ ràng vì giữ vững vẻ bề ngoài đỏ nhạt mềm mại của chỗ kia nên y chưa bao giờ chạm vào lại bắt đầu chảy nước.

Nếu tinh thần của y tỉnh táo thì nhất định sẽ nhận thấy được rằng không thích hợp, nhưng bây giờ y say và y chỉ muốn giảm bớt cảm giác khó nhịn này.

Thân thể của y theo bản năng cọ xát cái mông, cái này làm cho Khương Thanh bị cọ trở nên cương cứng.

Mà Lâm Kính Hiên còn vẻ mặt khó nhịn ôm đầu của Khương Thanh để giảm bớt cảm giác ngứa trên đầṳ ѵú.

Khương Thanh không muốn can thiệp vào y, rốt cuộc y còn muốn ngày hôm sau khi Lâm Kính Hiên tỉnh lại thì nhớ được chuyện đêm nay đó.

Toàn bộ hành trình đều là do y chủ động và hắn cũng chưa làm cái gì hết.

Hắn còn muốn giữ vững giả thiết “Bị động” này.

May mắn Lâm Kính Hiên cũng không phải là một người lạnh lẽo giống như vẻ bề ngoài, khi y nhận thấy được ở kẽ mông có cái đồ vật cứng cứng thì đã biết được nên làm gì rồi.

Y hầu như gấp không chờ nổi mà cởϊ qυầи của mình và Khương Thanh ra.

Y dùng hậu huyệt thấm ướt lửa nóng của mình cọ dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh, hai người chặt chẽ dán sát vào nhau.

Nhưng như vậy cũng không thể ngăn ngứa lại được.

Chưa cọ được hai cái thì Lâm Kính Hiên đã không thỏa mãn với cái này.

Hậu huyệt ướt rối tinh rối mù căn bản không cần bôi trơn, huyệt khẩu rất dễ dàng mà nuốt qυყ đầυ của Khương Thanh vào trong.

Lúc này Khương Thanh mới giả bộ mà nói: “Cậu có biết là cậu đang làm gì không?”

Khương Thanh lên tiếng nói chuyện làm cho ngực của y rất ngứa, “Câm miệng!” Y vừa ra lệnh vừa càng thêm dùng sức mà ôm lấy đầu Khương Thanh làm hắn tiếp tục mυ"ŧ đầṳ ѵú của mình.

Bản thân còn đang phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp lạnh lẽo và ngậm dươиɠ ѵậŧ lửa nóng đến càng sâu.

Khi dươиɠ ѵậŧ tiến vào trong chỗ sâu nhất thì Lâm Kính Hiên phát ra tiếng thở dài sảng khoái từ tận đáy lòng.

“Ô ưm…… Thật sự rất thoải mái……”

Y chậm rãi lắc lắc cái mông của mình và làm dươиɠ ѵậŧ ngăn hậu huyệt ngứa đến chảy nước của mình

Nhìn vẻ mặt luôn luôn đáng ghét của Lâm Kính Hiên nhưng bây giờ vừa đang híp mắt vừa thoải mái mà khát cầu dươиɠ ѵậŧ của mình, Khương Thanh cảm giác là thật sự rất sảng.

Nhưng đối phương di chuyển thật sự quá chậm.

Khương Thanh vừa cắn đầṳ ѵú trong miệng một cái rất mạnh vừa nâng mông của đối phương lên, bị nắm chặt eo đĩnh động.

Lâm Kính Hiên vốn dĩ đang thích ứng với tiết tấu của bản thân thì trở nên khó chịu, giọng nói của hắn bị đâm đến rách nát.

“Cậu làm cái gì! A……”

Kɧoáı ©ảʍ trở nên càng thêm kịch liệt, khóe mắt của Lâm Kính Hiên rưng rưng. Môi mỏng luôn luôn mím lại khẽ cong lên trông đỏ tươi mềm mại và rất đáng yêu.

Khương Thanh cũng sẽ không để ý tới lời uy hϊếp nhẹ nhàng của đối phương và đỉnh lộng theo ý của mình.

“A…… A……” Lâm Kính Hiên rất nhanh đã bị đâm đến mức quên mất tự hỏi.

Tuy rằng là y ngồi ở Khương Thanh trên người nhưng trên thực tế người chủ đạo lại không phải là y.

Nhưng chuyện này Khương Thanh sẽ không thừa nhận, hắn sẽ chỉ làm Lâm Kính Hiên nhớ kỹ bộ dáng bản thân cơ khát chủ động cầu cắm mà sẽ không cho y có cơ hội oán trách hắn.

“Như vậy đã chuẩn bị tốt bị tôi bắn đầy bụng chưa?” Hắn nhìn Lâm Kính Hiên thất thần không có khả năng trả lời và hơi mỉm cười.

________

[ Trứng màu ai nói Tết Trung Thu nhất định phải ăn bánh trung thu! ]

Nội dung trứng màu:

“Những thứ này đều cho cậu.”

“Những thứ này là gì?” Khương Thanh nhìn hộp quà bánh trung thu chồng chất bên cạnh.

“Đều là khách hàng đưa, tôi không thích ăn ngọt. Huống chi ăn nhiều sẽ bị béo phì.” Lâm Kính Hiên cau mày, y không thích mấy cái ngày lễ tết này.

“Cho nên thật ra cậu muốn để cho béo chết đúng không?”

Lâm Kính Hiên cười lạnh liếc mắt nhìn hắn: “Vậy cũng được đó.”

“Được rồi, xem ra là tôi không thể không ăn rồi.”

“Nhưng cậu nói rất đúng, ăn nhiều như vậy mà không vận động thì không được.” Khương Thanh đi đến bên cạnh Lâm Kính Hiên.

“Cậu muốn làm cái gì?” Lâm Kính Hiên bị ép tới cửa, mông theo bản năng kẹp chặt lại. Chỉ là luôn nhìn Khương Thanh khiến phái dưới vẫn luôn ướt, nhưng y cũng không thể bại lộ điều này bằng không đối phương nhất định sẽ nắm lấy điểm này không bỏ.

Nhưng Khương Thanh làm sao có thể không nhìn ra được chứ.

Hắn đè Lâm Kính Hiên, ánh mắt đùa giỡn nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo của đối phương: “Tết Trung Thu cố ý chạy đến nhà tôi đưa bánh Trung Thu, tôi đương nhiên là phải cảm ơn cậu rồi.”

“Quà đáp lễ thì dùng thân thể của tôi đi.”

“Hừ…… Tôi không cần ô!”

Lâm Kính Hiên lạnh lùng nhìn Khương Thanh và trực tiếp bị thao làm.