[Thế giới 10] Chương 1: Tra công trong sáng (quyến rũ tra công thôi miên thành 0)

“Lương Phương!” Một thanh niên khóc nức nở xông vào quán bar náo nhiệt, phía sau còn có một cô gái cùng tuổi đi cùng.

Đây chính là quán bar GAY, một nam một nữ tiến vào như vậy thực sự rất thu hút sự chú ý.

Ở trước quầy bar thanh niên khóc đến mức đôi mắt đều sưng lên đã tìm được bóng người quen thuộc. Rõ ràng lúc trước còn rất tức giận nhưng khi thật sự nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang uống rượu với vẻ mặt tự nhiên thì hắn lại trở nên sợ sệt.

Nhưng cô gái đi theo phía sau lại nhìn không được, hai người rõ ràng đi chung với nhau.

Cô nắm lấy tay của thanh niên và chạy nhanh đến quầy bar: “Tại sao anh không nói lời nào mà đã chia tay với Tiểu Tề rồi?”

Người đàn ông gọi là Lương Phương kia hoàn toàn không để ý khi đối mặt với loại tình huống này: “Chỉ là chơi chơi mà thôi.”

“Lily, thôi bỏ đi.” Thanh niên được cô gái thân mật gọi là Tiểu Tề lại hơi hối hận khi tới đây. Hắn nắm chặt tay của Lily và cúi mặt xuống.

“Tại sao có thể bỏ qua như vậy chứ hả cái đồ ngốc này!”

…………

Một màn giống như trong truyện tiểu thuyết cẩu huyết vậy mà đã thật sự xảy ra trong cuộc sống hiện thực.

Khương Thanh ngồi ở quầy bar trong góc cách đó không xa và nhìn thấy tất cả mọi chuyện, hắn cũng biết sơ sơ là có chuyện gì xảy ra.

Người ông tên Lương Phương không hề sợ hãi khi bị chất vấn này chính là một tên tra nam, nam nữ đều ăn. Nhưng nếu là người thích ngủ với người khác thì cũng bỏ đi, ngay cả cậu thanh niên nhỏ mới vào vòng này mà cũng lừa. Lừa thân còn lừa tâm.

Kết cục của sự việc là hai người cũng không có thể chiếm được cái gì, cuối cùng chỉ có thể tức giận rời khỏi quán bar.

Lương Phương nở nụ cười kiêu ngạo suýt nữa bị cô gái kia tát một cái, y nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của hai người kia và lắc đầu.

Y bị quấy rầy đến mất hết hứng thú nên tính uống xong ly này rồi sẽ rời đi nhưng trong giây phút quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của người nọ ở trong góc.

Y nhìn qua đó và đôi mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Y hoàn toàn mặc kệ chuyện vừa mới bản thân bị người ta tìm tới cửa, y gọi một ly rượu và kêu người đưa qua cho Khương Thanh.

Khương Thanh mỉm cười và không chạm vào ly rượu kia: “Muốn hẹn tôi sao? Nhưng vừa rồi anh chính là người bị mắng đến máu chó phun đầy đầu đó.”

Lương Phương mỉm cười, trên gương mặt thành thục lộ ra tiếng cười trầm thấp thật sự rất quyến rũ.

Trách không được có tư bản ăn cả nam lẫn nữ.

“Chỉ là đột nhiên nhất kiến chung tình với em mà thôi.”

“Lời này anh đã nói qua với bao nhiêu người rồi.” Trong mắt của Khương Thanh hiện lên ý cười, chính là vì điều này mà làm người đàn ông mới vừa gặp hắn muốn ngừng mà cũng không ngừng được.

Lương Phương còn muốn nói thêm cái gì nhưng Khương Thanh lại đột nhiên mở miệng ngắt lời y: “Được rồi. Vốn dĩ hôm nay tôi chỉ muốn đến uống rượu một chút, nếu anh đã tới tìm tôi thì tôi làm sao có thể để anh thất vọng mà ra về được chứ.”

Ý cười trong đáy mắt của Lương Phương càng sâu.

Vốn nghĩ rằng còn phải tốn thời gian rất dài nhưng không ngờ rằng nhanh như vậy đã câu được cá tới tay.

Khương Thanh uống rượu xong, Lương Phương còn rất hào phóng trả tiền giúp hắn.

Hai người đi ra quán bar ở trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

“Lương Phương xong rồi.”

“Hả, tại sao?”

Người vừa mới nói chuyện chỉ cười mà không nói.

…………

Khương Thanh nắm cà vạt của Lương Phương đi ra ngoài, “Dám đi cùng với tôi không?”

Lương Phương nhìn chằm chằm Khương Thanh đang nắm lấy cà vạt của mình, hơi bị say đắm trước vẻ ngoài ôn hòa của người đàn ông trước mặt mình.

“Mỹ nhân tiếp khách, tại sao lại không dám chứ?”

Y di chuyển theo cà vạt muốn hôn lên tay của Khương Thanh nhưng lại bị né tránh.

“Tôi không thích người đàn ông vội vàng.”

Khi Khương Thanh xoay người thì ý cười nhạt dần một chút nhưng cho dù buông tay ra thì người đàn ông vẫn đi theo phía sau hắn.

…… Đi đến một con đường tắt không góc chết.

Khương Thanh ngừng lại.

Lương Phương chỉ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên một chút và sau đó bản thân y đã mất đi ý thức.

Khương Thanh làm một chút xử lý nho nhỏ đối với người đàn ông tra từ trong xương cốt và sau đó mới bắt đầu làm kiểm tra cuối cùng.

“Tôi tên là Lương Phương…… Tôi, tôi thích đàn ông.”

Đôi mắt nặng nề của Lương Phương nhìn chằm chằm Khương Thanh và nói rất trôi chảy.

“Tôi, tôi…… Tôi? Tôi tôi…… Tôi, thích? Bị đàn ông cắm…… Tôi thích bị đàn ông cắm.”

Lương Phương cả đời ở mặt trên có lẽ không bao giờ ngờ rằng có một ngày bản thân mình sẽ nói ra lời này.

“Rất tốt.” Khương Thanh mỉm cười một chút và hắn tiếp tục hỏi: “Anh vẫn còn xử nam bức sao?”

Thân thể cao lớn của Lương Phương run lên một chút, giống như bị lời dò hỏi lớn gan của Khương Thanh làm cho hoảng sợ. Sau khi y bị thôi miên thì gương mặt đỏ bừng cứng đờ một chút và lắp bắp nói: “Đương, đương nhiên!”

“Anh cảm thấy lần đầu tiên nên làm như thế nào thì mới là tốt nhất?”

“Đương……” Gương mặt của Lương Phương càng đỏ hơn: “Đương nhiên là muốn cùng với người mình thích……” Giọng nói của hắn nhỏ dần, xem ra thôi miên rất thuận lợi.

Lương Phương thật sự đã từ bộ dáng tra công nơi nơi ngủ người khác biến thành bộ dáng 0 thuần khiết.

Nhưng như thế vẫn còn không đủ, thế là Khương Thanh lại vì muốn làm thân thể y nên đặc biệt thôi miên một chút gia vị lên trên hậu huyệt rất mẫn cảm của y.

Khương Thanh chọc chọc phần eo của người đàn ông đang đứng ngây ngốc, đối phương lập tức mềm nhũn cả người.

Khương Thanh cảm thấy rất hài lòng đối với kết quả này và cũng kết thúc lần thôi miên này.

…………

Lương Phương mê mang mang mở to mắt, còn chưa thấy rõ bản thân đang ở đâu thì nghe thấy có người kêu y.

“Anh làm sao vậy, không phải anh hẹn tôi ra đây sao?”

Ánh đèn sáng ngời có hơi chói mắt, Khương Thanh đã đưa y đến một khách sạn dành cho các cặp đôi.

Lương Phương hoảng sợ và nhìn thấy Khương Thanh đứng trước mắt thì trong mắt lại hiện lên tia kinh diễm một lần nữa. Nhưng lần này cảm xúc đã không còn giống nhau, đã không còn cảm giác muốn xâm lược giống như lúc trước.

Y thật sự nhớ rõ là bản thân hẹn Khương Thanh đi ra ngoài.

Nhưng khi y nhìn gương mặt tươi cười của Khương Thanh thì chỉ cảm thấy trên mặt của mình hơi nóng lên một chút.

Y không rõ tại sao bản thân sẽ đột nhiên lớn gan hẹn người gặp mặt như vậy, ngoài ra vẫn là một người trông xinh đẹp như vậy.

Tuy rằng trong đầu của y vẫn còn giữ lại ký ức làm tra công lúc trước, nhưng lần này nhớ lại càng khiến cho y cảm thấy xấu hổ buồn bực. Thật sự giống như đề tài nói chuyện lúc trước toàn bộ biến thành lịch sử đen nhớ lại mà sợ hãi.

Y lui ra phía sau một bước, thân thể cao lớn làm ra động tác như vậy thật sự hơi buồn cười.

Khương Thanh đang ngồi trên giường cũng đứng lên, nhưng vẫn thấp hơn so với Lương Phương rất nhiều.

Bản thân của Khương Thanh chỉ cao hơn 1m7 mà Lương Phương thật sự cao tới 1m9.

Nhưng giờ phút này cảnh tượng lại không giống nhau, Khương Thanh là người thấp hơn vậy mà là người đè lên trên người Lương Phương.

Rõ ràng vừa rồi Lương Phương vẫn lui xa ra khỏi cái giường nhưng không biết tại sao vậy mà bị Khương Thanh ép về tới mép giường một cách kỳ diệu. Sau đó y bị đẩy ngã ngồi ở trên giường.

Khương Thanh kéo cà vạt của Lương Phương và khẽ hôn một chút.

“Sao nào, bây giờ muốn chạy trốn hả? Có phải đã hơi trễ rồi không.” Khương Thanh mỉm cười ôn hòa nhưng lại làm Lương Phương cảm thấy thẹn thùng.

Y cúi đầu không dám nhìn thẳng Khương Thanh và lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi…… Tôi là nhất thời xúc động…… Lần đầu tiên…… Muốn cùng thích, làm với người mình thích……”

Nói xong gương mặt của y càng đỏ hơn. Bởi vì bằng vào ký ức lúc trước của y thì nói ra loại lời nói này chỉ biết bị người khác cười nhạo.

Quả nhiên, tiếng cười khẽ của Khương Thanh truyền vào lỗ tai của y.

Nhưng Khương Thanh lại xoay cằm của y qua: “Vậy ý của anh là không thích tôi?”

“Không, không phải!” Gương mặt của Lương Phương đỏ bừng giống như con tôm bị luộc chín.

“Vậy là tốt rồi.”

Khương Thanh đẩy ngã Lương Phương và đôi môi của hai người quấn lấy nhau.

Miệng lưỡi của Khương Thanh còn mang theo mùi rượu ngọt ngào, Lương Phương lập tức đã bị hương vị ngọt ngào kia hấp dẫn. Cho dù bản thân đang bị cưỡng hôn cũng đều đã quên mất.

Khương Thanh nhìn khuôn mặt hoảng sợ không biết làm gì của Lương Phương, trước sau khác biệt thật sự rất lớn đó.

Tra nam ngủ qua vô số người vậy mà biến thành 0 thuần khiết mới vào tình trường.

Từ trước đến nay Lương Phương luôn xâm chiếm đôi môi của người khác nhưng giờ phút này lại bị hôn đến mức đôi môi nhũn ra và đầu óc choáng váng.

Khương Thanh thật sự rất xinh đẹp, cho dù Lương Phương không biết đã gặp qua bao nhiêu nam nữ nhưng cũng không chọn ra được tật xấu.

Không, cũng không phải xinh đẹp. Phải nói là vừa ôn hòa vừa thanh nhã.

Khương Thanh có vẻ ngoài hoàn toàn không giống phụ nữ nhưng ngũ quan không đủ sắc bén, không có tính công kích và làm người khác không tự giác cảm thấy hắn không phải là loại người nguy hiểm gì.

Nhưng giờ phút này y bị hôn đến mức xuất hiện loại cảm giác bản thân không thể trốn thoát được.

Mà trên thực tế y cũng hoàn toàn không cảm thấy chán ghét.

Nếu lần đầu tiên là cho người này mà nói…… Y đỏ mặt.

Khương Thanh cho rằng y bị hôn đến mức không thở nổi vì vậy buông y ra.

Người đàn ông làm bộ làm tịch mặc chiếc áo sơ mi màu đen lộ ra tảng lớn xương quai xanh gợi cảm và chiếc quần màu đen. Khi Lương Phương bị Khương Thanh lột quần áo thì quyết tâm sau khi trở về sẽ bỏ hết những món đồ này.

Những bộ quần áo này thật sự rất hở hang và quá không biết xấu hổ. Cũng không biết tại sao lúc trước y sẽ chọn loại kiểu dáng này.

Đầṳ ѵú màu hồng nhạt lộ ra ở trong đáy mắt của Khương Thanh: “Xem ra những người đó không chạm qua nơi này, vẫn là màu hồng nhạt.”

“Chờ một chút……” Lương Phương kinh ngạc hô lên một tiếng, nhưng vẫn không trốn thoát được vận mệnh bị nhẹ nhàng nhéo một cái……

/

“Ưm hừ!” Lương Phương nhỏ giọng kêu lên một tiếng, lần đầu tiên biết mới biết bản thân lại mẫn cảm như vậy.

Khương Thanh thuận tay sờ xuống dưới, khi Lương Phương bị chạm vào mông thì cả người đều nhũn ra. Sau khi thôi thiên thì trên thân thể chỗ càng gần hậu huyệt thì càng mẫn cảm.

“Không, không cần……”

Giọng nói trầm thấp của Lương Phương bây giờ lại trở nên run rẩy, giống như hơi sợ hãi.

Rốt cuộc ở trong lòng y thì lần đầu tiên quan trọng nhất vẫn bị người xa lạ chạm vào mang đến cảm giác kỳ quái khiến y cảm thấy sợ hãi.

“Sợ sao?” Khương Thanh hỏi.

Xem ra hắn thật sự thay đổi Lương Phương hơi quá tay rồi.

Nếu đối với một người “Xử nam” thuần khiết như bây giờ mà xuống tay giống như không được tốt lắm đi.

Hắn rút tay lại.

“Tôi…… Tôi chỉ hơi căng thẳng một chút” Lương Phương theo bản năng vươn tay nắm lấy tay của Khương Thanh: “Đừng…… Đừng đi.”

Khương Thanh cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cảm giác bản thân giống như đã bị rất nhiều người nói qua những lời này.

“Được rồi.” Khương Thanh một lần nữa xoay người đè lên trên người Lương Phương, nhưng lần này hắn cũng không có làm cái gì nhiều mà chỉ đùa giỡn y cao trào bắn tinh thì dừng lại.

“Ngô ngô……” Lương Phương chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy nên thân thể cao lớn cuộn tròn ở trong lòng ngực của Khương Thanh và chìm vào giấc ngủ.

“Ah……” Lúc này Khương Thanh mới hơi hoảng hốt, ngay từ đầu hắn tính toán là bộ dáng này sao?

Tại sao giống như tìm một cái phiền phức cho mình vậy?