[Thế giới 9] Chương 1: Phú nhị đại kiêu ngạo (đánh mông dạy dỗ, bị đánh mông đến cương cứng, bị ấn thoa thuốc)

“Ngươi chính là cái người tên “Khương Thanh” sao?”

Thiếu niên trước mặt sắc mặt có chút co quắp và thẹn thùng, nhưng y lại dùng thái độ vênh váo tự đắc che giấu lo lắng ở trong lòng.

Thạch Duyệt Nguyên, chính là thiếu niên trước mắt, nhìn qua vô cùng có xã hội hơi thở, có lẽ là bởi vì nhuộm tóc thành màu vàng đi. Nhưng Khương Thanh biết y thật ra còn đang đi học, đang ở độ tuổi phản nghịch.

Cũng là có một chút không biết tại sao đứa nhỏ ở tuổi này sẽ chủ động lên mạng tìm người dạy dỗ chính mình.

“Đúng vậy, là ta.” Khương Thanh cười tủm tỉm.

Đứa nhỏ này vốn dĩ rằng lên trang web trên mạng tìm tương đối đáng tin cậy, có lẽ là cũng có hỏi thăm qua. Nhưng Khương Thanh cũng không có giấy phép dạy dỗ ở trên trang web kia, bởi vậy hẹn được Thạch Duyệt Nguyên nên hắn vẫn là sử dụng một chút “Thủ đoạn nhỏ”.

Chỉ là hắn thật sự tò mò tâm lý của người chủ động hẹn dạy dỗ, bởi vậy nhịn không được nên mới đến đây.

“Hừ! Tuy rằng là ta tìm ngươi, nhưng nếu như ngươi không làm ta hài lòng thì ta sẽ khiếu nại ngươi!” Đứa nhỏ còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn không biết bản thân sắp sửa sẽ gặp phải cái gì.

Tuy rằng cũng có thể từng bước từng bước đi vào trong trái tim đứa nhỏ, sẽ biết lý do tại sao hắn tìm đến trang web này. Nhưng hắn vẫn không muốn phiền phức như vậy.

Khương Thanh suy nghĩ, vẫn là thôi miên Thạch Duyệt Nguyên.

Đôi mắt của Thạch Duyệt Nguyên ngẩn ra mất đi biểu cảm kiêu ngạo lúc đầu, gương mặt không cảm xúc nhìn Khương Thanh.

“Tại sao muốn tìm người đến dạy dỗ mình? Cậu giống như không phải đồng tính luyến ái, chắc không phải là bị bệnh thích ngược đâu đúng không?”

Tuy rằng không có giấy phép dạy dỗ chính quy, nhưng Khương Thanh vẫn rất thuần thục mà nhìn ra được ý muốn thật sự của Thạch Duyệt Nguyên không phải là cái này.

Ánh mắt của Thạch Duyệt Nguyên ngẩn ra, rất nhanh thì nói ra câu trả lời: “Vốn là nghe bạn bè nhắc qua……”

“Sở dĩ sẽ đến đây chỉ là muốn thử vận may.”

Thiếu niên ở dưới tác dụng của thôi miên dần dần mở ra trái tim của mình, nói ra chuyện chưa bao giờ nói với người khác.

“Ba mẹ của ta căn bản là mặc kệ ta, xin tiền thì cho nhưng chưa bao giờ ở bên cạnh ta và cũng rất ít khi về nhà. Dần dần ta bắt đầu chơi chung với những người lung tung hỗn loạn, bởi vì ta tiêu tiền rất hào phóng nên bọn họ cũng rất thích chơi với ta.”

“Nhưng cái mà ta muốn căn bản không phải là như vậy……”

Lời nói của thiếu niên dần dần chậm chạp xuống, Khương Thanh biết bây giờ có hơi sớm để Thạch Duyệt Nguyên mở ra lòng mình nhưng hắn vẫn yên lặng chờ đối phương nói xong.

“Ta chỉ là tới thử vận may, nhìn xem có thể tìm được đồ vật mà ta không có không? Ta căn bản không phải đồng tính luyến ái, cho nên trên yêu cầu cũng viết là cần thiết không có phát sinh quan hệ.”

“Người dạy dỗ nữ thật sự quá ít, ta căn bản tìm không thấy, không còn cách nào mới có thể chọn nam.”

Đã nói đến tình trạng này, Khương Thanh đã hoàn toàn hiểu biết tâm lý của đứa nhỏ này.

“Vẫn là lần đầu tiên gặp được nhu cầu như vậy đâu, nếu trực tiếp dùng thôi miên giải quyết cũng không thú vị.” Khương Thanh im lặng suy nghĩ. Cuối cùng quyết định lần này vẫn là đi từ từ từng bước.

“Nghe rõ đây.” Khương Thanh nói với Thạch Duyệt Nguyên đang bị thôi miên: “Cậu giữ lại tính cách vốn dĩ của mình, nhưng khi ta mạnh mẽ yêu cầu cậu làm việc gì đó thì cho dù cậu không muốn nhưng cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo. Còn ở những lúc khác thì tùy tiện đi.”

“Cuối cùng quên đi chuyện ta đã từng thôi miên cậu, bạn học Tiểu Nguyên.”

Một cái búng tay vang lên, đầu óc của Thạch Duyệt Nguyên cũng tỉnh táo lại.

Y nhìn Khương Thanh ở trước mắt đột nhiên thay đổi tư thế cũng không có cảm thấy khó hiểu, trên mặt tiếp tục lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

“Được rồi, thời gian quý giá. Chúng ta mau chóng bắt đầu đi.” Khương Thanh vỗ vỗ tay, đi lên sờ sờ đầu của Thạch Duyệt Nguyên trước .

“Anh làm cái gì vậy, không cần tùy tiện chạm vào ta!” Trên mặt của Thạch Duyệt Nguyên lộ ra vẻ không vui, cau mày né đi cánh tay của Khương Thanh.

Khương Thanh cũng không có tức giận mà là mỉm cười nói với thiếu niên thấp hơn mình một đầu: “Tuy rằng chúng ta sẽ không phát sinh quan hệ thân thể, nhưng như không phối hợp mà nói thì chuyện tiếp theo cũng không thể tiến hành được? Hiếm khi có thể gặp mặt ngoài đời, tuy rằng ta biết cậu không để bụng trò chơi này nhưng vẫn là thử một lần đi?”

Nghe thấy Khương Thanh nói như vậy, Thạch Duyệt Nguyên một nửa là bởi vì bản thân một nửa còn lại là bởi vì nguyên nhân bị thôi miên mà không tình nguyện mà chấp nhận.

Bởi vậy Khương Thanh vẻ mặt sung sướиɠ sờ sờ cái đầu đinh thô ráp của thiếu niên.

“Kế tiếp muốn làm cái gì?” Thạch Duyệt Nguyên trong lòng nghĩ nếu cái tên đồng tính luyến ái này động tay động chân với y thì y nhất định sẽ đá vào háng của hắn rồi bỏ chạy.

Nhưng lời nói của Khương Thanh lại làm y cảm thấy ngoài ý muốn.

“Trước tiên trao đổi số điện thoại liên lạc đi, sau này cho dù là bất cứ chuyện gì cũng phải đều nói cho ta biết nha! Cho dù là chuyện nhỏ như đi vệ sinh cũng phải nói nha!”

Thạch Duyệt Nguyên hơi ngơ ngẩn mà trao đổi số điện thoại liên lạc với Khương Thanh.

“Vậy thì, kế tiếp, ta dẫn cậu đi chơi đi.” Khương Thanh nắm tay của thiếu niên, hoàn toàn xem y như là một đứa nhỏ.

“Nè, nhưng chúng ta vừa mới thuê phòng……” Thạch Duyệt Nguyên còn cố ý chọn một khách sạn có tính bảo mật tốt, là tài sản người quen của y.

“Lúc này mới là lần đầu tiên gặp mặt, nếu trực tiếp làm chuyện gì đó thì cậu sẽ chán ghét đi.” Khương Thanh sờ sờ đầu của Thạch Duyệt Nguyên.

“Bởi vì Tiểu Nguyên rất đáng yêu, cho nên ta không muốn cậu ghét ta.” Bộ dáng cao lớn cười tủm tỉm của Khương Thanh xông thẳng vào mi mắt của Thạch Duyệt Nguyên.

“Cái gì chứ……” Y vừa nhíu mày vừa vẻ mặt không tình nguyện mà bị Khương Thanh dẫn ra bên ngoài.

Hai người giống như anh em, ở bên ngoài chơi một ngày. Tuy rằng vẫn luôn nắm tay nhau có hơi kỳ quái mà thôi.

Cái này làm cho Thạch Duyệt Nguyên hơi đổi mới ấn tượng với Khương Thanh, y còn nghĩ rằng đồng tính luyến ái thì đều sẽ đói bụng ăn quàng. Nhìn thấy một người đàn ông tới tận cửa thì sẽ làm cái gì biếи ŧɦái chứ?

Hai người gặp mặt tạm định là mỗi tuần một lần.

Nhưng khi Thạch Duyệt Nguyên lần thứ hai nhìn thấy Khương Thanh, quan hệ của hai người lần nữa xảy ra thay đổi……

…………

Vẫn là chỗ cũ, nhưng nụ cười của Khương Thanh rõ ràng đã nhạt đi rất nhiều.

“Tiểu Nguyên, cậu không có ngoan ngoãn nghe lời ta nói mà báo cáo sinh hoạt cho ta đâu.”

Sắc mặt của Thạch Duyệt Nguyên cứng đờ, y thật sự đã quên mất chuyện này, “Nhưng, nhưng anh cũng không có nhắc nhở ta, làm gì có người muốn báo cáo toàn bộ như vậy chứ?”

Y quay đầu đi và thậm chí muốn chạy.

Nhưng lại bị Khương Thanh kéo trở về.

Vốn dĩ thiếu niên cho rằng sức lực của mình rất lớn nhưng lại bị Khương Thanh ấn ở trên đùi và kéo quần xuống.

Khác biệt với làn da màu nâu lộ ra ở bên ngoài, mông của y trắng nõn. Hoàn toàn là hai thái cực khác biệt nhau.

“Anh đang làm cái gì vậy? Buông ta ra!” Thiếu niên xấu hổ buồn bực muốn giãy giụa, nhưng lại bị Khương Thanh ra lệnh: “Không được nhúc nhích!”

Thiếu niên vốn dĩ còn muốn giãy giụa nhưng không biết tại sao tâm lý kháng cự lập tức yếu dần. Nhưng vẫn đang giãy giụa rất nhỏ, trên mặt hơi thẹn thùng và tức giận mà đỏ ửng.

“Thật là một đứa trẻ không nghe lời, vẫn là cần dạy dỗ thật tốt một lần.”

Khương Thanh đều cởϊ qυầи lót xuống tới mắt cá chân, dưới thân trần trụi làm Thạch Duyệt Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thẹn thùng mạnh mẽ.

Bởi vì từ nhỏ không có cha mẹ làm bạn và dạy dỗ, cho nên từ nhỏ y vô pháp vô thiên và bây giờ bị người cởϊ qυầи lót ra và ấn ngồi ở trên đùi.

Ngoài ra y đã lớn như vậy, đã có lòng tự tôn mạnh mẽ và cảm giác xấu hổ.

“Buông ta ra tên khốn! Ta muốn đi khiếu nại ngươi!”

“Bang!”

Một cái tát vang lên vang dội ở trong phòng, Thạch Duyệt Nguyên trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Cảm xúc nóng rát dừng lại ở trên mông, nếu y có thể quay đầu lại nhìn mông của mình thì sẽ phát hiện ra một dấu vết đỏ tươi.

Động tác giãy giụa của y lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, còn xen lẫn những tiếng mắng chửi tràn đầy tức giận.

Nhưng Khương Thanh như cũ ấn y ở trên đùi và tát rất mạnh.

“Bang! Bang!”

Một tiếng tát mạnh hơn chạm vào da thịt vang lên quanh quẩn ở trong phòng, giọng nói của Thạch Duyệt Nguyên cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào. Y lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải người khủng bố như vậy.

Cho dù bản thân giãy giụa như thế nào đều giống có một ngọn núi đè nặng lên y và đánh liên tiếp. Những lời mắng khó nghe cũng không làm hắn có bất kỳ phản ứng gì, chỉ biết đánh đến càng mạnh.

Dần dần, sức lực của hắn cũng nhỏ dần xuống.

Đồng thời cũng biết rõ cho dù bản thân có làm cái gì thì người đàn ông này cũng sẽ không dừng tay.

Thiếu niên kiêu ngạo bị đánh một trận ở trong phòng, Thạch Duyệt Nguyên chưa từng bị người dạy dỗ như vậy dần dần nghẹn ngào lên, hốc mắt ửng đỏ và nước mắt ủy khuất trượt xuống từ khóe mắt.

“Ô ô…… Không cần đánh……”

“Biết bản thân sai rồi sao?” Giọng nói của Khương Thanh còn mang theo giọng điệu lạnh lùng âm trầm, hoàn toàn khác biệt với cảm giác thân thiết khi gặp mặt nhau lần đầu.

Điều này càng làm cho Thạch Duyệt Nguyên cảm thấy sợ hãi.

Nghĩ đến thái độ dịu dàng lúc trước của hắn, trong lòng ủy khuất trở nên càng lúc càng lớn, tiếng khóc vốn dĩ nghẹn ngào cũng trở nên lớn hơn.

“Ô ngươi làm gì hung dữ như vậy a! Còn không phải là quên cùng ngươi báo cáo sao? Ô……” Giọng nói khóc thút thít ngăn không được, thiếu niên đã lâu không có khóc lập tức chu miệng lên.

Mái tóc đinh cũng rũ xuống dưới theo cảm xúc buồn bã của chủ nhân.

Nhưng Khương Thanh vẫn không hề nương tay khi thiếu niên chịu thua và tiếp tục đánh tiếp, chỉ là sức lực nhẹ hơn rất nhiều so với lúc đầu.

“Biết sai rồi sao?”

Thiếu niên hơi sợ hãi, y sợ Khương Thanh lại tiếp tục đánh như vậy thì mông của y sẽ bị đánh nát.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực, chỉ có thể vừa vặn vẹo thân thể vừa khóc lóc nói: “Biết, đã biết…… Không cần đánh nữa! Đau quá!”

“Sau này sẽ ngoan ngoãn báo cáo sao?” Khương Thanh dừng tay và hỏi tiếp.

“Ô……” Người nam nhân này tại sao lại lạnh nhạt vô tình như vậy, Thạch Duyệt Nguyên thút tha thút thít trả lời: “Ta sẽ ngoan ngoãn nhắn tin báo cáo…… Cách!” Thiếu niên nấc lên một tiếng.

Khương Thanh ôm thiếu niên lên và đặt ở trên đùi, còn tri kỷ tách hai chân ra làm cái mông bị đánh đến đỏ bừng dừng lại ở trong không trung. Chỉ dựa vào háng mà ngồi ở trên đùi của hắn, cái tay còn ôm lấy eo của y để Thạch Duyệt Nguyên không bị té ngã.

Vẻ mặt của Khương Thanh ôn hòa lại và hơi cảm thấy áy náy.

“Biết sai rồi thì tốt, ta cũng đánh hơi nặng một chút. Thật sự xin lỗi.”

Bàn tay ấm áp của Khương Thanh sờ sờ đầu của Thạch Duyệt Nguyên.

Loại bộ dáng vừa đánh một cây gậy vừa cho một viên kẹo này của hắn làm Thạch Duyệt Nguyên cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn là rất hưởng thụ khi nghe Khương Thanh xin lỗi.

“Hừ! Ta muốn đi khiếu nại ngươi! Mông của ta đều bị ngươi đánh sưng lên rồi!”

Khương Thanh lau nước mắt giúp cho thiếu niên đang khóc đầy mặt, ngoài ra còn dùng ngón cái lau nước mắt và ở trước mặt thiếu niên mà dùng miệng liếʍ.

“Ngô.” Thạch Duyệt Nguyên trở nên hơi co quắp. Tại sao người này lại liếʍ nước mắt của hắn chứ?

Nhưng Khương Thanh lại nhìn về phía dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Thạch Duyệt Nguyên và cười rộ lên.

“Là muốn đi khiếu nại ta cái gì? Là khiếu nại chuyện bản thân bị ta đánh mông đánh đến cương cứng sao?” Ngón trỏ của Khương Thanh đặt lên qυყ đầυ đang chảy nước ra bên ngoài, nhẹ nhàng đâm thọc.

Lúc này Thạch Duyệt Nguyên mới phát hiện ra là bản thân có phản ứng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ bừng.

Rõ ràng mông của mình còn bị đánh đến đau muốn chết, nhưng vậy mà lại nổi lên phản ứng, làm, làm sao có thể chứ?

Y lập tức muốn đứng dậy mặc quần vào, nhưng bởi vì động tác quá co quắp nên muốn té ngã, vẫn là bị Khương Thanh ôm eo mới tránh cho thảm kịch xảy ra.

“Không sao đâu, đây là phản ứng bình thường.” Khương Thanh thuần thục nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của thiếu niên, ở trong tay nhẹ nhàng khıêυ khí©h.

“Ngô,” rõ ràng cái mông vừa rồi mới bị hắn đánh đau muốn chết, nhưng bây giờ đôi tay kia lại đang nhẹ nhàng vì y mà vuốt ve dươиɠ ѵậŧ.

Loại cảm giác kỳ quái này Thạch Duyệt Nguyên hừ nhẹ thành tiếng.

Rõ ràng trước kia bản thân cũng đã làʍ t̠ìиɦ với nữ sinh, nhưng tại sao…… Cảm giác bây giờ càng sảng…… Rõ ràng chỉ là dùng tay loát mà thôi a!

Thạch Duyệt Nguyên nhịn không được che miệng lại, tránh cho bản thân lại lần nữa phát ra cái loại âm thanh khiến cho y cảm thấy xấu hổ.

Bây giờ thiếu niên ở trước mắt hắn thật sự rất đáng yêu, Khương Thanh cười khẽ một chút, lại bị Thạch Duyệt Nguyên không hề có lực uy hϊếp mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Ngón tay tinh tế của Khương Thanh xoay tròn ở xung quanh qυყ đầυ, ngoài ra trên tay còn thường thường tăng tốc dùng sức. Tuy rằng từng có kinh nghiệm nhưng so với Khương Thanh thì thiếu niên vẫn còn non rất nhiều nên rất nhanh đã thở phì phò mà bắn ra.

Tay của Khương Thanh đều bị dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của thiếu niên, Thạch Duyệt Nguyên thậm chí hơi không dám nhìn cái tay kia.

“Có muốn nếm thử hương vị của mình không?”

“Ai muốn nếm chứ!” Thạch Duyệt Nguyên mới vừa mở miệng từ chối thì đã bị nhét vào một đầu ngón tay.

Đầu ngón tay lập tức rút ra, làm y cắn một cái để trả thù cũng không có cơ hội.

Cứ như vậy, Thạch Duyệt Nguyên lần đầu tiên trong cuộc đời nếm được tϊиɧ ɖϊ©h͙ có hương vị gì.

Bởi vì là của mình cho nên tâm lý kháng cự cũng không có nhiều, nhưng hương vị kia vẫn làm y nhăn mày lại.

Tay của Khương Thanh đặt ở trên khăn trải giường, tùy ý lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hắn xoa xoa mông của Thạch Duyệt Nguyên và ôn hòa hỏi: “Còn rất đau sao?”

Thạch Duyệt Nguyên lập tức cảm thấy khó chịu: “Đương nhiên rất đau! Ngươi không biết bản thân đánh dùng sức đến bao nhiêu sao?”

Nếu không phải cái mông của y còn đang vô cùng đau thì y đã sớm đứng lên chạy lấy người.

Khương Thanh không khó chịu với lời nói kiêu ngạo như cũ của thiếu niên, chỉ là không biết từ nơi nào lấy ra thuốc mỡ. Hắn nói với Thạch Duyệt Nguyên: “Ghé vào trên giường, ta giúp em thoa thuốc.”

“Hử? Ai muốn ngươi giúp ta, cho ta, ta tự làm!”

Thấy Thạch Duyệt Nguyên vẫn là bộ dáng rất không phối hợp, Khương Thanh thở dài một hơi. Sau đó thừa dịp thiếu niên không chú ý thì lập tức ôm y đứng lên, ngoài ra đè y lại trên giường.

Khương Thanh đè lưng của Thạch Duyệt Nguyên lại: “Không được nhúc nhích, bằng không ta sẽ đánh em tiếp.”

Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa, nhưng vẫn uy hϊếp được thiếu niên đang nằm trên giường kia. Lúc nãy y mạnh miệng như vậy là bởi vì xem Khương Thanh đã mềm xuống, nhưng trên thực tế trong nội tâm thì vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

“Đã biết, không cần đè nặng ta!”

Thuốc mỡ lạnh băng bị đầu ngón tay ấm áp của Khương Thanh xoa xoa, vừa thoa thuốc mỡ lạnh băng lên thì y cảm thấy rất thoải mái.

Ngoài ra động tác ôn nhu của Khương Thanh khiến mông của Thạch Duyệt Nguyên đều bắt đầu cảm thấy hơi ngứa.

Nhưng y cũng ngượng ngùng nói làm Khương Thanh nhanh hơn một chút, chỉ có thể buồn đầu bị Khương Thanh chậm rãi tiếp tục thoa thuốc.

Chờ đến cuối cùng thoa xong, dươиɠ ѵậŧ vừa mới phát tiết xong lại có phản ứng.

Chỉ là bởi vì nguyên nhân tư thế cho nên không thể nhìn ra y đang cương cứng. Thạch Duyệt Nguyên còn đang lặng lẽ may mắn ở trong lòng. Nếu như bị Khương Thanh biết bản thân vậy mà vì thoa thuốc mà trở nên cương cứng thì nhất định sẽ bị cười nhạo.

“Thoa xong rồi, nhưng nếu lập tức mặc quần vào, thì sẽ không hiệu quả. Cho nên hôm nay chỉ có thể ủy khuất em tiếp tục nằm sấp lên trên giường một lúc.”

Khương Thanh rút tay về, đi vào trong phòng tắm rửa sạch tay, rửa sạch hết mùi hương của thuốc mỡ.

“Ngươi phải đi sao?” Thạch Duyệt Nguyên buồn bã hỏi một câu.

Khương Thanh cười một tiếng: “Ta đương nhiên sẽ ở bên cạnh em nha!” Hắn giúp Thạch Duyệt Nguyên cởi giày vớ ra và để y có thể nằm thoải mái hơn.

Thạch Duyệt Nguyên còn nghĩ rằng hắn sẽ ngồi ở bên cạnh, không nghĩ tới hắn vậy mà cũng cởi giày ra và nằm nghiêng ở bên cạnh y.

Hơn nữa còn đắp chăn lên!

Tuy rằng cũng cho y đắp lên, nhưng bởi vì cái mông vừa mới thoa thuốc nên không có che đến mông.

Khương Thanh nắm lấy tay của Thạch Duyệt Nguyên: “Vậy thì, ngủ ngon.”

Nói xong thì nhắm mắt lại, rất nhanh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều nhưng cái tay nắm lấy tay của Thạch Duyệt Nguyên vẫn chưa hề buông ra.

“Cái gì sao…… Nhanh như vậy thì đã ngủ rồi.”

Thạch Duyệt Nguyên còn nghẹn khuất ghé vào trên giường, nhưng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Khương Thanh, cùng với cái tay vẫn đang nắm lấy tay của mình. Y vẫn không biết tại sao tâm trạng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Không biết vào lúc nào, y cũng nằm sấp ở trên giường và ngủ rồi.

________

[ Trứng màu phú nhị đại ở trong trường học đi WC đều phải nhắn tin báo cáo ]

Nội dung trứng màu:

[ leng keng! ]

Di động của Khương Thanh vang lên.

Là tin nhắn Thạch Duyệt Nguyên gửi tới: [ Ta muốn đi WC ]

Hắn nhìn di động và mỉm cười: “Xem ra đã nhớ kỹ lần trừng phạt đánh mông.”

Hai ngày này Thạch Duyệt Nguyên đều rất ngoan ngoãn báo cáo việc vặt sinh hoạt với hắn, mấy giờ đi học, ngay cả đi đánh bóng rổ với ai cũng đều nói cho hắn biết.

Đối với bạn học Tiểu Nguyên ngoan ngoãn như vậy, Khương Thanh nhịn không được xuất hiện ra một suy nghĩ xấu xa.

…………

“Thạch Duyệt Nguyên, có muốn đi WC không?”

Cùng người bình thường nghĩ không giống nhau, thật ra nam sinh cũng sẽ rủ nhau đi WC.

Thạch Duyệt Nguyên lắc đầu, “Ta còn không muốn đi.”

“Cậu giỏi thật! Đã một buổi sáng không đi tiểu, tấm tắc.” Bạn học ở bên cạnh cảm thán một câu rồi đi WC.

Nhưng không ai biết trong lòng Thạch Duyệt Nguyên đang tức giận mắng Khương Thanh.

Tên khốn này vậy mà không cho ta đi WC! Tại sao ta phải nghe lời hắn nói a! Cho dù lặng lẽ đi thì hắn cũng không biết a!

Thạch Duyệt Nguyên cũng không biết nên tức giận với ai nữa.

Nướ© ŧıểυ mạnh mẽ ở trong bàng quang đánh úp lại, nhưng y lại chỉ có thể nghẹn lại bắt chéo chân cố gắng chịu đựng.

Mà ai có thể ngờ rằng Thạch Duyệt Nguyên luôn luôn làm càn hiện tại sẽ nghe lời người khác nói, cố gắng chịu đựng nghẹn nướ© ŧıểυ chứ?

[ Leng keng! ]

[ Bây giờ có thể đi WC nha! Bạn học Tiểu Nguyên, em rất cố gắng nha! Giỏi quá! ]

Một tin nhắn đơn giản lại làm mặt của Thạch Duyệt Nguyên trở nên đỏ bừng.

Tuy rằng là tên khốn này làm chính mình nghẹn đến sắp nổ mạnh, nhưng không biết tại sao nghe được lời khen của hắn thì trong lòng sẽ vui vẻ đến như vậy.

Thậm chí lúc đi WC cũng trở nên lơ lơ lửng lửng.

Kế tiếp cả ngày y đều có vẻ rất sung sướиɠ, còn bởi vậy vì vậy mà bị bạn bè trêu chọc là có phải đang yêu đương không?