Thế giới 6 - Chương 1: Tổng tài say rượu (thẳng nam bị khuếch trương hậu huyệt, xử nữ huyệt tốt nghiệp bị cắm khóc, ăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙)

Khương Thanh và Chu Đãng quen biết nhau rất cẩu huyết —— chính là cốt truyện tổng tài bị tâm cơ nữ hạ dược sau đó vào nhầm phòng của người khác.

Nếu là gặp được bất kỳ một người phụ nữ nào đó thì có thể triển khai một đoạn cốt truyện, nhưng y gặp gỡ Khương Thanh —— một người đàn ông.

“Ngài là?”

Cửa phòng bị gõ vang Khương Thanh vừa mở cửa thì bị một người đàn ông cao lớn phát gục.

“Ô, nóng quá.”

Chu Đãng sờ đến da thịt lạnh băng thì bắt đầu hướng lên trên dán. Tuy rằng xúc cảm không giống như những người phụ nữ mà trước đây y từng chạm qua, nhưng làn da mềm mại tinh tế kia làm y bỏ qua điều khác lạ này.

Tinh thần không rõ nhưng sức lực còn rất lớn, Khương Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người kia xé bỏ quần áo. Mà Chu Đãng đương nhiên là còn muốn càng tiến thêm một bước.

Khương Thanh bị áp đảo rất mạnh xuống mặt đất, còn may là không phải rất đau.

“Thưa ngài, ngài vẫn còn tỉnh táo chứ?” Khương Thanh muốn kéo thân thể của y ra, nhưng thân thể của người kia thật sự quá nặng. Mà hắn ở khi tay của Chu Đãng sờ sờ mông của mình thì tia kiên nhẫn cuối cùng cũng đã biến mất không còn gì nữa.

Khương Thanh hơi mỉm cười, thôi miên cái người đàn ông không biết lễ phép tự tiện xông vào phòng của người khác này.

…………

Ở dưới tác dụng của thôi miên sức lực của Chu Đãng đột nhiên thu nhỏ và rốt cuộc không thể áp chế Khương Thanh được nữa. Đó là bởi vì Khương Thanh khiến cho y ở khi đối mặt với hắn thì sức lực yếu ớt giống như trẻ con.

Khương Thanh đẩy người đàn ông trên người ra, bản thân một lần nữa đi thay một bộ quần áo khác.

Mà chờ khi hắn trở về, người đàn ông nằm ở trên mặt đất đang giọng nói trầm thấp khàn khàn mà loát động dưới thân của mình.

Dươиɠ ѵậŧ rất cứng nhưng cho dù người đàn ông vuốt ve như thế nào đều không thể bắn ra dù chỉ một giọt. Chỉ có một chút dịch tuyến tiền liệt chảy ra ngoài từ mã mắt.

“Tại sao…… Ha…… Bắn không ra.” Chu Đãng liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo của mình, giọng nói rất gợi cảm không tự giác mang theo giọng điệu ủy khuất.

“Bởi vì bây giờ ngài chỉ có thể dựa vào đàn ông cắm mới có thể cao trào được.” Khương Thanh có lòng tốt đút cho người đàn ông uống một ly nước, tuy rằng bởi vì Chu Đãng không phối hợp mà phần lớn nước đều chảy xuống mặt đất.

Có hơi nước dễ chịu nên Chu Đãng hơi híp mắt, giống như đã tỉnh táo một chút: “Ưm…… Ngươi là ai?”

“Một người qua đường vô tội. Bây giờ ngài giống như cần được giúp đỡ?”

Ánh mắt của Chu Đãng mờ mịt một chút, sau đó y gật đầu. Ở dưới tác dụng của rượu làm y đặc biệt rất thành thật và tin tưởng người khác: “Ta…… Thật sự rất khó chịu, bắn không ra, giúp giúp ta……”

Khương Thanh kéo Chu Đãng lên và đặt y lên trên giường, “Muốn ta giúp ngài cũng có thể, nhưng xong việc cũng đừng hối hận a……”

“Sẽ không…… Mau giúp ta, cầu xin ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta, làm cái gì đều có thể……” Vừa đến trên giường thì Chu Đãng bắt đầu vặn vẹo thân thể với sắc mặt đỏ ửng.

“Vậy trước tiên cởϊ qυầи ra đi.”

Khương Thanh cười tủm tỉm giúp người đàn ông cởi hết đồ ra.

Nhìn ra được là Chu Đãng có thói quen thường xuyên tập thể hình, dưới lớp quần áo là cơ bắp đẹp mắt, nhưng lại không có vẻ quá mức dầu mỡ. Làm một người hàng năm ngồi ở trong văn phòng thì là vừa vặn tốt.

Khương Thanh lấy ra một cái hộp nhỏ là thuốc nhuận hoạt có tác dụng thôi tình, bẻ đùi của người đàn ông ra và muốn bôi lên.

Nhưng Chu Đãng lại hơi cảnh ngạc: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Nếu ngài muốn ta giúp ngài thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.” Ánh mắt của Khương Thanh mang theo ý cười lại cũng có lực đe dọa, rốt cuộc hắn là bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Chu Đãng.

Khi thuốc nhuận hoạt lạnh lẽo được bôi lên lập tức tan ra, chất lỏng sáng lấp lánh nằm ở trên hậu huyệt của Chu Đãng, đặc biệt sắc tình.

Ở dưới ảnh hưởng của thôi miên nên trực tràng đã bắt đầu thay đổi ở trong yên lặng, huyệt thịt mẫn cảm khi bị đυ.ng vào thì lập tức có cảm giác.

Chu Đãng rêи ɾỉ một tiếng,: “Đây là cái gì, tại sao ta lại cảm thấy kỳ quái như vậy…… Đừng chạm vào ô……” Chu Đãng hơi hối hận, nhưng y lại bị Khương Thanh mạnh mẽ đè thân thể lại và cắm ngón tay vào.

“A! Ngón tay vào được…… Tại sao…… Ha……”

Chu Đãng chỉ thao qua phụ nữ nên không hiểu được cảm giác kỳ quái này. Nhưng cho dù bây giờ y thích hay không thích, sức lực bị thôi miên làm cho yếu ớt khiến y không thể phản kháng được.

Khương Thanh cắm vào một một ngón giữa rồi lại tiếp tục đưa ngón trỏ vào.

Hai đầu ngón tay ở bên trong linh hoạt thuần thục chuyển động moi lộng, đùa giỡn người đàn ông nằm dưới thân đến chảy mồ hôi liên tục.

“Thật kỳ quái, không cần…… Đừng cắm.” Chu Đãng nhẹ nhàng phản kháng giống như một con bướm đậu trên mặt hồ, chỉ có thể làm nổi lên một cơn sóng nho nhỏ mà thôi.

“Rất nhanh thì sẽ thoải mái.” Khương Thanh hôn một cái lên trên trán của Chu Đãng, an ủi cảm xúc của vị thẳng nam này.

“Ô a…… Cái gì…… Đó là cái gì……” Chỗ mẫn cảm của Chu Đãng bị Khương Thanh phát hiện……

Y vặn vẹo thân thể, muốn chạy thoát ngón tay của Khương Thanh nhưng thân thể lại vẫn bị đè lại gắt gao như cũ, bị bắt tiếp nhận sự đυ.ng chạm của Khương Thanh.

Không biết từ khi nào nước mắt treo ở trên mặt của Chu Đãng, y mờ mịt cảm nhận loại kɧoáı ©ảʍ khác thường này. Đáng sợ đến mức làm y muốn chạy trốn, nhưng lại làm y cảm thấy lưu luyến.

Chờ đến khi bốn cái ngón tay có thể ở bên trong linh hoạt ra vào, cái hậu huyệt này hay vẫn là xử nữ thẳng nam tổng tài đã bị chơi chảy nước mắt liên tục.

Dươиɠ ѵậŧ thẳng đứng đằng trước của y vẫn rất trướng đau như cũ, nhưng toàn bộ lực chú của y đều bị hậu huyệt hấp dẫn.

Phải nói, y đã hơi thói quen cảm giác hậu huyệt bị cắm vào đùa giỡn, còn một chút thích thú.

Bởi vậy chờ đến khi Khương Thanh muốn rút ngón tay ra, người đàn ông ngược lại kẹp chặt hậu huyệt không tha triền miên với ngón tay của hắn và muốn giữ lại.

“Ô…… Không cần……” Y ngậm nước mắt nhỏ giọng cầu xin, nhìn qua không còn bộ dáng mạnh mẽ giống như lúc trước nữa.

Nhưng Khương Thanh vẫn rút ra ngón tay, nửa cái bàn tay của hắn đều bị thuốc nhuận hoạt và tràng dịch của Chu Đãng nhiễm ướt. Hắn tùy tiện lau lau hai cái ở trên khăn trải giường.

“Lập tức thì tốt rồi.” Dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh đỉnh ở huyệt khẩu của Chu Đãng.

Khi Chu Đãng thần trí không rõ còn đang tự hỏi “Đây là cái gì?”, lại đột nhiên bị Khương Thanh nguyên cây tiến vào.

“Y —— cái gì…… A a ~” Chu Đãng bị bóp chặt eo, xử nữ huyệt bị Khương Thanh cứ như vậy mà thọc vào.

Mà ở trong nháy mắt bị tiến vào, dươиɠ ѵậŧ trướng đến đau đớn của y cuối cùng giống như được mở ra chốt mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lập tức bắn ra.

Chu Đãng còn chưa kịp để ý việc bản thân bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào mặt thì Khương Thanh tiếp tục bóp eo động đậy.

“Chúc mừng xử nữ tổng tài đại nhân tốt nghiệp.”

Nhưng Chu Đãng còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói này thì chỉ có thể rêи ɾỉ lãng kêu một cách vô ý thức.

Khi thôi miên Chu Đãng thì Khương Thanh cũng đã biết tên họ và thân phận của người này, hắn nhìn bộ dáng bây giờ chỉ biết lãng kêu của người đàn ông vô cùng gợi nằm ở dưới người và cười khẽ một chút: “Thật không hổ trong tên có một chữ Đãng, thật sự rất tao đó.”

“Thật sảng a…… Thật sảng, lần đầu tiên sảng như vậy…… A a……” Chu Đãng ôm cổ của Khương Thanh, hai cái đùi cũng quấn quanh eo của Khương Thanh.

Uống say khiến y đặc biệt thành thật mà đối mặt với tìиɧ ɖu͙© của bản thân, y lớn gan cuốn lấy Khương Thanh cầu xin.

“Lại muốn bắn, lại muốn bắn…… Chậm một chút a…… Quá kí©h thí©ɧ ô……” Thân thể của tổng tài đại nhân hầu như mềm nhũn, giống như toàn thân đều biến thành một cái huyệt nóng hổi để mặc cho Khương Thanh lộng cắm.

“Bắn đi.”

Tốc độ của Khương Thanh rất nhanh, làm cho Chu Đãng nhịn không được lại muốn bắn ra tới thì Khương Thanh cũng cùng lúc bắn vào trong cơ thể của y.

“Nóng quá……” Chu Đãng càng thêm dùng sức ôm lấy cổ của Khương Thanh, hậu huyệt lửa nóng xoắn chặt. Lúc trước cũng là lần thứ hai bắn ra, chỉ là rõ ràng muốn ít hơn rất nhiều so với lần trước.

“Ha…… Ha……”

Bắn xong tinh Chu Đãng vô lực tê liệt ngã xuống ở trên giường, rốt cuộc không thể quấn chặt lấy cánh tay và eo của Khương Thanh được nữa.

Nhưng Khương Thanh làm sao có khả năng cứ như vậy mà kết thúc đâu…… Chu Đãng mệt mỏi nhưng hắn còn chưa có mệt đâu.

Bởi vậy khi Chu Đãng nhận thấy được dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh lại cứng lên thì y yếu ớt từ chối: “Từ bỏ, ta mệt mỏi quá…… Đã đủ rồi……”

“Khó mà làm được.” Khương Thanh kéo thân thể của Chu Đãng và làm y dựa ngồi vào trên người của mình: “Giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Nếu là ngài muốn ta giúp ngài, tại sao có thể từ bỏ nửa đường được chứ?”

Khương Thanh ôm tổng tài đại nhân giống như một con búp bê vải rách nát, đặt ở trên người tùy ý dưới thân điên lộng.

Mà Chu Đãng không còn sức lực cũng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ rách nát, không biết từ khi nào mà giọng nói gợi cảm của y đã khàn khàn.

“Đã đủ rồi ô ô…… Phải bị thọc hỏng rồi, đã không cần hỗ trợ.”

“Ha ha…… Thật tuyệt…… Ô, từ từ, không cần a! A ~”

“Thật trướng, từ bỏ từ bỏ…… Ta đã bắn không ra hô oa ~”

Cái bụng có cơ bụng rõ ràng của tổng tài bây giờ đã hơi hơi phồng lên, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ căng lớn bụng và vuốt phẳng hoa văn của cơ bụng. Y vô lực vươn đầu lưỡi, tùy ý nước miếng chảy xuôi ra ngoài.

“Đã suy yếu như vậy a……” Khương Thanh nhìn thân thể sắc tình thê thảm của tổng tài, tình huống dươиɠ ѵậŧ ở dưới còn như cũ cắm ở trong thân thể của tổng tài, ôm Chu Đãng tinh bì lực tẫn cùng nhau đi vào giấc ngủ.

“Ngày mai sẽ như thế nào đâu, thật chờ mong đó……”

_________

[ Trứng màu là tổng tài tặng hoa cầu yêu, hậu huyệt lại bị làm bình hoa cắm hoa hồng ]

Nội dung trứng màu:

“Đây là cái gì vậy?”

Chu Đãng ôm một bó hoa to chặn ở trước cửa nhà của Khương Thanh.

“Hôm nay là Thất Tịch……” Tổng tài ngày xưa cường thế bá đạo khuôn mặt cũng hơi đỏ ửng lên, “Chúng ta…… Cái kia, hẹn hò cái gì……”

Nhưng y còn chưa nói xong, đã bị Khương Thanh kéo vào nhà. “Mới sáng sớm Thất Tịch thì đã tới tìm thao sao, tổng tài đại nhân vất vả rồi.”

Chu Đãng giống như cũ mà bị áp chế, chỉ là lại không phải ở trên giường mà là ở trên bàn cơm.

“Cái gì? Làm cái gì……” Dưới thân của Chu Đãng trần trụi ghé vào trên bàn cơm, sắc mặt đỏ bừng.

“Cảm ơn hoa ngài tặng, chỉ là nhà của ta không có bình hoa nên cũng chỉ có thể ủy khuất tổng tài đại nhân một chút.” Khương Thanh mỉm cười và rút ra một đóa hoa hồng trong bó hoa.

Ở dưới sự xử lý của cửa hàng bán hoa, gai trên nhánh cây đều đã bị cắt và trở nên trơn nhẵn.

“Ô…… Vậy mà……” Hậu huyệt của Chu Đãng bị hoa hồng nhét vào.

Y vốn định phản kháng nhưng lại nghe thấy Khương Thanh nói, “Thật xinh đẹp, Chu Đãng. Cho dù là hoa hồng hay vẫn là ngài.”

Đột nhiên được khen như vậy, gương mặt của Chu Đãng đỏ lên và cũng không hề nghĩ bò xuống bàn ăn.

Cứ như vậy, bên trong mông của y bị nhét đầy những đóa hoa xinh đẹp.

“Thật không sai đâu…… Tổng tài đại nhân.” Khương Thanh cắn một ngụm hoa hồng trong tay, mang theo cánh hoa ở trong miệng và hôn Chu Đãng. Nước hoa chảy ra dưới sự nghiền nát của đôi môi hai người họ, hương vị hơi đắng tràn ngập khắp khoang miệng và nước hoa hồng theo khóe miệng mà chảy xuống dưới.

“Ngày Thất Tịch vui vẻ, tổng tài đại nhân.”