Chương 2: Bò sữa ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ (khẩu giao nuốt tinh, nhét đồ ăn vào trong huyệt)

Ngày hôm sau khi Khương Thanh rời giường thì tia nắng mặt trời ấm áp đã xuyên thấu qua cửa kính và chiếu lên trên giường. Đôi mắt buồn ngủ mông lung của hắn mở ra và vốn định ngủ nướng thêm một chút nữa.

Nhưng ý thức lại mơ hồ nhớ tới còn có người bị trừng phạt một đêm, xuất phát từ sợ bản thân ngủ tiếp thì sẽ qua đi hai giờ nữa, bởi vậy Khương Thanh vẫn là ngồi dậy mang dép lê lên.

“Cái này thật đúng là thê thảm.”

Phạn Dương bị che đôi mắt và lỗ tai lại căn bản không ý thức được Khương Thanh đã đến, y thê thảm vô cùng mà bị trói ở trên mặt đất.

Miệng mũi khóe mắt đều có chất chất lỏng chảy ra, giống như là đã khóc một đêm và trên mặt đất nơi nơi đều là nước mắt khô cạn.

Miệng bị lấp kín lại không thể ức chế mà chảy nước miếng, sàn nhà trước mặt đã tụ lại thành một vũng nước lớn.

Cho dù là Phạn Dương có dáng người cao lớn mạnh mẽ và thể chất rất tốt nhưng sau khi trải qua một đêm bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn cũng hư nhược không ít, Khương Thanh nhìn thấy bờ môi của y cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

Nhưng thân thể đỏ tươi của y lại tỏ rõ y vui sướиɠ.

Ly tự sướиɠ ở phía trước dự trữ không ít chất lỏng màu trắng, hậu huyệt thấm ướt của y cho dù không bị cắm vào bất cứ thứ gì, thì cũng điên cuồng cảm thấy hư không và ngứa đến mức khiến nó chảy ra không ít nước.

Cho dù là vào giờ phút này, hậu huyệt của Phạn Dương vẫn giống như một hồ nước không biết mệt mỏi, tích tích nhỏ nước.

Khương Thanh hiếm khi cảm thấy có một tia áy náy, hắn ngồi xổm xuống lấy ra quả cầu bị nhét vào cái miệng đã suốt một đêm không thể khép lại.

Bịt tai cũng bị tháo xuống.

Cho đến khi trong tai yên tĩnh suốt một đêm truyền âm thanh của không khí, Phạn Dương mới ý thức được trừng phạt đã kết thúc. Chủ nhân tới giải phóng y.

Đôi mắt vốn dĩ đã khô cạn không còn chảy ra nước mắt lại lần nữa sống lại mà chảy ra nước mắt.

Y kích động run rẩy thân thể, dươиɠ ѵậŧ run lên và lại bắn một phát vào trong ly tự sướиɠ.

Khương Thanh chậm rãi cởi bỏ bịt mắt của y, cũng trước tiên dùng tay chặn ánh sáng chói mắt, chờ đợi y thích ứng ánh sáng sau đó mới buông tay ra.

Nhận thấy được chủ nhân tri kỷ, Phạn Dương vui sướиɠ mà kêu: “Chủ nhân……” Đôi mắt của y sau khi mở ra thì chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt của Khương Thanh, giống như là đang xác nhận xem có phải là người thật không.

Giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, ánh mắt không muốn xa rời đến mức tận cùng.

Vốn dĩ Khương Thanh chỉ là muốn cho bò sữa nhỏ không nghe lời một chút trừng phạt nhưng hắn đột nhiên nhận thấy được đối phương giống như càng trở nên nghe lời. Tuy rằng lúc trước cũng rất nghe lời, nhưng đa số đều là tác dụng của thôi miên, nhưng bây giờ giống như mang thêm vài phần thật lòng.

Là công lao của việc dạy dỗ sao…… Khương Thanh âm thầm cân nhắc có phải nên làm thêm vài lần nữa không?

Nhưng bây giờ hắn vẫn là thả chậm giọng điệu, mềm nhẹ mà vuốt đầu của Phạn Dương: “Thật sự xin lỗi, xem ra lần này là ta làm quá mức rồi.”

“Không!” Phạn Dương lắc đầu, khuôn mặt của y xuất hiện biểu cảm sợ hãi: “Làm sao sẽ như vậy chứ! Là bò sữa sai, chủ nhân không cần bận tâm đến em.”

Y không muốn xa rời mà đem đầu dựa vào giữa hai chân của Khương Thanh; “Bò sữa là vật sở hữu của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân vui vẻ thì muốn chơi như thế nào đều được.”

Khương Thanh nhìn Phạn Dương vô cùng ngoan ngoãn, không tự chủ được mà mỉm cười một chút.

Rốt cuộc ở khi hắn mới vừa thôi miên Phạn Dương, trên người đối phương còn mang theo mười phần chí khí của đàn ông. Nhưng bây giờ, đối phương lại giống như một con bò sữa tuy rằng cường tráng nhưng tính cách lại rất dịu ngoan.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Khương Thanh mới nhớ tới ly tự sướиɠ còn không có tháo xuống. Thế là hắn loát động một bộ phận dươиɠ ѵậŧ gắn vào ly tự sướиɠ của Phạn Dương, nhanh nhẹn rút nó xuống dưới.

Trong ly tự sướиɠ tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phạn Dương, tản mát ra hương vị nồng đậm.

“Bò sữa của ta thật đúng là tinh lực tràn đầy a……”

Phạn Dương cũng thấy được trong ly tự sướиɠ chứa một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhớ tới nguyên nhân bản thân bị trừng phạt, y xấu hổ đỏ mặt.

“Ngày hôm qua còn không có ăn cơm thì đã bị ta trừng phạt, bây giờ chắc là đã sớm đói bụng đi?” Khương Thanh sờ sờ đầu của y, ra hiệu y ngẩng đầu lên.

“Ừ……” Phạn Dương ngượng ngùng mà gật đầu.

“Vậy,” Khương Thanh chỉ vào phần dưới ‘chào cờ’ của bản thân với Phạn Dương: “Vậy ăn trước một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ lót bụng đi.”

Cả người Phạn Dương chấn động, nhìn chằm chằm bộ vị cương cứng của Khương Thanh rất lâu và còn nuốt nước miếng.

“Đừng thèm, ăn đi. Ăn xong em còn phải dọn dẹp tàn cục mà bản thân tạo ra.” Khương Thanh lười nhác ngồi dưới đất.

Phạn Dương vui sướиɠ mà quỳ xuống và dùng đầu củng củng phần dưới của Khương Thanh, y dùng miệng đem qυầи ɭóŧ tứ giác của Khương Thanh kéo xuống. Tiểu Khương Thanh đã sớm chờ không nổi mà trực tiếp bắn ra tới, đánh vào trên mặt của Phạn Dương.

Đầu gối của Phạn Dương đã sớm quỳ đỏ bừng, nhưng giờ phút này y đã sớm quên mất đau đớn trên thân thể, toàn tâm toàn ý chỉ có dươиɠ ѵậŧ âu yếm của chủ nhân.

“Ô……” Y thuần thục cúi đầu, dùng hàm răng và môi lưỡi của bản thân vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh. Y ăn rất ngon miệng, liếʍ dươиɠ ѵậŧ liếʍ đến toàn bộ trong nhà tất cả đều quanh quẩn tiếng nước tấm tắc.

Y giống như một con dã thú tham lam, đem hỗn hợp hơi thở dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh và nước bọt của bản thân toàn bộ đều nuốt vào hết. Hậu huyệt bất tri bất giác lại thấm ướt.

Gương mặt nam tính của Phạn Dương sắc tình và mê muội liếʍ dươиɠ ѵậŧ của bản thân, Khương Thanh nhìn thẳng vào gương mặt kia, trong lòng không thể ức chế mà dâng lên một cảm giác tự hào và thỏa mãn.

Hắn rất nhanh đè đầu của Phạn Dương lại, không quan tâm đến cảm nhận của đối phương mà ấn đầu của y xuống thấp nhất và cưỡng bách đối phương cho hắn thâm hầu. Khương Thanh ấn đầu của đối phương và mạnh mẽ thao vài cái, mỗi lần đều là nhắm ngay yết hầu yếu ớt nhất và chặt chẽ nhất của đối phương mà đi.

Không có bất kỳ thông báo gì trước đó, Khương Thanh trực tiếp bắn vào trong miệng đối phương.

Phạn Dương bị đỉnh đến mức buồn nôn ho khan, nhưng y liều mạng ức chế cảm giác sinh lý ghê tởm của bản thân, tham lam mà nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong miệng.

Theo từng tiếng nuốt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp rơi xuống trong bụng. Trên mặt của Phạn Dương không tự giác lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhìn qua vô cùng si ngốc.

Khương Thanh buông tay ra, Phạn Dương lập tức hiểu chuyện mà vì hắn rửa sạch chất lỏng còn sót lại. Dươиɠ ѵậŧ bị y liếʍ đến sạch sẽ, ướt dầm dề mà sáng lên.

Phạn Dương không tha mà nhìn chằm chằm Khương Thanh thả dươиɠ ѵậŧ vào trong qυầи ɭóŧ, còn cố ý mà nuốt nước miếng và cảm nhận hương vị ở trong miệng.

Khương Thanh không để ý tới tầm mắt của đối phương và ra lệnh nói: “Trước tiên rửa sạch sẽ mặt đất rồi lại đến ăn cơm.” Nói xong thì hắn xoay người đi vào phòng bếp.

Thân là một người đàn ông độc thân, Khương Thanh biết nấu cơm.

Nhưng xuất phát từ thời gian bây giờ đã không còn sớm, Khương Thanh chỉ đơn giản làm hai cái sandwich và rót thêm hai ly sữa bò.

Lúc này Phạn Dương cũng đã lau sạch sẽ sàn nhà, y không dám mặc quần áo, thế mà là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trước bàn ăn trắng tinh chờ đợi dùng bữa.

Y vô số lần sợ hãi mà muốn đứng lên giúp đỡ cho chủ nhân nhưng đều bị ngăn lại, bởi vậy chỉ có thể lo sợ căng thẳng mà nhìn chủ nhân bưng bữa sáng đến trước mặt hắn.

…………

Một cái sandwich thêm một ly sữa bò, đối với một người đàn ông cao lớn như Phạn Dương thì thật ra là không đủ. Nhưng y cũng không dám nói cái gì, chỉ là sau khi ăn xong thì nhìn chằm chằm cái đĩa trống không và liếʍ liếʍ khóe miệng.

“Không ăn no sao?” Khương Thanh uống một ngụm sữa bò, ở trên môi lưu lại một vòng râu trắng, hắn cầm giấy ăn vừa lau miệng vừa hỏi.

Phạn Dương ngượng ngùng gật đầu.

Khương Thanh vẫy tay với y, ra hiệu y lại đây: “Tối hôm qua em lăn lộn cả một đêm, vẫn là không nên ăn quá no mới tốt.”

Hắn ra lệnh làm Phạn Dương quỳ ghé ở trên bàn, tự bẻ huyệt ra cho hắn nhìn.

Hậu huyệt đỏ tươi xuất hiện ở trước mắt, huyệt khẩu còn đang mấp máy giống như là đang khát vọng có đồ vật gì đó thọc vào.

Vết thương trên mông của Phạn Dương còn chưa lành, chẳng qua vốn dĩ rõ ràng có thể thấy được dấu bàn tay dần dần biến mất, bây giờ chỉ là còn lại vết sưng đỏ.

Khương Thanh xoay người đi vào trong phòng bếp cầm một cây giăm bông rất to và quay trở lại, hắn xé mở đóng gói: “Miệng ở phía trên ăn không đủ no, thì lại đút một chút cho cái miệng ở bên dưới đi.”

Hậu huyệt của Phạn Dương bị bôi qua mị dược cường lực nên đã sớm lầy lội ướŧ áŧ. Khương Thanh trực tiếp lấy giăm bông đỉnh huyệt và tắc đi vào.

Hắn còn dùng ngón tay đè giăm bông xuống và đẩy vào bên trong, bảo đảm giăm bông bị huyệt bao bọc lấy thì mới buông tay.

“A…… Thật căng, chủ nhân…… Bò sữa bị giăm bông thao…… Bị đồ ăn xâm phạm a a a!……” Phạn Dương ngẩng đầu lên, hậu huyệt căng chặt mà hút chặt lấy giăm bông.

Khương Thanh vỗ vỗ cái mông sưng đỏ bất kham của đối phương, làm y xuống.

Khương Thanh đưa quần áo cho Phạn Dương, “Hôm nay còn có công tác khác đi, đừng đến muộn. Giăm bông không được rớt ra ngoài! Hôm nay buổi tối gọi điện thoại video cho ta, ta muốn kiểm tra.”

Rất nhanh, Phạn Dương đã thay đổi lại thành bộ dáng giống như khi mới tới vào ngày hôm qua, y mang kính râm khẩu trang lên: “Tạm biệt chủ nhân.”

“Ừ.”

Bò sữa đi rồi, giống như lúc mới tới, nhưng chỉ là nhìn bóng dáng lúc đi đường của y giống như nhìn thế nào cũng đều cảm thấy ngượng ngùng xoắn xít. Khương Thanh nhìn bóng dáng của đối phương, vô cùng chờ mong lần sau trên TV sẽ phát sóng ra bộ dáng của Phạn Dương.

Những các fan điên cuồng mê luyến Phạn Dương kia, có biết Phạn Dương thật ra là một cái tao hóa thích tắc giăm bông ở trong hậu huyệt khi đang tham gia chương trình không?

_________

Trứng màu là bộ dáng bò sữa tắc giăm bông ghi hình tiết mục!!

Nội dung trứng màu:

Hôm nay nhân viên công tác đều cảm thấy rất kỳ quái. Thường lui tới luôn luôn rộng rãi hay nói Phạn Dương, hôm nay tham dự tiết mục thế nhưng giống như không tỉnh ngủ vậy, mặt đỏ hồng mà ngồi yên tại chỗ, ngẫu nhiên mới đón ý nói hùa một câu, bộ dáng giống như không hề có tinh thần.

Đạo diễn quan tâm mà dò hỏi: “Có phải thân thể không khỏe hay không?Tại sao mặt lại đỏ như vậy, còn không có tinh thần nữa……”

Phạn Dương bị hỏi đến cả người run lên giống như vừa mới tỉnh lại, y vội vàng trả lời: “Không… không phải, khả năng chỉ là có một chút ngủ không đủ giấc thôi. Tôi sẽ lập tức điều chỉnh trạng thái, không cần lo lắng!”

Lúc này đạo diễn mới đi trở về với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Cũng may lúc sau Phạn Dương quả nhiên đánh lên tinh thần, thường xuyên nói nói cười cười với người khác giống như lúc trước, đạo diễn lúc này mới chưa nói cái gì nữa.

Chỉ là gương mặt của Phạn Dương vẫn luôn ửng đỏ.

…………

Mà bên kia Phạn Dương được người khác quan tâm, nội tâm tất cả đều là những suy nghĩ dơ bẩn bất kham.

A…… Làm sao bây giờ, ngồi như vậy giăm bông giống như muốn rớt ra ngoài, không được. Phạn Dương dùng sức mà co rút lại hậu huyệt, muốn hút giăm bông trở về.

Y điều chỉnh một chút dáng ngồi, lại bị giăm bông đỉnh vào chỗ càng sâu hơn.

Ưm ~ bị ma đến chỗ mẫn cảm, mau ngạnh, làm sao bây giờ, hiện tại còn đang ghi hình. Phạn Dương trong mắt ập lên hơi nước. Y chớp chớp mắt, trong ánh mắt luôn luôn kiên định hiện ra vẻ mê mang.

Vì sợ bị phát hiện khác thường, Phạn Dương bắt chéo chân và cố gắng căng xong một kỳ ghi hình.

…………

Xong việc, bởi vì Phạn Dương ở kỳ tiết mục này có “Khí sắc ngoài ý muốn”, mà chiếm vị trí số một trên bảng hotsearch, làm Phạn Dương lại nổi tiếng một lần nữa.

Không biết có bao nhiêu fans đem ảnh chụp Phạn Dương với ánh mắt mê mang, thân thể đỏ ửng làm thành gối ôm to hình người đặt ở trên đầu giường……