Chương 86: Chọc giận

“Ầm! Ầm!”

Sau một tiếng chấn động mạnh cả hai đầu hồn thú đều lui thân hình về phía sau. Mà lúc này, trong miệng Hắc Long lại truyền ra một trận chọc tức: “Lão Bạch, nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không có một chút tiến bộ nào sao?”

Bạch Tượng đương nhiên là khinh thường đấu võ mồm với Hắc Long, bởi vì nó căn bản là đấu không lại. Cho nên nó chỉ có thể tức giận gầm lên một tiếng, rồi thân hình to lớn của nó lại lần nữa lao đến, mục đích của nó là đánh cho chừng nào Hắc Long ngậm miệng lại mới thôi. Chỉ có điều, bản tính của Hắc Long vĩnh viễn là không thể nào thay đổi được, cho dù nó có bị đánh đến lên bờ xuống ruộng, thì vẫn một mực thi hành chính sách miệng rộng.

“Ấy ấy, ngươi là đang gãi ngứa cho ta đó ư?”

“Lão Bạch, ngươi thật sự là quá làm ta mất mặt đi, một chút năng lực như vậy cũng muốn cầm xuống bản Long hay sao?”

“Trời ạ, ngươi chưa ăn cơm hay sao? Làm sao một chút sức lực cũng không có?”

“…”

Trần Vũ: “…”

Ái Lệ Na: “…”

Bầy hồn thú: “…”

Lúc này tất cả mọi người đều đang mộng, không ai nghĩ đến một con rồng lại có thể tiện đến như vậy, nó có thể đánh không lại Bạch Tượng nhưng miệng thì nhất quyết là không chịu thua. Nếu như không phải lúc này hồn thể của nó lại lần nữa bị chia cắt, người ta còn cho rằng nó đang chiếm thượng phong đây?

Trần Vũ đưa tay vỗ trán một cái, mặc dù hắn biết là Hắc Long đang cố tình lôi kéo Bạch Tượng nhường ra cơ hội cho hắn xông tới, nhưng hắn cũng không thể nào nghĩ đến nó lại làm ra cái cách như vậy, thật sự là đủ mất mặt. Trần Vũ kéo căng dây cung quyết định đem đầu Bạch Tượng này cầm xuống càng nhanh càng tốt, nếu không lát nữa không biết là Hắc Long lại làm ra cái mô hình gì. Tuy rằng với khoảng cách đẳng cấp của hắn và Bạch Tượng thì hắn không thể nào diệt sát được nó, nhưng ít ra vẫn còn có cơ hội làm cho nó trọng thương.

“Diệt Hồn Tiễn!” Trong lòng Trần Vũ âm thầm mặc niệm một tiếng.

“Sưu!”

Sau đó một mũi tên được nhanh chóng bắn ra, không biết có phải là do Hắc Long đã đem con Bạch Tượng kia chọc cho tức giận rồi hay không, mà một tiễn này của Trần Vũ không gây nên một chút phản ứng nào của nó. Chỉ thấy Bạch Tương đang hung hăng dùng vòi voi quất mạnh lên trên người của Hắc Long, như thể muốn đem nó phân thây ra thành trăm ngàn mảnh mới thôi.

“Ui ui, lão Bạch, ngươi đang tẩm quất cho ta đó sao? Thật sự là thoải mái nha!” Trong miệng Hắc Long vẫn không ngừng phun ra âm thanh trào phúng.

“Gào gừ!”

Mà lúc này, mũi tên của Trần Vũ cũng vừa vặn bay tới, đâm thẳng vào trong thân thể của Bạch Tượng, làm cho nó hơi giật mình gầm rú lên một tiếng. Một tiễn vừa rồi tuy không thể khiến nó bị trong thương, nhưng cũng dọa nó không ít. Dù sao tỷ lệ gây ra thương tích của Diệt Hồn Tiễn cũng không thấp, mà bản thân Bạch Tượng lại là nửa dạng hồn thể, lại càng thích hợp với kỹ năng công kích của Trần Vũ. Chính vì thế, lúc này sắc mặt của Bạch Tượng trở nên vô cùng khó coi, nó vừa sợ vừa giận mà gầm lên một tiếng.

“Rống!”

Ngay lập tức đám hồn thú xung quanh như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ, không ngừng điên cuồng mà nhào tới. Nhưng mục tiêu lần này của bọn chúng cũng không phải là Hắc Long, mà bọn chúng đang hướng về phía Trần Vũ xông lên. Nhìn một bầy quái vật trùng trùng điệp điệp lao tới, Trần Vũ không khỏi tự nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tình thế lúc này đối với hắn mà nói là cực kỳ nguy hiểm, nhưng hắn lại không thể ngừng lại. Bởi vì hắn mà dừng lại, thì cả ba người đều phải lưu lại nơi này.

Cắn răng một cái, Trần Vũ lớn tiếng hô lên: “Hắc Long, hỗ trợ cho ta!”

Hắc Long lúc này cũng có chút giật mình, nó không nghĩ đến Trần Vũ vậy mà thật sự có thể làm cho đầu Bạch Tượng trước mặt bị thương. Nhưng sau khi nhớ lại hình ảnh bên trong không gian tinh thần của Trần Vũ, nó liền cảm thấy không có gì là không phù hợp. Bên trong đó thật sự là rất đáng sợ, nó mà biết trước như vậy đã không dám xông loạn đi vào. Nghĩ nghĩ một hồi, nó cũng không có thời gian nghĩ lâu, chỉ có thể tiếp tục vừa đánh vừa mở miệng chọc cho Bạch Tượng nổi giận.

“Lão Bạch, ngươi làm sao lại tức giận như vậy nha? Không phải vừa rồi ngươi đã bị tên tiểu tử kia bắn thương rồi chứ? Trời ạ, ta không thể nào tưởng tượng ra được, ngươi đường đường là một đầu hồn thú Thnh Cấp, vậy mà lại bị một tiểu gia hỏa Trung Cấp đánh cho bị thương? Thật sự là quá mất mặt, thật sự là quá ô nhục cho tổ tiên của ngươi! Ai… hèn gì lâu năm như vậy mà ngươi chỉ có thể bị giam cầm ở chỗ này, ngươi đúng thật là một con voi thất bại a!!!”

“Im miệng! Ngươi im miệng ngay cho ta!”

Nghe xong mấy lời này của Hắc Long, Bạch Tượng vậy mà động nộ, nổi điên kêu ầm lên. Đây quả thật là vết nhơ trong đời nó, nó không thể nào nghĩ đến chỉ vì khinh thường một chút, mà bản thân liền bị một tên nhãi nhép tép riu làm cho bị thương.

Công kích của nó càng lúc càng cuồng bạo, tốc độ và sức mạnh cũng điên cuồng tăng lên. Nó muốn đem miệng của Hắc Long đánh cho ngậm lại, không muốn bị mấy lời dơ bẩn của Hắc Long làm cho ô nhục. Nhưng mà thực lực của Hắc Long vốn dĩ trước đây đã không thua kém nó, thậm chí còn có phần cao hơn nó không ít lần. Chỉ là lúc trước Hắc Long do bị tổn thương quá nặng cho nên mới rớt cấp, bây giờ trong thời gian ngắn nó không thể nào đánh hạ được Hắc Long.

“Hắc hắc, lão Bạch, có phải là ngươi bị ta nói trúng chỗ đau của ngươi rồi hay không? Không phải thế thì ngươi làm sao lại tức giận như vậy?” Hắc Long lúc này vừa đánh vừa lui, trong miệng thì không ngừng phát ra âm thanh trêu chọc.

“Đồ con rồng đê tiện, ngươi mau ngậm miệng lại cho bản vương! Bản vương hôm nay không thể đập chết ngươi, thì bản vương không phải là Bạch Tượng Chi Vương!” Bạch Tượng càng nghe Hắc Long trêu chọc thì nộ khí càng thêm điên cuồng lên, công kích cũng trở nên dồn dập.

“Hắc hắc, với bản lĩnh của ngươi mà cũng muốn đập chết bản Long sao? Mơ mộng hão huyền! Năm xưa không phải bản Long vì Long Thần đại nhân mà liều mạng tranh đấu, dẫn đến linh hồn bị tổn thương, ngươi nghĩ với một con voi nho nhỏ như ngươi cũng khiến bản Long để vào mắt hay sao? Mơ tưởng! Với thực lực của bản Long năm xưa, đừng nói là một con voi nho nhỏ như ngươi, cho dù là cả dòng, cả họ nhà voi của ngươi, bản Long chỉ cần một trảo là có thể hốt hết, đập đến không còn một mảnh xương vụn!”

“Ầm! Ầm!”

Nhìn hồn thể của Hắc Long một lần rồi lại một lần bị đầu Bạch Tượng kia đánh nát, nhưng trên miệng của nó vẫn không ngừng treo lên chửi, Trần Vũ cảm giác như mình đã được mở rộng tầm mắt không ít lần!

Thế nào là đẳng cấp, đây mới gọi là đẳng cấp nha!

“Sưu! Sưu!”

Trong đầu Trần Vũ cũng chỉ lóe lên vài cái ý nghĩ như vậy, nhưng trên tay của hắn thì không hề chậm chạp một chút nào, cung tiễn lại lần nữa buông ra, nhanh chóng hướng về phía Bạch Tượng bắn tơi. Nhưng lần này hắn không có vận dụng đến Diệt Hồn Tiễn, chỉ là dùng hai tiễn phổ thông ra để dọa đầu Bạch Tượng kia một chút. Thế nhưng người xưa có câu, một lần bị rắn cắn cả đời đều sợ dây leo, huống hồ lúc này nó còn đang phải đối phó với Hắc Long. Cho nên vừa lúc nhìn thấy song tiễn của Trần Vũ bắn tới, Bạch Tượng liền đem thân hình tránh đi. Mà Hắc Long dường như rất là ăn ý, nhanh chóng nắm lấy cơ hội đem một trảo vỗ xuống, làm cho hồn thể của Bạch Tượng cũng bị mất đi một mảng lớn.

Nhìn một màn này, Trần Vũ không khỏi hưng phấn lao lên. Nhưng mà Bạch Tượng cũng không có yếu thế, nó chỉ bị trảo xuống một chút liền khôi phục lại thân hình như cũ, mà ánh mắt của nó nhìn về phía Trần Vũ càng thêm lăng lệ, ác liệt.

“Rống!”

Bạch Tượng lúc này thật sự là rất tức giận, vừa rồi nó vậy mà bị một người một rồng này lừa cho, không những là bị mất hết mặt mũi mà hồn thể còn bị tổn thương, thật sự là rất đáng hận! Âm thanh rống to của nó vừa vang lên, khí thế trên người nó vậy mà toàn bộ đề bọc phát ra ngoài, tọa thành một cỗ uy áp vô cùng cường đại, đem hai người Trần Vũ và Ái Lệ Na đều ép xuống đất. Đương nhiên bầy hồn thú đứng ở xung quanh cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng lúc này, Hắc Long lại hắc hắc cười lên một trận: “Hắc hắc, lão Bạch, ngươi lại muốn so khí thế với bản Long hay sao?”

Nó vừa nói xong, một cỗ khí thế mạnh mẽ khác từ trên người nó xông ra ngoài. Nhưng cỗ khí thế này so với Bạch Tượng còn muốn mạnh hơn, ngay lập tức đem khí thế của Bạch Tượng áp xuống dưới. Mà thân hình của Trần Vũ và Ái Lệ Na lúc này cũng được buông lỏng hơn một chút. Dù sao Trần Vũ cũng không thể bị khí thế của Hắc Long làm cho ảnh hướng.

Nhìn thấy Trần Vũ vậy mà có thể đứng dậy được, tròng mắt của Bạch Tượng không khỏi trừng lớn: “Làm sao có thể như vậy được?”

Phải biết, lúc này hai cỗ khí thế của Bạch Tượng và Hắc Long đều giao thoa lại với nhau, tạo thành một luồng lực lượng vô cùng cuồng bạo. Đừng nói là người có thực lực bình thường như Trần Vũ, cho dù là hai đầu Ma Lang cũng bị áp chế đến không thể thở nổi. Thế nhưng lúc này Trần Vũ lại nhờ thế mà đứng lên, làm sao không dọa cho đầu Bạch Tượng kia sợ hãi kêu rên cho được.

“Hắc hắc, có gì mà ngạc nhiên cơ chứ? Ngươi không biết bản Long là ai hay sao? Với thực lực của bản Long, ta muốn kẻ nào quỳ xuống thì kẻ đó quỳ xuống, ta muốn kẻ nào đứng lên thì kẻ đó đứng lên! Ngươi có tin hay là không?” Hắc Long lúc này vô cùng đắc ý cười vang.

Bạch Tượng đương nhiên là không tin rồi, thế nhưng chuyện này thật sự là không khoa học nha?

Nó làm sao mà biết được, Trần Vũ và Hắc Long có khế ước ràng buột, cho nên không thể bị uy áp của Hắc Long ảnh hưởng đến một chút nào. Mà thậm chí, nhờ cỗ uy áp cường đại này của Hắc Long còn giúp cho Trần Vũ giảm đi một chút áp lực từ cỗ uy áp của Bạch Tượng. Chính vì thế, hiện tại mới có tình cảnh không hợp thói thường như vậy. Mà mấy lời kia của Hắc Long chỉ là chém gió mà thôi!

“Bây giờ lại đến phiên ta phản công rồi!” Trần Vũ đem hai tay nắm lại với nhau, cái cổ không ngừng lắc qua lắc lại tạo ra âm thanh “răng rắc”, khóe miệng còn nhếch lên cười vô cùng gian trá.

Hắc Long nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi lớn tiếng hô to: “Tiểu tử thúi, đây là phương thức ra sân của bản Long, ai cho phép ngươi chiếm đoạt a! Mau trả lại cho bản Long!”

Trần Vũ đương nhiên là liếc mắt khinh thường nhìn về phía nó, sau đó trong miệng giương lên hô lớn: “Diệt Hồn Tiễn!”