Chương 94: Dạy ta kim đạo đi!
- Đầu óc ngươi có bệnh sao?
Trong doang trướng, Phương Chính sắc mặt âm trầm, lạnh lùng hỏi Phương Niệm Dung.
Phương Niệm Dung cười cười, gãi gãi má.
Nói thật, nàng cũng cảm thấy ngại, nhưng quả thật là nàng không nghĩ ra cách khác để có thể quan minh chính đại ở cùng Phương Chính.
Bất quá, sau khi nhìn thấy phản ứng của Phương Chính khi bị vuốt ve, Phương Niệm Dung hạ quyết tâm, khoảng thời gian tiếp theo phải vuốt ve hắn nhiều thêm chút nữa.
- Nói đi, cần ta giúp gì?
Phương Chính lúc này hơi nhu nhu huyệt thái dương, lãnh đạm hỏi.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, hiển nhiên có thể nhìn ra, Phương Niệm Dung đây là đang muốn kiếm cớ ở cùng hắn. Nàng thân là nữ nhân, tuy là người hiện đại, nhưng cũng sẽ không phóng khoáng tới mức chỉ vì thích liền muốn ở cùng. Cho nên, cái này đại biểu nàng cần hắn giúp, mà việc đó còn sẽ kéo dài không ít ngày.
Phương Niệm Dung nghe hỏi, lập tức thu hồi suy nghĩ bậy bạ trong đầu, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói.
- Ta quả thật cần ngươi giúp. Lạc Hành, dạy ta kim đạo đi!
Phương Chính hơi sửng ra, nghi hoặc nhìn Phương Niệm Dung.
Phương Niệm Dung cười khổ, đem việc nàng thành danh Kim Giao Vương kể cho Phương Chính nghe, chỉ là lượt bỏ mấy chị tiếc mấu chốt, đổi việc mua sát chiêu từ Tiểu Túc thành cơ duyên xảo hợp đạt được. Sau khi kể xong, lại nói thêm.
- Bởi vì như vậy, ai cũng cho là ta tu hành kim đạo. Nhưng trên thực tế, ta chỉ có duy nhất một cái sát chiêu, còn lại đều không biết gì. Cổ trùng thúc giục được, nhưng bản thân ta còn không biết công dụng chân chính của chúng là gì. Đại chiến sắp tới rồi, một mình ta tự học liền không kịp, chỉ có thể nhờ ngươi.
Nghe Phương Niệm Dung nói xong, Phương Chính cảm thấy đau đầu.
Hắn không ngờ, Phương Niệm Dung vậy mà lại hố như vậy. Đầu óc cũng không tính là ngốc, như thế nào lại làm ra loạt hành động thiếu não như vậy.
Lại nói, cho dù là có Phương Chính dạy, nhưng chỉ còn bốn ngày. Không, chỉ còn ba đêm, nàng cho mình là thần đồng sao? Trong ba đêm học xong khóa học mấy chục năm? Cứ cho nàng là thần đồng thật đi, thì cũng căn bản làm không được như vậy.
- Ngươi cảm thấy ta có thể giúp ngươi sao? Ta nhưng là chủ tu họa đạo, phụ tu lôi đạo.
Phương Chính hỏi lại.
Phương Niệm Dung mỉm cười tự tin, nói.
- Bởi vì ngươi chủ tu họa đạo, cho nên ngươi có thể giúp ta. Chẳng phải ngươi từng nói họa đạo có thể học theo lưu phái khác sao? Cho nên đại biểu ngươi cũng có biết về lưu phái khác, tỉ như ngoài họa đạo, lôi đạo, ngươi còn biết luyện đạo cùng viêm đạo.
Phương Chính hơi nhíu mày.
Hắn không nhớ là mình có nói về họa đạo với Phương Niệm Dung. Bất quá ngẫm lại, giống như cũng có. Cái này là việc khi còn ở Đế Quân thành, lúc Phương Chính vẽ biểu diễn theo nên nhạc của Chung Lương ở Vạn Dặm lâu, Phương Niệm Dung có hỏi qua hắn về họa đạo. Hắn cũng có đơn giản giải thích với nàng.
Nhớ đến như vậy, Phương Chính lại hỏi.
- Dạy ngươi ta được cái gì?
Rất im lặng.
Trong lúc nhất thời, Phương Niệm Dung á khẩu.
Nàng không tính đến cái này, bởi vì nàng vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần bạn hữu cần, Phương Chính vẫn luôn giúp đỡ vô điều kiện. Ít nhất Tần Phong chính là như vậy.
Nhưng không hiểu sao đến phiên nàng, Phương Chính vẫn luôn đòi phí khi ra tay.
Câu trả lời kì thực cũng rất đơn giản, Phương Chính là bồi dưỡng thuộc hạ nên mới làm không công. Bởi vì sau nầy mấy người đó sẽ làm việc không công cho hắn, thậm chí là đêm mạng bồi lại cho hắn.
Mà Phương Niệm Dung, nàng không phải thuộc hạ của Phương Chính, cho nên muốn hắn ra tay, nàng phải bỏ phí thuê.
Nếu khônh trả phí, vậy thì đừng bàn. Dù sao Phương Chính không phải là nhà từ thiện, không có lợi cho hắn, hắn sẽ không đi nhọc lòng.
Phương Niệm Dung bỏ qua phần ủy khuất xong, liền bắt đầu suy tư, sau đó nói.
- Điểm chiến công...
- Ta đã có ba phần của ngươi!
Nàng chưa nói xong, Phương Chính đã lên tiếng, tuy không nói thẳng như rõ ràng là cự tuyệt.
- Cổ trùng...
Phương Niệm Dung lại nói
- Trong tay ta đủ sài rồi!
Phương Chính lắc đầu. Trên người hắn mấy chục con cổ trùng rồi, đều là do hắn tuyển chọn, luyện chế ra. Hắn không muốn thêm.
- Vậy nguyên thạch!
Phương Niệm Dung lại nói.
Phương Chính ném nàng ánh mắt xem thường, chỉ về phía bàn của mình.
Ở đó có một đóa sen có hai màu xanh trắng đang xen, tỏa ra một loại khí tức thánh khiết. Là ngũ chuyển thiên nguyên bảo vương liên.
Con cổ trùng này chính là nguyên tuyền di động. Để trong không khiếu có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí khôi phục chân nguyên. Mà để bên ngoài ngoại giới lại có thể đem nguyên khí kết thành nguyên thạch. Bình quân một ngày, nó sinh ra trên trăm khối nguyên thạch.
Phương Chính khi không có chiến đấu, đều sẽ đem nó ra ngoài, để nó sản sinh ra nguyên thạch. Nguyên thạch hiện tại hắn dùng, đều là lấy từ nó. Dù sao cái kho của phúc địa Đồ Thiên còn phải nuôi cả một cái quân đoàn.
Cho nên là, về cơ bản Phương Chính không có thiếu nguyên thạch. Hoặc là nói, hắn tuy có cần nguyên thạch, nhưng nguyên thạch không đáng để hắn ra tay giúp Phương Niệm Dung.
Phương Niệm Dung nhìn thiên nguyên bảo vương liên, lại vừa vận nhìn đến ở giữa đóa hoa, một khối nguyên thạch hình đang dần dần lớn lên, đến lúc to bằng khối nguyên thạch bình thướng liền đem nhị hoa để đầy, sau đó nhị hoa không chuyên trở được, nó liền theo cánh hoa lăn xuống, rơi lên cái rãnh Phương Chính để bên cạnh.
Khối nguyên thạch lại theo rãnh lăn xuống, cuối cùng rơi vào cái túi tiền Phương Chính treo ở bên bàn. Thường ngày Phương Chính đều ngời ở bên bàn đọc sách luyện chữ, cách một đoạn thời gian, khi túi tiền đủ nhiều, Phương Chính sẽ dùng nguyên lão cổ đem nguyên thạch thu vào.
Phương Niệm Dung nhìn túi tiền của Phương Chính, lại nhìn lại thiên nguyên bảo vương liên, con cổ này lại đang tiếp tục công tác sản sinh nguyên thạch của mình. Cuối cùng nàng nhìn lại Phương Chính, hỏi.
- Ngươi muốn gì? Chỉ cần có thể, ta liền trả.
- Làm cho ta ba việc!
Phương Chính nói.
Phương Niệm Dung suy tư chốt lát, gật đầu.
Nàng không hỏi Phương Chính là việc gì, bởi nàng biết Phương Chính nói như vậy, là vì hắn còn chưa nghĩ ra là muốn Phương Niệm Dung làm gì. Cho nên ba việc này kì thực là sẽ dùng ở tương lai, mà không phải hiện tại.
Phương Niệm Dung đáp ứng, Phương Chính liền lấy ra một con cổ.
Con cổ này là một đôi giấy xếp lại với nhau, thuộc tín đạo, là tiêu hao cổ trùng, gọi hợp đồng cổ.
Phương Chính dùng ý niệm viết nội dung minh ước lên hai tờ giấy này, sau đó đưa qua cho Phương Niệm Dung.
Nàng xem xét nội dung bên trong, đại khái cùng một bản hợp đồng không quá khác biệt. Bên A Phương Chính sẽ dạy nàng kim đạo, để nàng có đủ năng lực trong Vương Đình chi tranh. Mà bên B là Phương Niệm Dung nàng, thì nợ hắn ba việc ước định, khi nào hắn cần nàng phải làm cho hắn.
Phương Niệm Dung xem xét không có vấn đề gì, liền kí tên lên hai tờ giấy. Phương Chính sau đó cũng kí tên mình lên cả hai.
Phương Chính vừa kí xong, hai tờ giấy tách ra làm hai, hóa thành tro bụi màu trắng xám, bay về phía hai người cuối cùng biến mất trên thân cả hai.
- Đúng rồi, ta nhớ lần trước ngươi có nói sẽ thử phá giải trối buộc của thề độc cổ. Kết quả thế nào?
Phương Niệm Dung chợt nhớ đến lần trước cùng Phương Chính dùng thề độc cổ, liền hỏi.
Phương Chính nhìn nàng, hỏi lại.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Phương Niệm Dung cười cười, không nói.
Bởi nàng cho là Phương Chính đã thất bại.
Một trong những điều khoảng của lần thề độc trước là, chỉ cần một bên phá giải, bên còn lại cũng sẽ không chịu trối buộc theo. Mà hiện tại, trối buộc trên người của Phương Niệm Dung vẫn còn, vậy hiển nhiên là Phương Chính phá giải không được thề độc cổ.
Phương Chính nhìn Phương Niệm Dung, trong lòng cũng không nhịn được nhảy bọp một cái.
Bởi vì rõ ràng đạo ngân của thề độc cổ đã bị Lạc Hành thông qua Tiểu Thiên loại bỏ. Bản chất của thề độc cổ là đạo ngân, đạo ngân không còn, trối buộc của nó hiển nhiên cũng không còn. Nhưng không nghĩ tới, vậy mà Phương Niệm Dung vẫn còn bị thề độc trối buộc.
Phương Chính trong lòng rất là vui vẻ, cũng rất bận rộn. Hắn đang tính toán lợi dụng việc này, sau này thông qua thề độc cổ hố người khác.
Không, không riêng gì thề độc cổ, mà là gần như tất cả thủ đoạn tín đạo đều có thể thao tác một chút. Nhất là, minh ước với Ảnh Tông.
Nhưng rất nhanh, Phương Chính đem mấy ý tưởng đó gác qua một bên. Dù sao cũng chỉ mới thử có một lần, còn chưa đảm bảo. Vẫn phải đợi nghiệm chứng thêm vài lần.
Phương Chính đem tâm tư thu thập tốt, bắt đầu chuyên tâm vào việc chính, chính là dạy Phương Niệm Dung.
- Ngươi có cổ trùng kim đạo đúng không? Lấy ra ta xem!
Phương Chính lãnh đạm nói.
Phương Niệm Dung không chút do dự nào, đem toàn bộ cổ trùng kim đạo mình có trên người đem ra cho Phương Chính xem.
Pn xem xét này đó cổ trùng, phân biệt xong công dụng của chúng, liền bắt đầu giới thiệu cho Phương Niệm Dung.
Đương nhiên, biết công dụng của chúng không có nghĩ là sẽ lập tức điều kiển được.
Tỉ như ngũ chuyển kim long cổ trong đó. Công đυ.ng là tạo ra kim long tiến hành cồng kích. Nhưng kim long hình thể lớn nhỏ, tốc độ nhanh chậm, sát thương mạnh yếu thế nào là do người nắm giữ. Chỉ biết thúc gia bình thường, kim long bay ra liền chỉ có thể lao thẳng, chụp kẻ địch rất cứng nhắc.
Còn có mấy con cổ trùng khác, bao gồm cả di động, trị liệu, trinh sát, tuy đều là tinh phẩm, nhưng Phương Niệm Dung không biết phát huy thì căn bản của vô dụng.
Từ hôm đó, liên tục ba đêm, Phương Niệm Dung đêm nào cũng ở trong doanh trước của Phương Chính, luyện tập dùng cổ trùng, nhất là kim long cổ, con cổ trùng đại biểu của bộ kim đạo cổ trùng.
Nàng đầu tiên phải học cách khống chế hình thể của kim long khi xuất hiện. Chỉ riêng việc này đã tốn của nàng gần như trọn ba đêm. Hơn hết mỗi lần nói xuất hiện đều tạo ra tiếng động trong doanh trướng, làm cho người khác không khỏi liên tưởng đến mấy thứ người lớn.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong Hắc gia liên quân có một cái tin đồn.
Phương Yến Trung yêu thích nam nhân, mà Bạch Nhất Hàn chính là nam sủng của Phương Yến Trung.
Thậm chí có người còn nói, Bạch Nhất Hàn là người ngoại vực tới đây, sau đó bán thân cho Phương Yến Trung, để người sau ra mặt dẫn tiến mình gia nhập liên quân.
Này đó lời đồn vừa ra, Phương Chính cũng không muốn ra ngoài. Bởi vì khi hắn bước ra khỏi doanh trướng, sẽ bị người khác nhìn với ánh mắt khinh bỉ, kinh tởm.
Nếu là Lạc Hành còn tốt, có thể không để ý. Nhưng bản hồn thì không được như vậy, hắn ít nhiều sẽ để ý. Một khi để ý sẽ càng cảm thấy bị sĩ nhục, sẽ càng khó chịu.
Nhưng đã phát triển đến mức này, Phương Chính cũng không thể giải thích gì. Cho dù là người khởi xướng vụ việc là Phương Niệm Dung, cũng không có cách nào giải thích được.
Chính vì vậy, Phương Chính phải hạn chế ra ngoài, đồng thời học cách nhịn xuống.
Rất nhanh, bốn ngày trôi qua, ngày đại chiến tới.