Quyển 3 - Chương 58: Di dời hải đảo

Chương 58: Di dời hải đảo

Thủy cung, phúc địa Hải Cát.

Phương Niệm Dung hai mắt trợn tròn, nhìn một đám cổ sư có nam có nữ đang nhìn ngó xung quanh thủy cung.

Rõ ràng trước đó trong phúc địa chỉ có hai người là nàng và Phương Chính, quay đầu một cái, liền nhảy ra một đám bảy mươi người, không dọa người mới là lạ.

- Ngươi tìm ở đâu ra đám người này vậy?

Phương Niệm Dung nhìn một chút, không nhịn được kéo góc áo của Phương Chính, nhỏ giọng hỏi.

- Lấy ra từ trong bảo hoàng thiên.

Phương Chính không để ý, đáp.

Phương Niệm Dung nghe xong, hơi sửng ra một chút, sau đó nhớ đến bảo hoàng thiên là gì, cũng liền làm vẻ mặt hiểu ra.

Nàng vừa nghĩ tới, Phương Chính từng mua qua nô ɭệ, Lâm gia cũng từ đó mà tới tay. Hiện tại hắn tọa trấn phúc địa, hướng cổ tiên mua nô ɭệ cũng không có gì lạ.

- Đại trưởng lão, kế hoạch là thế nào?

Đúng lúc này, Phong Thiên Ngữ đi tới bên cạnh hỏi Phương Chính.

Phương Chính cũng liền ném Phương Niệm Dung ra sau ót, bắt đầu cùng đám người bàn giao công việc.

- Đầu tiên, chúng ta sẽ dựng bảng cống hiến, bảng vật tư, cùng bản nhiệm vụ tại trong thủy cung. Ta đã chuẩn bị xong cổ trùng, ngươi cứ xem rồi chọn người.

Phương Chính nói, đem cổ trùng giao cho Phong Thiên Ngữ.

Phong Thiên Ngữ nhìn xem, liền nói với đám người khác.

- Có sẵn cổ trùng, công việc cũng không phức tạp, chỉ cần một vị là đủ.

Sau đó liền chọn ra người xung phong nhanh nhất, đem cổ trùng giao qua. Mà người này liền được địa linh đưa đi tới chỗ được chọn làm nơi dựng bảng.

Mà Phương Chính lúc này lại lấy một con chiếu ảnh cổ, chiếu ra cho những người còn lại xem, đồng thời giải thích.

- Đây là bản đồ phân bố hải đảo hiện tại trong phúc địa. Ngoại trừ nơi này là không thể di động, nơi này còn cần quét dọn tuyết quái nên tạm gác lại ra, những nơi khác còn cần mọi người đến xử lí.

Vừa nói, vừa đánh dấu vào hai trong ba đảo lớn. Sau đó lại tiếp tục đánh dấu đảo lớn do xác của thạch sơn quy để lại, nói.

- Đầu tiên là cần đem nơi này di chuyển đến đây, sau đó sẽ lợi dụng cổ trùng đem nó cố định lại. Nếu để nó tùy ý trôi, sẽ làm ảnh hưởng đến tài nguyên dưới đáy biển.

Đồng thời đem bản đồ đánh dấu tuyến đường.

Lại tiếp tục đánh dấu những đảo nhỏ, tuyến đường di dời, dùng màu sắc để chia nhóm, còn đồng thời giải thích.

- Đảo nhỏ nhiều, nhưng diện tích lại nhỏ, chúng ta sẽ đem chúng dồn lại thành đảo lớn, hoặc là quần đảo, như vậy sẽ tiện lợi dụng nuôi trồng tài nguyên. Ta đã căn cứ khoảng cách, phân chia tuyến đường đi. Còn đây là tình hình cụ thể của từng đảo.

Phương Chính nói, ra dấu cho địa linh, nó liền đem tầm nhìn đồng bộ với mọi người, để họ xem xét tình hình cụ thể của từng đảo.

Sau đó, Phương Chính lại tiếp tục nói.

- Mọi người chia thành bốn nhóm, ba nhóm phụ trách di dời đảo, một nhóm sẽ đảm nhiệm hậu cần, chi viện ba nhóm khác. Số người mỗi nhóm mọi người tự bàn bạc, khu vực làm việc tự chia với nhau. Trong nhóm cũng có thể tự bầu chọn ra nhóm trưởng, nhóm phó. Cái này ta sẽ không chỉ định, chỉ có tự mình bầu ra, mới có thể phục chúng, dễ dàng hợp tác.

Đám người nghe xong, liền nhanh chóng phân chia. Rất nhanh cũng đã chia xong, nhóm trưởng nhóm phó cũng được bầu chọn hoàn tất.

Phương Chính đứng một bên nhìn, hài lòng gật đầu.

Thành viên Quân Đoàn Thiên Không không nhiều, nhất là những người gia nhập vào ngày thành lập, bọn họ đã cùng nhau trãi qua quá trình xây dựng Quân Đoàn, hiểu rất rõ nâng lực của nhau. Hiện tại hợp tác, là đâu ra đấy, có trật tự, phân công rõ ràng.

Thậm chí trong mỗi nhóm còn phân công cụ thể công việc của từng người, bàn xong kế hoạch tiến hành. Phải nói là hiệu xuất cực kì cao.

Hơn nữa, sau khi bàn bạc, còn góp ý cho Phương Chính, đem bản đồ tiến hành chỉnh sửa lại một lần, thu nhỏ số lượng đảo lại.

- Đại trưởng lão, theo ta thấy, chúng ta có thể mượn nhờ cổ trận, đem những đảo này liên kết với nhau, như vậy sẽ giảm bớt cổ trùng cần dùng để cố định đảo. Nhất là hòn đảo lớn kia, nó không thể di chuyển, có thể mượn nó là cột mốc, đem những đảo khác cột vào.

Một trong ba nhóm trưởng của ba nhóm thi hành di dời nêu ý kiến.

Người này gọi Mạt Tôn, tứ chuyển trung giai cổ sư, chuyên tu thổ đạo.

Mạt Tôn vừa nói, hai vị nhóm trưởng còn lại khẽ gật đầu, một vị gọi là La Thông nói.

- Mặc dù sẽ rất phí sức trong việc di dời, nhưng lại có lợi trong việc phát triển sau này. Hơn nữa chúng ta có thể mời Kiều Yên Hồng giúp một chút, nàng ta hiện tại cũng có am hiểu không ít về trận đạo.

Mà vị nhóm trưởng còn lại, Trương Nguyên Hóa lại bổ sung.

- Biển nước mênh mông, định vị hướng đi cũng rất phí sức, địa linh tuy có thể quan sát toàn cục, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào nó. Theo ta nghĩ, chúng ta nên gọi thêm Vương Khang tới, mượn nhờ đàn ưng của hắn dò đường, nhất định sẽ có lợi hơn.

- Nếu như vậy, chi bằng gọi Khương Thành. Trong tay hắn có một đám phi hổ, phi hổ không chỉ có thể bay, còn có thể ra chút sức trong việc kéo đảo đi.

Lại có người khác nêu ý kiến.

Ba nhóm trưởng trầm ngâm, vẻ mặt có chút khó xử.

Quả thật đàn bưu có thể kéo tiếp, nhưng số lượng không nhiều, có chút không đủ dùng. Ngược lại đàn ưng lại có mấy vạn con, dùng tới lại càng phù hợp.

- Vậy thì gọi Vương Khang tới, mượn kèm đàn bưu của Khương Thành. Trong tay đại trưởng lão có một con bưu vạn thú vương, có thể dùng nó trấn áp đàn bưu này.

Phong Thiên Ngữ liền nếu ý kiến, những người khác lặp tức gật đầu, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Phương Chính.

Quyết định thế nào, đều là xem ở Phương Chính.

Phương Chính suy tư một chút, liền đồng ý. Hắn không phải người độc đón, tiếp thu ý kiến của người khác cũng là việc tốt, hơn nữa như những người này nói, tuy hơi phí sức một chút, nhưng lại có thể phát triển lâu dài.

Nếu sau này cần dùng đảo lặp cổ trận, vậy cứ đem liên kết hôm nay cắt ra, đem đảo nhỏ tách ra, liền có thể.

- Vậy cứ quyết định như vậy.

Phương Chính nói, đem bản đồ hải đảo tiến hành chỉnh sửa, phân chia lại. Một số đảo quá xa đảo làm cột mốc, chỉ có thể như trước, đem mấy đảo xung quanh dồn lại một chỗ, làm thành đảo lớn.

Làm xong bảng đồ, Phương Chính liền đem bảng đồ mới lưu lại, sau đó chia ra thêm ba bản mới, đưa cho ba vị nhóm trưởng, để họ có cái tùy thời xem xét.

Sau đó bọn họ tự hợp bàn, lựa chọn phương pháp tối ưu và nhanh nhất. Phương Chính cũng không can thiệp, chỉ một bên quan sát, lại viết thư để Kiều Yên Hồng và Vương Khang tới đây một chuyến.

Đồng thời, dặn dò hai địa linh, tìm mua một số nô ɭệ giao nhân.

Giao nhân là một trong các loại dị nhân, có đuôi cá, ở trong phúc địa Hải Cát với địa hình nhiều nước như thế này, giao nhân là phù hợp nhất. Để bọn họ coi sóc tài nguyên dưới đáy biển là tốt nhất.

Rất nhanh sau đó, Kiều Yên Hồng và Vương Khang đi tới phúc địa Hải Cát, còn đem theo một đàn chim ưng mười vạn con, với hơn trăm con bưu.

Có họ tới, công cuộc di đời đảo bắt đầu.

Địa linh lại dựa vào di sơn tiên cổ Phương Chính đưa tới, trước tiên tạo ra lực đẩy, đem hải đảo đẩy đi. Mà các cổ sư mượn nhờ lực đẩy này, bắt đầu thông qua các loại thủ đoạn, mượn nhờ thuyền gỗ, kéo hòn đảo di chuyển về phía cần đi.

Chờ đến lúc kéo không nổi, thì lại dùng tiên cổ đẩy một cái, sau đó lại kéo.

Mà Kiều Yên Hồng lúc này thì cùng với Phương Chính, tốn ba ngày ba đêm suy tính ra cổ trận dùng để nối đảo. Sau đó dựng trước cổ trận sơ hình, chờ đợi các hòn đảo vào đúng vị trí liền cố định nó lại.

Mười ngày sau khi bắt đầu dời đảo, Tiểu Đồ Thiên bên kia bán đi một cái tiên cổ phương tàn khuyết, mua xuống được một nhóm hai ngàn giao nhân, chuyển dời đến phúc địa Hải Cát.

Này đó giao nhân, đều là nam, không có nữ. Đây là việc hiển nhiên của việc mua bán nô ɭệ.

Để đề phòng người khác cũng bồi dưỡng nô ɭệ, cạnh tranh với chính mình, cổ tiên trước nay chỉ bán ra nam nô ɭệ, không có nữ nô ɭệ. Ngăn chặn việc sinh ra đời sau, liền ngăn chặn người khác cũng bồi dưỡng nô ɭệ như mình.

Phương Chính cũng không để ý, ngược lại, trong tình hình dời đảo lúc này, nam nô ɭệ càng hữu dụng hơn.

Có đám nô ɭệ này giúp sức, việc dời đảo càng thêm thuận lợi. Bọn họ trời sinh đã có thể thở dưới nước, có thể bổ khuyết vị trí dưới chân đảo, đẩy từ dưới nước tới.

Sau ba tháng dời đảo, hòn đảo cuối cùng cũng đã vào đúng vị trí cần vào.

Trong sự hân hoan của mọi người, Phương Chính tuyên bố công cuộc dời đảo thành công. Chuyển sang giai đoạn nuôi trồng tài nguyên.

Sau khi khánh thành quần đảo Hải Cát, Phương Chính gọi các cổ sư vào, nói.

- Ta có việc này muốn hỏi mọi người. Trải qua thời gian dài như vậy, mọi người đối với dị nhân có cái nhìn như thế nào?

Đám cổ sư hơi trầm tư, Phương Chính lúc này lại nói tiếp.

- Thời viễn cổ, dị nhân vi tôn, nhân tộc vi nô. Nhân tộc lúc đó sinh tồn khó khăn, chỉ có thể là nô ɭệ, mặc dị nhân chà đạp, chém gϊếŧ. Cho đến khi trong nhân tộc xuất hiện vị tôn giả đầu tiên, Nguyên Thủy Tiên Tôn. Dưới sự dẫn dắt của người, nhân tộc bắt đầu quật khởi, chống lại dị nhân.

- Nhưng chiến sự không phải là ngày một ngày hai mà kết thúc, Nguyên Thủy Tiên Tôn chết đi, Tinh Túc Tiên Tôn nối nghiệp, tiếp tục cuộc chiến với dị nhân. Lại kéo dài qua thời Vô Cực Ma Tôn, Cuồng Mang Ma Tôn, địa vị của nhân tộc mới triệt để vững chắc đến ngày hôm nay.

- Thú nhân tuyệt diệt, những dị nhân khác chỉ có thể co lại trong các phúc địa động thiên, gian nan sinh tồn. Không may bị phát hiện, chính là đời đời kiếp kiếp làm nô, mất đi tự do, mất hết tôn nghiêm. Ngẫm xem, bọn họ hiện tại, cùng nhân tộc thời viễn có khác nhau không?

- Dị nhân cũng là con người, cũng có linh tính, cũng có thể tu hành. Thiên địa cũng không cấm đón bọn họ, nghĩa là, trong dị nhân cũng có khả năng xuất hiện tôn giả. Không biết các ngươi có nghĩ đến, vạn nhất trong bọn họ đi ra một vị tôn giả, vị đó có phải hay không sẽ thành Nguyên Thủy Tiên Tôn thứ hai, dẫn dắt dị nhân phản công nhân tộc, giống như nhân tộc đã từng làm?

Các cổ sư nghe xong, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc.

Bọn họ hiểu rõ, việc này là không có khả năng xảy ra. Nhưng là bọn họ cũng biết tính của Phương Chính, luôn tính đến trường hợp xấu nhất.

Mà tình huống này, tuy xác suất rất thấp, nhưng không phải không có.

Bất quá, mặc kệ xác suất thế nào, chỉ cần bọn họ hiểu ý Phương Chính muốn nói là đủ.

Thật lòng mà nói, ban đầu trong mắt bọn họ, dị nhân chỉ là nô ɭệ, bần tiện, thấp hèn, ngu dốt. Nhưng trải qua mấy năm, sống cùng mao dân, đản nhân, ý nghĩ này đã dần dần giảm đi.

Dị nhân cũng là con người, cũng có linh tính.

Bọn họ biết vui, biết buồn, biết yêu thương, biết chán ghét, biết sợ hãi, biết thù hận. Bọn họ chỉ ngây thơ hơn nhân tộc, ngoại hình có chỗ khác nhân tộc. Còn lại, cùng nhân tộc vô cùng giống nhau.

Giống nhau ở chữ "nhân", cũng giống nhau ở chỗ "người".

Người khác có thể còn ngăn cách, nhưng Phong Thiên Ngữ sớm chiều ở cùng mao dân thì khác.

Ban đầu hắn chỉ là muốn dùng đám mao dân như công cụ phụ trợ luyện cổ. Nhưng dần dần, hắn học mao dân luyện cổ, cũng dạy mao dân luyện cổ. Hắn học mao dân lối sống, cũng dạy mao dân lối sống.

Hiện tại trong mắt Phong Thiên Ngữ, mao dân chính là bạn hữu của hắn.

Mà những người khác, tuy không đến mức thân thiết như Phong Thiên Ngữ, như đối với dị nhân, ít nhiều đều đã xem họ như "con người", chứ không còn là nô ɭệ.

Cho nên trong quá trình dời đảo, cổ sư mệt mỏi thì nghĩ, mà giao nhân mệt mỏi, cũng được cho phép nghỉ ngơi, được ăn uống vui chơi không khác gì bọn họ.

Nếu là trước đây, bọn họ thấy như vậy nhất định sẽ phản cảm, cho là Phương Chính thật không bình thường. Nhưng hiện tại, họ lại thấy việc này cũng thật bình thường.

Trong bất tri bất giác, quan niệm của họ đã thay đổi, nhưng nếu không phải Phương Chính lúc này nói ra, họ còn không ý thức được việc này.

Mà Phương Chính cũng vì nhìn ra điều này, mới có cuộc nói chuyện hôm nay.

Lúc này thấy bọn họ trầm mặt, nhưng biểu cảm trên mặt lại cho thấy nội tâm của mình, Phương Chính lúc này lại nói.

- Trong mắt ta, dị nhân cùng nhân tộc không khác nhau, không cần phải phân chia. Bình đẵng giới tính, bình đẵng chủng tộc là phương châm của ta. Chúng ta khác nhau ở chỗ giá trị của chính mình, mà không phải ngoại hình hay tư chất. Cho nên, ta muốn để những dị nhân này, trở thành một thành viên của Quân Đoàn, vì Quân Đoàn mà ra sức cống hiến, đổi lại tài nguyên phù hợp công sức mình bỏ ra. Mà không phải là một nô ɭệ chỉ có thể bị bóc lột đến chết.

- Nhưng là, đào tạo nô ɭệ khó, chuyển từ nô ɭệ thành tự do cũng không phải dễ. Nhị trưởng lão đã thay ta dẫn dắt các vị mao dân, để họ một lần nữa hòa nhập với cuộc sống. Hắc Dạ giúp ta thống nhất cùng dẫn dắt đản nhân, cũng là vì việc này. Hiện tại này đó giao nhân, cũng cần có người đến dẫn dắt. Trong mọi người, ai tự tin làm được việc này?

Phương Chính hỏi, đám cổ sư hai mắt hiện lên ánh nhìn phức tạp, lại không ai dám đứng ra.

Phương Chính cũng không để ý, nói.

- Mọi người cứ suy nghĩ, đây là việc lâu dài, cũng không cần cưỡng ép chính mình. Nếu ai đã sẵn sàng, thì cứ đến tìm ta. Nếu ta đã không còn ở đây, vậy cứ thông qua thư gửi tới là được. Không còn gì thì mọi người cứ giải tán. Ngày mai chúng ta còn phải trồng tài nguyên.

Nói xong khoát tay.

Đám cổ sư nhìn nhau, sau đó thi lễ rời đi.

Chỉ có Phương Niệm Dung ở lại, triều mến nhìn qua Phương Chính.

- Quả nhiên, nhìn thì độc ác, nhưng là trong lòng lại mang cả thiên hạ!

Mà không riêng gì Phương Niệm Dung, vừa rồi ai cũng nghĩ như vậy.

Chỉ là bọn họ đã bỏ qua một vấn đề, đó chính là "giá trị". Cái Phương Chính nhìn, chưa bao giờ là người hay vật, mà chỉ có giá trị.