Quyển 3 - Chương 56: Chia người đi Trung Châu

Chương 56: Chia người đi Trung Châu

Thủy cung, hành cùng trung tâm của phúc địa Hải Cát.

Tòa thủy cung này chỉ đơn thuần là một tòa hành cung bình thường, không phải cổ ốc như Đồ Thiên cung. Nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là xa sĩ trong mắt phàm nhân, với cổ tiên, cũng chỉ có thể nói là tốn chút công sức để xây dựng.

Tòa hành cung này là do Hải Cát tiên tử khi còn sống tốn công xây dựng, là chỗ ở của nàng mỗi khi lạc khiếu.

Tiên khiếu bình thường nằm trong người của cổ tiên, không thể tách rời, cổ tiên đi đâu thì nó đi đó. Nhưng cổ tiên không phải lúc nào cũng chạy tới chạy lui, mà sẽ tìm một chỗ để sống.

Chỉ là, không phải cổ tiên nào cũng có cho mình một chỗ ở, nhất là mấy vị ma đạo, tán tu, bọn họ đều là lang bạt kì hồ, chỉ có số ít mới có được một chỗ đất có thể dừng chân.

Cho nên tiên khiếu, cũng chính là nhà của cổ tiên.

Cổ tiên không thể tiến vào tiên khiếu của mình khi nó nằm trong thân thể. Muốn tiến vào, cần để tiên khiếu bám vào thiên địa, còn gọi là lạc khiếu.

Sau khi lạc khiếu, cổ tiên sẽ ở trong tiên khiếu của mình, không thể rời khỏi nó.

Có thể nói, cổ tiên và tiên khiếu là một thể, quan hệ là hoặc ngươi ở trong ta, hoặc ta ở trong ngươi, vĩnh viễn không thể tách rời.

Mà khi cổ tiên ở trong tiên khiếu của mình, cũng không thể cứ nằm phơi ở nơi đồng không mông quạnh. Dù có lười tới đâu, ít nhất cũng phải đào cái hang để ở.

Cho nên, hành cung chính là một kiến trúc không thể thiếu ở trong tiên khiếu. Chỉ là mỗi người một sở thích, kiểu dáng cũng liền khác nhau mà thôi.

Giờ phút này, ở trong thư phòng của thủy cung, Phương Chính ngồi trước bàn sách, đem kế hoạch viết ra giấy.

Phúc địa Hải Cát tài nguyên không tính quá nhiều, nhất là sau nhiều lần tai kiếp ảnh hưởng, đã giảm đi một bộ phận. Nhưng cũng tuyệt đối là không ít, đủ gánh vác cho vài cái gia tộc cở trung tu hành. Chỉ là, trong mắt Phương Chính, cái này quả thật ít khi so với phúc địa Đồ Thiên.

Cổ trùng trong này đều là phàm cổ, không có tiên cổ.

Ngũ chuyển cổ trùng có ba con, tứ chuyển ba mươi tám con, tam chuyển bốn trăm bảy mươi mốt con, nhị chuyển hơn hai ngàn con, mà nhất chuyển gần vạn con.

Tiên nguyên thạch một khối cũng không có, nguyên tuyền cũng không có được một đạo. Tiên nguyên chỉ giữ lại có mười hai giọt thanh đề tiên nguyên, đây còn là nhờ Hải Cát tiên tử khi còn sống tích lũy lấy, sử dụng cực kì ít, trải qua thời gian dài mới còn được bấy nhiêu.

So sánh với phúc địa Đồ Thiên, hoàn toàn là nghèo nàn không nói nổi.

Bất quá, đây cũng là bình thường trong giới cổ tiên. Nhất là với cổ tiên lục chuyển chưa qua một lần thiên kiếp, cái này có thể nói là cũng không tệ.

Chỉ là tài nguyên quá cần cỏi, đàn cá nuôi dưỡng lại có số lượng thưa thớt, thực vật trồng lại vì bị hải đảo chồn vùi không ít, số lượng còn lại thảm thương. Gom tất cả đem bán, cũng chưa chắc bán được một khối tiên nguyên thạch.

Nghèo! Quá nghèo!

Nghèo đến mức cầm không ra vốn để khởi bước.

Nhất là với người đã từng sài sang khi ở phúc địa Đồ Thiên như Phương Chính, đột nhiên trở nên khan hiếm tài nguyên thế này, quả thật chính là không cách nào quen nổi.

Còn may, có phúc địa Đồ Thiên làm bàn đỡ, cũng không tính là không xong. Mà Phương Chính, cũng tuyệt nhiên sẽ không chê mảnh phúc địa này, ngược lại còn vô cùng vui vẻ khi có nó.

Hai ngày nay, hắn vẫn luôn cùng địa linh Thất Thải Linh Ngư đi khảo sát địa hình, đại khái đã có quyết định phương án xử lí hải đảo.

Trong phúc địa Cát Hải hiện tại, có bảy mươi ba đảo. Trong đó có ba đảo lớn, mươi bốn đảo vừa, còn lại đều là đảo nhỏ.

Ba đảo lớn, một cái là do rất nhiều đá tảng tạo thành, cao vô cùng, chính là một cái núi chạm tới đáy biển, trở thành đảo. Trên đảo ngoài đá ra, đều trống trơn một mảnh. Bất quá ở trong l*иg đá, giống như đã sản sinh ra không ít khoáng thạch. Đáng tiếc là địa linh không cách nào đào mốc ra được, chỉ có thể bỏ phế.

Một cái là do một tảng băng trôi khổng lồ tạo thành. Là hậu di chứng để lại trong lần tai kiếp đã gϊếŧ chết Hải Cát tiên tử. Bên trên sinh sống một loại thú, gọi là tuyết quái.

Bọn chúng sống trong nơi băng tuyết giá lạnh, vô cùng hung hãn, lại thuộc loại khó gϊếŧ. Đơn thuần tổn thương thân thể là không cách nào gϊếŧ được.

Trong mỗi con tuyết quái đều có hạch tâm, chỉ khi đập nát được thứ này, chúng mới hoàn toàn chết đi.

Cái đảo còn lại, là thi thể của một con thạch sơn quy. Một con hoang thú đến đây trong tai kiếp, bị địa linh gϊếŧ chết.

Toàn thân trên dưới sớm đã bị địa linh phân ra, bán đi hầu như sạch sẽ. Chỉ thừa lại phần mai là quá lớn lại quá nặng, thêm không có người mua, nên vẫn luôn trôi nổi trên biển.

Mà trên mai của thạch sơn quy vốn có sẵn một cái tòa núi nhỏ, trên núi có không ít cây cối, cơ hồ chính là một mảnh núi rừng. Cho nên trong tất cả các đảo, nó cũng xem như là có sinh cơ nhất.

Còn lại mấy đảo vừa và nhỏ, chỉ có số ít là do nham thạch tạo thành, phần lớn đều là do đất bùn tạo thành.

- Nếu có thể lợi dụng bọn chúng dựng cổ trận, có lẽ sẽ tốt hơn.

Phương Chính trong lòng có chút tính toán, nhưng rất nhanh liền đem việc này gác qua một bên. Bởi vì hắn biết rõ, trong Quân Đoàn Thiên Không hiện tại, không có ai có thể làm được việc dựa vào hải đảo để bố trận.

Muốn mượn nhờ địa hình tiến hành bố trận, cần ít nhất là đại tông sư trận đạo đích thân tính toán, ra tay. Mà địa linh Tiểu Đồ Thiên thì không thể đến đây để khảo sát địa hình, cho dù là ghi chép hình ảnh lại, cũng không thể thông qua đó biết được chính xác phân bố đạo ngân để lợi dụng.

Cho nên, muốn dùng hải đảo bố trận, cần Phương Chính phải đạt đến cấp độ đại tông sư trận đạo, ít nhất cũng phải là chuẩn đại tông sư.

Cái này quả thật quá khó, bởi năng lực của Phương Chính có hạn, nhất là hắn không có chút năng khiếu nào trong trận đạo. Lên được cảnh giới đại sư còn là được lợi từ truyền thừa của Đồ Tư Diệp, chứ dựa vào bản thân hắn, vậy thì không biết tốn đến ngày tháng năm nào.

Cho nên, vẫn là tìm cách khác thiết thực hơn liền tốt lắm.

- Xem ra nên đem người bên phúc địa Đồ Thiên chuyển qua bên đây.

Phương Chính nhỏ giọng lẩm bẩm, trong đầu đã có một cái ý tưởng kì quái.

Chỉ là hắn không vội đi làm, mà lấy ra một con tín đạo cổ trùng, bắt đầu viết thư.

---

Phúc địa Đồ Thiên, đại sảnh tầng năm của Đồ Thiên cung.

Ôn Thế Xuân ngồi bên bàn làm việc, đang bận rộn xử lí tình báo do các thành viên đang ở ngoài thu thập truyền tin về.

Từ lúc Tam Xoa sơn đại loạn đến nay, đã qua đi hơn chín tháng. Nam Cương cũng đã ổn định trở lại, chỉ là vẫn còn được bàn luận mỗi khi rãnh rỗi.

Mà bởi vì mới trôi qua trận hỗn loạn đó, Nam Cương cũng đón nhận khoảng lặng. Rất nhiều người bởi vì được lợi từ Tam Vương truyền thừa, cho nên đây là đoạn thời gian bọn họ tranh thủ tiêu hóa lợi ích thành sức mạnh.

Đúng lúc này, một cái cốc trên bàn đột nhiên bay lên, sau đó biến mất.

Ôn Thế Xuân cũng không có bất ngờ, bởi hắn biết rõ, đây là Phương Chính đang dùng thôi bôi hoán trản cổ truyền tin.

Rất nhanh, một cái cốc khác xuất hiện, chậm rãi rơi lên bàn.

Ôn Thế Xuân đem con cổ bên trong lấy ra, tinh thần truyền vào, chớp mắt đã đem nội dung bên trong đọc xong.

- Phúc địa Hải Cát, cái vận khí nghịch thiên gì đây?

Ôn Thế Xuân biết tình hình xong, cũng không khỏi có chút líu lưỡi trước vận khí của Phương Niệm Dung. Nhưng mà, mặc kệ vận khí của nàng có nghịch thiên cở nào, thì người được lợi sau cùng vẫn là Phương Chính.

- Địa linh, truyền âm cho Hắc Dạ và hai vị thái thượng trưởng lão, để họ đến đây bàn việc.

Ôn Thế Xuân đem tín đạo cổ trùng thu vào, đồng thời hướng địa linh nói.

Rất nhanh, soát một tiếng, ba người Hắc Dạ, Lưu Tử Phàm, Phong Thiên Ngữ được địa linh dịch chuyển vào đại sảnh.

- Lão Ôn, ngươi tìm ta có việc gì?

Hắc Dạ vừa vào đã lặp tức hỏi.

Hắn hiện tại chỉ mới tám tuổi, bất quá là đản nhân, dù có là lão già lọm khọm thì vẻ ngoài vẫn như cũ là một đứa trẻ sơ sinh trắng trắng nộn nộn.

- Bản thể truyền tin. Hắn vừa sở hữu một cái phúc địa mới, đang cần có người đến đó trợ giúp khai phá.

Ôn Thế Xuân nói, đem cổ trùng đưa qua cho Hắc Dạ.

Hắc Dạ xem xong, lại chuyển qua cho Lưu Tử Phàm cùng Phong Thiên Ngữ.

Hai người họ cũng lần lượt xem, vẻ mặt đều không giấu được kinh ngạc cùng vui mừng. Mà Ôn Thế Xuân thì đồng thời nói.

- Lâm gia hiện tại đã vững chắc căn cơ ở Đế Quân thành, nhưng người đáng tin lại không quá nhiều, chỉ miễn cưỡng đủ trấn thủ tại Đế Quân thành. Mà bản thể cần đi Tây Mạc, phúc địa Hải Cát lại có không ít sự vụ, hắn không thể ở đó lo liệu, vì vậy cần người có thực quyền đi đến đó trấn thủ.

- Qua vài ngày, ta phải ra ngoài, đi xử lí việc ở Quý Mai sơn. Hắc Dạ lại đang bố cục tình hình bên phía đản nhân, căn bản rút không ra thân. Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, chỉ có thể nhờ một trong hai người.

Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ nghe xong, khẽ gật đầu.

Ôn Thế Xuân nói không sai, trấn thủ một mảnh phúc địa, còn phải dẫn theo một nhóm người đi hỗ trợ khai phá, nếu không có người trong ban lãnh đạo, rất khó duy trì tình hình.

Mà trong số các ban lãnh đạo, bao gồm cả Tần Phong, Thanh Thư, Dược Hồng thì chỉ có hai người là có thể rút ra thân.

Tần Phong đang đóng tại Bách gia, hiện tại đang thuyết phục Bách gia gia nhập Quân Đoàn, đã có không ít tiến triển. Nếu để hắn đi, nhất định sẽ làm lỡ việc này.

Mà Thanh Thư và Dược Hồng lại đang ở Tiên Hạc môn, đóng vai trò con tin, còn đang thăm dò tìm xem có đệ tử có thể lôi kéo hay không, đi không được.

Nhìn đi nhìn lại, chỉ có Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ là rãnh rỗi nhất.

Lưu Tử Phàm bình thường cũng chỉ có luyện tập không chế đàn thú, bày thế trận hợp tác với bốn người theo nô đạo khác.

Phong Thiên Ngữ thì mỗi ngày cùng mao dân sinh hoạt, nghiên cứu cổ phương cùng luyện cổ.

Vì vậy, không phải hai người họ, còn có thể là ai?

Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ hơi nhìn nhau, Phong Thiên Ngữ lúc này nói.

- Địa hình phúc địa Hải Cát chủ yếu là nước, với đàn thú cũng không thuận tiện. Hơn nữa Trần Thanh đã sắp ra ngoài thăm dò Vu sơn, nếu có thú đàn hỗ trợ tốc độ sẽ nhanh hơn. Mà Ôn trưởng lão, ngươi cũng cần có đàn thú hỗ trợ diễn kịch, như vậy việc ở Quý Mai sơn sẽ tiện hơn. Cũng có thể nhờ đó mở rộng lãnh địa bên ngoài.

- Mà luyện cổ, ở đâu cũng được. Dù sao chúng ta có thôi bôi hoán trản, có thể trao đổi cổ trùng qua lại. Hơn hết, qua thêm vài năm, Trung Châu sẽ có đại hội luyện cổ, ta cũng không muốn bỏ qua đại hội này. Cho nên lần này đi Trung Châu, cứ để cho ta.

Ba người Ôn, Hắc, Lưu nghe vậy, khẽ gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời của Phong Thiên Ngữ.

- Cũng tốt, theo lời bản thể, Phương Nguyên hiện đang ở Trung Châu, ngươi đi đến đó, càng thuận tiện tìm cơ hội gặp hắn.

Ôn Thế Xuân nói, đem nội dung trong tín đạo cổ trùng sửa đổi, báo Phong Thiên Ngữ là người đi, sau đó gửi qua cho Phương Chính.

Mà Phong Thiên Ngữ nghe thấy lời này, trong mắt không khỏi hơi sáng lên. Hắn trong lòng, vẫn là rất sùng bái Phương Nguyên, chờ mong được cùng Phương Nguyên gặp mặt.

- Vậy ta trước đi chuẩn bị một chút, sớm ngày lên đường.

Nói xong, liền đi.

Nhìn theo Phong Thiên Ngữ, Lưu Tử Phàm lúc này mới nói.

- Đường đi xa xôi, một đoàn người đi sẽ gây chú ý, chúng ta có nên chia nhóm đi không?

Ôn Thế Xuân với Hắc Dạ hơi nhìn nhau, cảm thấy Lưu Tử Phàm nói có lí, nhưng nghĩ một chút, trong đầu cùng đồng thời nhảy số.

- Không cần, ta cảm thấy bản thể bên kia đã có một cái chủ ý rất thú vị.

Hắc Dạ cười tà, nói.

Lưu Tử Phàm nghe xong, một mặt mờ mịt.

Bất quá, hắn sớm đã kiến thức tới độ điên của Phương Chính, cho nên nếu nói Phương Chính có ý tưởng kì quái gì, Lưu Tử Phàm cũng không có ngoài ý muốn.

- Nếu không còn gì, vậy ta đi trước. Ta nghĩ cần phải bàn bạc với bốn người kia, chia quân ra hành động.

Nói xong liền đứng lên, rất nhanh liền được địa linh truyền tống đi.

- Ta sẽ đi treo nhiệm vụ chọn người đi Trung Châu.

Hắc Dạ cũng rời đi.

Ôn Thế Xuân một mình ở lại, tiếp tục xử lí công việc, đồng thời cùng Phương Chính trao đổi thư từ.

Một ngày sau theo thời gian phúc địa, một nhóm bảy mươi người, do Phong Thiên Ngữ dẫn đầu, tập trung toàn bộ thổ đạo, thủy đạo cổ sư có trong Quân Đoàn, cùng một số lưu phái khác, thành lặp tổ đội đi Trung Châu.

Một đám tập hợp tại đại sảnh tầng năm, chờ được đón đi theo lời của Ôn Thế Xuân.

Và trong sự kinh ngạc của bọn họ, Phương Chính thi thi nhiên nhiên đi vào phúc địa Đồ Thiên.