Quyển 3 - Chương 52: Ước chiến

Chương 52: Ước chiến

Tiêu quản sự sau một phen đè ép tâm tư, giờ khắc này đã bình tĩnh trở lại.

Mặc dù Phương Chính bày ra trước mắt lão thế lực hùng hậu, nhưng trên thực tế tính uy hϊếp không cao.

Thập cổ phái tuy mạnh, nhưng cũng không phải việc gì cũng có thể quản. Mà kiểu tranh chấp trong kinh thương như thế này, hoàn toàn nằm ngoài sự quản lí của môn phái.

Nói ngắn gọn là, mặc kệ các ngươi đánh thế nào, bọn họ không quan tâm.

Hơn hết, cho dù Phương Chính là ngũ chuyển đỉnh phong, chiến lực đỉnh cao của phàm nhân, thì ở Đế Quân thành hắn cũng không thể động thủ.

Đế Quân thành cấm cổ sư tự ý vận dụng cổ trùng đánh nhau, nếu làm trái, sẽ có người chuyên môn trấn áp. Mà ngũ chuyển cổ sư một khi làm trái, người ra tay sẽ là cổ tiên.

Cổ tiên một khi ra tay, ngũ chuyển cũng chỉ là kiến hôi!

Cho nên, chỉ cần chính mình không ra khỏi thành, tuyệt nhiên không sợ Phương Chính chém gϊếŧ. Mà Tiêu quản sự ở tại trong thành, bình thường cũng không có ra ngoài, hiển nhiên không có lo lắng gì.

Lại nói, lão dù gì cũng là ngũ chuyển sơ giai, cho dù đánh không lại Phương Chính, cũng có thể chạy. Lão một khi liều mạng chạy, Phương Chính hẵn cũng không thể làm gì.

Mà lần này, còn là bàn nội dung ước chiến. Trên một phương diện nào đó cũng là đang bàn chuyện làm ăn. Là thương nhân với nhau, ai lại muốn đạp đỗ bát cơm của mình, chưa tới đường cùng, hiển nhiên sẽ không liều cái ngươi chết ta sống.

Lão nghĩ như vậy, rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ là đã đem sự hóng hách bàn đầu toàn bộ thu liễm lại, lạnh lùng nói.

- Thời gian là tiền tài, chúng ta vào thẳng vấn đề, đừng có tiếp tục lãng phí nữa.

Phương Chính khẽ gật đầu, đáp.

- Vậy thì bắt đầu đi!

Nói xong, nhìn về phía Lâm An, nàng hiểu ý, liền lên tiếng nói.

- Ta sẽ đại diện công tử bàn điều kiện với các vị.

Tiêu quản sự hừ lạnh, không có ý kiến, trong lòng cũng hơi nhẹ nhỏm. Ít nhất việc Phương Chính không biết kinh thương không phải là giả. Vai trò của hắn ở đây chỉ đơn giản là trấn áp hoàn cảnh.

- Điều kiện chúng ta đã đưa ra trong thư khiêu chiến trước đó, có gì cần bàn?

Lão nói, Lâm An lặp tức đáp lại.

- Hiển nhiên, những điều đó chỉ xuất phát từ một phía, làm sao có thể lặp tức đồng ý. Lại nói, trong phần thưởng, có những cái Vạn Dặm lâu không cần. Nếu theo đó mà làm, chúng ta thắng rồi, nhưng lấy tới tay lại là thứ mình không cần, vậy cũng quá phí công đi. Cho nên, chúng ta đã chuẩn bị điều khoảng mới, mời Tiêu quản sự xem.

Nói xong, đưa qua một con tín đạo cổ trùng.

Tiêu quản sự xem một lượt, hừ lạnh nói.

- Lấy thời gian một năm, cái này quá lâu rồi, ta làm gì có nhiều thời gian chơi đùa với cách ngươi như vậy? Còn có, muốn lấy toàn bộ Vạn Dặm thương đội cược với toàn bộ gia sản của Tửu Tiên lâu, các ngươi đây là ngươi si nói mộng. Phải biết, Tửu Tiên lâu chúng ta nhưng là gấp bốn lần Vạn Dặm thương đội các ngươi.

- Còn chưa nói tới, trong thương đội của các ngươi có cái gì quý hiếm, ta còn không biết sao? Nếu không phải nể mặt các ngươi còn hai con cổ trùng ngũ chuyển, chúng ta cũng không dùng tướng quân cổ và thương nhân cổ làm vật cược. Vậy mà còn muốn một mẻ hột trọn Tửu Tiên lâu, đúng là tự đề cao chính mình.

Nói xong, còn cười lạnh mấy tiếng.

- Tiêu quản sự làm sao biết thứ chúng ta đặc cược không bằng được toàn bộ sản nghiệp của Tửu Tiên lâu các vị? Ta thậm chí có tự tin để nói, là sản nghiệp của các vị không bằng được cái chúng ta đưa ra.

Lâm An vẻ mặt tự tin nói.

- Ồ!

Tiêu quản sự kêu khẽ, không tin nhìn Lâm An, sau đó chuyển mắt đến Phương Chính, giống như nghĩ ngợi cái gì.

Sau đó, lão không nhịn được xem lại nội dung đề ra lần nữa.

Lão xem đi xem lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một câu.

"Người thắng sẽ có được toàn bộ sản nghiệp của người thua, bao gồm cả người và cổ trùng."

- Người, người...

Lão lẩm bẩm, sắc mặt hiện lên nét kinh hãi, nhìn lại Phương Chính.

- Chẳng lẻ nói, ngươi đem chính mình làm tiền cược?

Lão có chút không dám tin, nhìn chằm chằm Phương Chính đang ngồi ở đối diện.

Phương Chính cười như không cười, ánh mắt chuyển về phía Phương Niệm Dung ở xa, nói.

- Cũng không phải chỉ mình ta.

Tiêu quản sự hai mắt trừng lớn, nuốt liên tục mấy ngụm nước bọt.

Lão hiểu lời này của Phương Chính. Phương Chính là đang muốn nói, nếu lão thắng, vậy không chỉ toàn bộ Lâm gia, mà cả hắn và Phương Niệm Dung đều sẽ trở thành vật sỡ hửu của Tửu Tiên lâu.

Hai vị ngũ chuyển đỉnh phong, một vị còn là trưởng lão Tiên Hạc môn. Nếu có thể trở thành nô bộc của mình...

Tiêu quản sự nghĩ tới đây, vừa cảm thấy hưng phấn, cũng vừa cảm thấy sợ hãi.

Lão thở gấp mấy hơi, sau đó từ từ bình tĩnh lại.

Nếu đối phương đã cược lớn như vậy, hiển nhiên phải có chỗ tự tin. Chứ nếu biết chính mình sẽ thua, ai lại dám đem thân ra thế chấp đâu.

Lão suy tư một chút, rất nhanh cười lạnh.

- Chẳng trách lại kéo thời gian từ một tháng thành một năm. Xem ra cái bọn họ chuẩn bị, cần thời gian đến để có kết quả. Hừ, đúng là tuổi trẻ.

Lão trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại làm như đang căn nhắc thiệt hơn, sau đó nói.

- Phần thưởng này của các ngươi, thật khiến ta động tâm. Bất quá, một năm quá dài, biến cố quá nhiều, ta không muốn mạo hiểm như vậy. Vẫn nên làm theo điều ước trước đó của chúng ta đi, chỉ cần sản nghiệp là đủ, không cần người làm gì. Cổ trùng cũng chỉ lấy mấy con chỉ định là... Ông trời ạ!

Lão còn đang nói, lặp tức bị con cổ Phương Chính vừa đem ra dọa hét lên.

Chỉ thấy trên tay Phương Chính lúc này, một đóa hoa sẽ còn hai màu trắng xanh xen kẽ, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ và thánh khiết.

- Ngũ... ngũ chuyển, thiên nguyên bảo vương liên! Đây, đây là...

Lão lắp bắp, nuốt mấy ngụm nước bọt, nhưng nước bọt vẫn như cũ chảy ra.

Đây chân chính là thèm nhỏ giải.

Thiên nguyên bảo liên còn được gọi là nguyên tuyền di động, để ngoài ngoại giới, mỗi ngày có thể sản sinh mấy mươi khối nguyên thạch. Để trong không khiếu, có thể hấp thu nguyên khí trực tiếp bổ sung chân nguyên.

Mà ngũ chuyển thiên nguyên bảo vương liên, mỗi ngày có thể sinh ra mấy trăm khối nguyên thạch.

Đây chính là trân bảo! Cho dù các siêu cấp thế lực, đối với nó tuyệt đối cũng có mưu cầu.

- Ta nhớ trong danh sách ban đầu đề ra, không có tên con cổ này a!

Phương Chính lúc này cười như không cười, xoay xoay đóa hoa sen trên tay, sau đó lại đem nó thu vào không khiếu.

Tiêu quản sự nhìn thấy như vậy, trong lòng đã kích động đến không chịu nổi.

- Mưu sĩ cổ, cốt nhục đoàn viên cổ, thêm cả thiên nguyên bảo vương liên, ta đều muốn!

Đứng trước ba con cổ ngũ chuyển, một con so một con hiếm, chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người lớn là lấy hết.

- Một tháng! Chỉ thi trong một tháng.

Lão lúc này không che giấu nữa, lặp tức nói.

- Một năm! Tiền cược quá lớn, không thể kết thúc nhanh!

Lâm An liền thẳng thắng phản bác.

Hai bên bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ, tránh cãi về thời gian thi đấu.

Mà ở góc bên kia, đám đệ tử tinh anh lại nhìn nhau.

Vừa mới rồi, Phương Niệm Dung nói cho bọn họ đại khái tình hình, nhờ bọn họ giúp tuyên truyền một chút.

- Cái đó, Phương trưởng lão, mặc dù việc này không khó, nhưng thứ cho đệ tử nói thẳng. Tiền cược quá lớn, thời gian lại ngắn như vậy, vạn nhất không thắng được, chẳng phải cả ngài và Phương Chính sư huynh đều khó mà thoát!

Một người vẻ mặt lo âu nói, những người còn lại cũng gật đầu, biểu thị đồng tình.

Phương Niệm Dung hơi nhìn về phía Phương Chính, khẽ thở dài.

- Ta cũng đã nói qua với hắn, đáng tiếc, khuyên không được. Chỉ có thể bồi hắn liều một phen thôi. Được ăn cả, ngã về không vậy.

Năm người nghe xong, chỉ có thể cảm khái trong lòng, ngoài mặt lại nói.

- Vậy thì chúng ta chỉ có thể cố hết sức.

Phương Niệm Dung mỉm cười.

- Mặc kệ kết quả thế nào, ta nhất định sẽ có hậu tạ.

Mà phía bên Phương Chính, đã làm ra quyết định.

Lấy thời gian nửa năm làm mốc, sau khi Tiêu quản sự rời khỏi Vạn Dặm lâu, cuộc thì sẽ chính thức bắt đầu.

- Dùng thề độc cổ đến định minh ước!

Tiêu quản sự lúc này đã gấp không chờ nổi, lấy ra một con thề độc cổ, nói.

- Thêm vào nội dung thề độc một đều khoảng.

Phương Chính lúc này lại lên tiếng, làm Tiêu quản sự hơi đề phòng, nhưng sau khi nghe rõ nội dung, trong lòng cũng thở ra.

Chỉ nghe Phương Chính nói.

- Điều khoảng đó là, nếu một bên phá giải được ước thúc của thề độc cổ, bên còn lại cũng liền chủ động được giải trừ ước thúc theo. Ta không tin, trên đời này là không có cổ trùng không phá giải được!

Tiêu quản sự suy tư, gật đầu.

Phương Chính nói không sai, không có cổ trùng mạnh nhất, làm sao biết được trên đời này lại không có cổ trùng phá giải được thề độc cổ.

Rất nhanh sau đó, minh ước thành lập. Tiêu quản sự dẫn theo người của mình, vội vàng chạy trở về, gấp ráp cho việc thi đấu.

Mà đám người Lâm gia, sắc mặt lại tràn đầy quyết tâm. Trong lòng áp lực càng là to lớn.

Bởi vì lần này bọn họ mà thua, là sẽ luyên lụy đến Phương Chính. Bọn họ tuyệt đối không thể kéo chân sau.

Mà Chung Lương đứng trong đám người, sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn xem như cũng đã hiểu vì sao Lâm gia lại lựa chọn trung thành với Phương Chính như vậy.

Lúc Chung Lương gặp được Lâm Xung, nghe kể đại khái sự tình, hắn từng nghi hoặc hỏi Lâm Xung.

- Những cổ sư xuất thân từ gia nô thì ta có thể hiểu. Nhưng Lâm Xung, ngươi là người Lâm gia, hiện tại còn là gia chủ, vì cái gì lại trung thành với Lạc Hành? Theo ta thấy, đám gia lão kia nói không hề sai. Các ngươi đã có căn cơ, đã có thực lực, cũng không bị độc trối buộc, đã là người tự do. Sau không phản kháng, lại còn đưa đầu vào? Hơn hết, tiểu tử Lạc Hành này cũng không phải loại tốt lành gì!

Lâm Xung lúc đó mỉm cười, đáp.

- Không sai, công tử không phải người tốt. Ta biết rõ việc đó. Thậm chí còn biết, việc này sau khi xong, mấy gia lão kia nhất định sẽ không thoát khỏi tay hắn. Hắn đối với thuộc hạ cực kí khắc nghiệt, bốc lột sức người khác rất quá đáng. Căn bản không xem người khác là con người. Hắn lạnh lùng quái rỡ, tính cách thất thường, yêu thích gϊếŧ chốc, nói chung có rất nhiều khuyết điểm.

- Nhưng mà, hắn chưa từng bỏ rơi thuộc hạ. Hắn bộc lột người khác một, bốc lột chính mình mười. Chỉ cần hắn có thịt để ăn, thì dù phần thịt đó rất nhỏ, hắn cũng sẽ chia cho thuộc hạ của mình. Chỉ cần hắn xem ai là thuộc hạ, thì hắn sẽ hết lòng bảo vệ người đó. Tình, có nói ngươi cũng không hiểu. Chỉ có khi tận mắt nhìn thấy, ngươi mới có thể hiểu được.

Chung Lương lúc đó quả thật không hiểu, nhưng giờ khắc này, khi nhìn vào bóng lưng của Phương Chính, hắn đột nhiên có cảm giác, chính mình giống như đã hiểu được một phần ý tứ của Lâm Xung.