Quyển 1 - Chương 47: Lớp phó cũng như người khác

Chương 47: Lớp phó cũng như người khác

Toàn bộ đều nằm trong dự liệu của Phương Nguyên.

Sau chuyện này, gia lão học đường đã ra lệnh cho cổ sư trị liệu cứu chữa hai tên thị vệ nọ.

Hai tên thị vệ giữ được mạng nhưng lại bị trọng thương tàn phế, cả hai bị gia lão học đường trục xuất đi.

Phương Nguyên không bị bất cứ trừng phạt nào, ngược lại hắn còn được tuyên dương một phen.

Kết quả như vậy càng làm cho những thiếu niên khác cảm thấy sợ hãi.

Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, thời gian dần trôi qua, sóng gió lan rộng ra toàn tộc.

Phương Nguyên dùng tư chất loại Bính đứng vị trí thứ hai thăng cấp trung giai, chuyện này trở thành đề tài buông chuyện râm ran trong tộc.

Trong những giờ rảnh rỗi, rất nhiều người lấy ra bàn tán.

Sau sự sửng sốt lúc ban đầu, mọi người bắt đầu suy đoán câu đố Phương Nguyên thăng cấp thế nào.

- Thật ra thì dùng tư chất loại Bính vượt qua loại Ất thăng cấp trung giai cũng không phải là chuyện quái lạ gì.

- Đúng vậy, trên thế giới này có rất nhiều phương pháp có thể làm được điều này.

- Ví dụ như xá lợi cổ. Công dụng của loại cổ này là có thể thăng hoa vách khiếu, giúp nâng cao tu vi, thăng lên một cảnh giới nhỏ là chuyện một bữa cơm thôi.

...

Trong một khoảng thời gian, nhiều giả thuyết và các loại đáp án ồn áo náo động khắp nơi.

Còn gì mà tửu trùng, chân nguyên khác loại vân vân, tất nhiên cũng được không ít người đề cập.

Nếu như Phương Nguyên thẳng thừng thừa nhận sự tồn tại của tửu trùng thì sẽ không có hiệu quả náo động như vậy. Nhưng hắn lại che che đậy đậy, vô hình trung đã gợi ra lòng hiếu kỳ của mọi người.

Bề ngoài Cổ Nguyệt sơn trại sóng yên gió lặng nhưng thật ra đã bắt đầu nổi sóng ngầm.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào học đường, chờ đợi lời giải thích từ gia lão học đường.

Với tư cách gia lão học đường, nếu ngay cả học viên mình dạy dỗ thăng cấp như thế nào cũng không biết thì cũng quá thất trách.

Cho nên gia lão học đường nhất định phải có lời giải thích.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Vị thiếu niên thứ ba đột phá sơ giai, thành công thăng cấp lên trung giai đã xuất hiện.

Đó là Cổ Nguyệt Mạc Bắc.

Người thứ tư là Cổ Nguyệt Xích Thành.

Cho dù hắn có Cổ Nguyệt Xích Luyện tự mình rót chân nguyên nhưng hiệu suất của cách này không cao, ba ngày mới có thể tiến hành một lần, hơn nữa vô cùng nguy hiểm. Nhưng mà, hắn có thể dùng tư chất loại Bính mà giành được vị trí thứ tư cũng đã là thành công.

Đến ngày thứ năm, gia lão học đường lại tiếp tục phân phát nguyên thạch phụ cấp.

- Cổ Nguyệt Phương Chính.

Gia lão ở trước lớp, gọi ngay tên Phương Chính đầu tiên.

Phương Chính đứng lên, đi lên trước lớp.

Ánh mắt các thiếu niên nhìn hắn, mang theo tia nhín hâm mộ, ghen tị.

- Hôm nay gia lão đại nhân không chỉ phát phụ cấp mà còn sắp xếp vị trí lớp trưởng và lớp phó!

- Quả nhiên gia lão đại nhân đã gọi Phương Chính đầu tiên.

- Hắn là người đầu tiên thăng cấp, vị trí lớp trưởng phải thuộc về hắn rồi.

Các học viên xì xầm bàn tán, Phương Chính đi đến trước mặt gia lão.

- Cổ Nguyệt Phương Chính, ngươi là nhất chuyển trung giai cổ sư đầu tiên của khoá này. Đây là phần thưởng của ngươi.

Nói xong, gia lão học đường đưa cho hắn một túi tiền trắng xanh đan xen.

Phương Chính nhận túi tiền, lập tức mở ra kiểm tra. Hắn cũng không phải lo lắng học đường đưa thiếu của hắn, mà hiện tại hắn đang là người "thiếu thốn" nguyên thạch, phải trang một chút.

Gia lão học đường nhìn hắn, mĩm cười, nói tiếp.

- Phương Chính, ngươi là người thứ nhất bước vào nhất chuyển trung giai. Dựa theo quy định của học đường, ngươi không chỉ nhận được phần thưởng ba mươi khối nguyên thạch mà còn có thể ưu tiên chọn con cổ trùng thứ hai. Bây giờ, ta bổ nhiệm ngươi làm lớp trưởng!

- Vâng.

Phương Chính đạm mạt gật gật đầu. Mặc dù có chút phiền phức, nhưng hắn cũng không tiện từ chối.

Gia lão học đường gật gật đầu, lại đưa cho hắn một túi tiền khác.

- Lớp trưởng mỗi tuần sẽ nhận được mười khối nguyên thạch trợ cấp. Đây là trợ cấp lần này của ngươi.

Phương Chính nhận túi tiền, quay lại chỗ ngồi.

- Cổ Nguyệt Phương Nguyên.

Gia lão học đường lại gọi ra cái tên thứ hai.

Phương Nguyên bình thản đi lên trước lớp, các học viên lại nhỏ giọng bàn luận.

- Phương Nguyên hắn là người thứ hai thăng lên trung giai, thế nào lớp phó cũng là hắn.

- Ai, sau này gặp hắn là phải cuối đầu, thật sự đáng ghét.

Gia lão học đường híp mắt nhìn Phương Nguyên, nói.

- Phương Nguyên ngươi là người thứ hai thăng lên trung giai, từ hôm nay ngươi sẽ là lớp phó. Tiếp tục cố gắng.

- Cuối cùng cũng bổ nhiệm Phương Nguyên làm lớp phó rồi!

Lời vừa nói ra, trong đám học viên lập tức có người than thở.

- Khốn khϊếp!

Cổ Nguyệt Mạc Bắc nghiến răng, cực kỳ khó chịu.

- Hừ!

Cổ Nguyệt Xích Thành khoanh tay, thờ ơ nhìn.

- Khoan đã.

Ngay lúc này, Phương Nguyên đột nhiên mở miệng.

Hắn hơi mỉm cười với gia lão học đường, thong thả nói.

- Gia lão đại nhân, học trò tài sơ học thiển, khó mà đảm nhiệm được chức vụ này. Chức vị thế này, hãy để cho người tài hoa đảm nhiệm đi thôi.

- Cái gì? Ý ngươi là... ngươi không muốn làm lớp phó? Ai làm lớp phó thì sẽ có được năm khối nguyên thạch phụ cấp mỗi lần. Ngươi thật sự muốn từ chối sao, ngươi chắc chắn chứ?

Chân mày gia lão học đường lập tức nhíu lại thành nếp nhăn. Lão đã dạy học suốt mấy chục năm nhưng chưa từng thấy ai chủ động cự tuyệt chức vị này!

Phương Nguyên làm gia lão học đường sững sờ rồi lại hỏi ngược lại lão một câu.

- Chẳng lẽ học đường quy định phải là hạng nhì, hạng ba mới có thể đảm nhiệm lớp phó sao? Chẳng lẽ không thể từ chối chức vị lớp phó sao?

Gia lão học đường sa sầm nét mặt.

- Dĩ nhiên là không có quy định không hợp tình hợp lý như vậy.

Phương Nguyên cười ha ha.

- Cảm ơn gia lão thông cảm.

Nói xong, hắn chắp tay một cái.

Gia lão học đường sắc mặt khó coi, đưa cho hắn một túi tiền. Phương Nguyên nhận lấy, liền đi về chỗ ngồi.

Các học viên nhìn thấy chuyện này lập tức náo động.

Trong một lúc, học đường sôi trào cả lên!

- Phương Nguyên lại từ chối? Có lầm không vậy?!

- Đầu hắn có bệnh không?

- Không biết hắn chạm mạch chỗ nào rồi, sau này hắn sẽ phải hối hận.

...

Phương Chính đánh một cái ngáp, chán nản chống cằm tựa vào thành bàn.

Loại việc này người khác kinh ngạc, hắn cũng không có bận tâm. Phương Nguyên mà không tư chối mới thật làm cho hắn kinh ngạc.

Rất nhanh, việc phân phát phụ cấp hoàn tất.

Phương Chính trở thành lớp trưởng, Mạc Bắc và Xích Thành tất trở thành hai vị lớp phó. Nguyên thạch trợ cấp của lớp trưởng mười khối, của lớp phó là năm khối.

Các học viên có hoàn cảnh khó khăn, nhìn đến trợ cấp của ba người không khỏi chảy nước bọt.

Vầng mặt trời đỏ chìm dần xuống vùng núi đồi phía tây.

Ánh sáng của nó không phải rực rỡ chói lòa mà mang một vẻ đẹp êm đềm.

Khoảng trời nơi ấy cũng bị nó nhuộm thành đỏ ửng, ráng chiều liên miên nối liền giống như phi tử được nhận ban thưởng, mừng rỡ vây quanh đế vương, muốn cùng say giấc nồng.

Toàn bộ Thanh Mao sơn bao phủ trong sắc đỏ mờ ảo. Từng căn nhà sàn được phủ thêm một màn lụa vàng óng.

Rừng cây trồng quanh học đường như thể được quét một lớp dầu loang nhè nhẹ.

Gió thổi mơn man, các học viên mang theo phụ cấp nguyên thạch vừa được phát đi ra khỏi phòng học, mỗi người đều vui mừng phấn khởi.

- Thật không biết Phương Nguyên nghĩ gì, vậy mà lại buông tha cho vị trí lớp phó!

- Ha ha ha, hắn chạm mạch rồi, chắc là cả ngày đều nghĩ đến gϊếŧ người. Chúng ta đừng để ý đến loại người điên khùng này nữa.

- Nhắc đến lại nhớ, hôm đó hắn xông vào học đường làm ta thật sự bị doạ đến giật cả mình. Thật quá khủng khϊếp! Sau khi về nhà ta mơ thấy ác mộng cả đêm.

Các học viện tụm năm tụm ba cùng nhau đi về.

- Chào lớp trưởng.

Các học viên đi ra, nhìn thấy Phương Chính đứng ở một bên đường liền cuối chào. Phương Chính đạm mạt gật đầu với họ một cái, tiếp tục nhìn về phía của ra.

Cổ Nguyệt Mạc Bắc cùng Cổ Nguyệt Xích Thành từ trong đi ra, nhìn thấy Phương Chính sắc mặt liền có chút không tình nguyện, hướng hắn chào.

- Lớp trưởng.

- Ân.

Phương Chính đáp lấy lệ.

- Hừ. Mới là lớp trưởng đã vênh váo như vậy rồi, có gì hay ho chứ?

Xích Thành trong lòng hừ lạnh.

Mạc Bắc ám siết chặt hai tay, cũng có chút không cam lòng.

Hai người đi trước về phía cửa, bỗng bị hình dáng cô độc đứng trước cửa làm cho giật mình.

- Quy tắc cũ, mỗi người một khối nguyên thạch.

Phương Nguyên khoang tay đứng, giọng bình thản.

Cổ Nguyệt Mạc Bắc giận dữ, ngón tay chỉ vào Phương Nguyên.

- Phương Nguyên! Ngươi thật to gan, còn dám chặn đường chúng ta sao?! Hiện giờ ta đã là lớp phó, học viên bình thường như ngươi thấy ta thì phải khom người thăm hỏi trước!

Trả lời hắn là nắm đấm của Phương Nguyên.

Cổ Nguyệt Mạc Bắc bất ngờ không kịp đề phòng bị đấm trúng một quyền, hắn không khỏi lùi lại vài bước dài, gương mặt đầy vẻ khó tin.

- Ngươi đánh ta, ngươi lại dám đánh ta? Ta là lớp phó mà!

Trả lời hắn lần thứ hai vẫn là nắm đấm của Phương nguyên.

Bịch bịch bịch.

Vài lần đánh qua đánh lại, Cổ Nguyệt Mạc Bắc bị Phương Nguyên đánh ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Các thiếu niên xung quanh đều trợn mắt hốc mồm, trong lúc này bọn họ cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Tất cả điều này đều khác xa với tưởng tượng của bọn họ!

Các thị vệ canh cửa nhìn thấy sự việc phát sinh ngay trước mắt cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

- Phương Nguyên đánh cả lớp phó mới nhậm chức, chúng ta làm sao bây giờ?

- Để nguội!

- Vậy là ý gì?

- Chính là đứng nhìn thôi, sau đó gọi những người khác thu dọn tàn cuộc.

- Nhưng mà...

- Hừ, Phương Nguyên là loại người gì mà ngươi cũng muốn đυ.ng tới? Nghĩ xem hai ngươi Vương Đại, Ngô Nhị có kết cục như thế nào!

Thị vệ đặt câu hỏi lập tức giật mình, không còn nói gì nữa.

Hai thị vệ gác cổng đều cố gắng đứng thẳng người. Bọn họ mặc cho một vụ cướp bóc xảy ra ngay bên cạnh, cứ như bọn họ đều là người mù và người điếc, không nghe không nhìn thấy cái gì.

Phương Nguyên dạy dỗ Cổ Nguyệt Mạc Bắc xong rồi lại dạy dỗ Xích Thành.

Lúc này, các thiếu niên khác mới ý thức được, thì ra mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi. Phương Nguyên vẫn là Phương Nguyên, cướp bóc vẫn sẽ đến đúng hạn.

Rất nhiều học viên, lúc này không tự chủ được nhìn về phía Phương Chính vẫn đang đứng nhìn.

Đây là lớp trưởng!

Phương Chính lúc này buông một tiếng thở dài, động thân đi ra.

- Ca ca a, ta thật là bất đắc dĩ đâu.

Hắn nhún vai, liền hướng Phương Nguyên lao đến. Phương Nguyên cười nhạt, động thân nghênh đoán.

Phanh.

Quyền cả hai va chạm ở không trung, vang lên tiếng đυ.ng chạm trầm trọng. Các học viên xung quanh nghe thấy, bật giác cảm thấy nắm đấm của mình đau nhói một trận.

Phương Chính xoay người, vung chân đá qua, Phương Nguyên lặp tức vung chân cản phá.

Bịch bịch bịch.

Ban ban, phanh.

Tiếng va chạm trầm trọng nối liền không dứt. Học viên trong sân trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn, hai thị vệ bên ngoài nghe đên lạnh cả sống lưng.

- Đây con mẹ nó mà là học viên đánh nhau à?

Cả hai không khỏi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng hiểu hai người Vương Đại, Ngô Nhị vì sao lại thua.

Mặt trời lặn xuống phía tây, ánh trăng đã bắt đầu nhô lên. Các học viên như cũ vẫn còn ở tại trong học đường.

Cổ Nguyệt Mạc Bắc cùng Cổ Nguyệt Xích Thành cũng đã tự mình tỉnh lại. Lúc này cả hai người cũng không khác gì các học viên khác, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang ở cổng.

- Phù, hảo sảng khoái.

Phương Chính thở ra một hơi, thu tay.

- Ca ca, ta không nghĩ lại giao nguyên thạch của mình cho ngươi. Hôm nay ta không thắng ngươi, ngươi cũng không thắng ta. Như vậy mà tính đi.

- Tốt thôi.

Phương Nguyên cũng thu tay.

- Từ hôm nay, ta không cướp nguyên thạch của ngươi nữa.

- Vậy ta đi trước.

Phương Chính nói, đi ra khỏi học đường.

- Mỗi người một khối nguyên thạch, lớp phó ba khối.

Phương Nguyên quay lại nhìn các học viên khác, tuyên bố quy tắc mới.

Các học viên lúc này mới ào ào bình tĩnh lại, không cam tâm tình nguyện giao ra nguyên thạch.

Đợi đến lúc đi ra khỏi cửa, không biết là ai đột nhiên bật hét khẽ.

- Ta nghĩ ra rồi, chẳng trách Phương Nguyên không thèm chức vị lớp phó, hắn muốn tiếp tục trấn lột chúng ta!

- Đúng rồi. Mỗi lần hắn trấn lột chúng ta thì đều có năm mươi sáu khối nguyên thạch, hiện giờ thì tăng lên đến năm mươi chín khối. Nếu hắn làm lớp phó thì nhiều lắm cũng chỉ có năm khối mà thôi.

Không ít người bừng tỉnh theo.

- Quá nham hiểm, quá gian xảo, quá độc ác!

Có người vỗ đùi, tức giận bất bình.

- Ài, cứ như vậy, ngoài lớp trưởng ra, lớp phó cũng không có gì hơn người khác. Hai người họ vẫn bị cướp như thường, nguyên thạch còn dư lại cũng chỉ có hai khối, hoàn toàn giống chúng ta rồi.

Không biết ai bỗng nói ra những lời này, các thiếu niên nghe xong, cả đám không khỏi lặng im lại.