Chương 41: Đáng tiếc sao?
Mưa ào ào rơi xuống.
Mây đen giăng kín bầu trời, dãy núi phương xa trùng trùng điệp điệp, tất cả như hoà tan thành những vệt mực đen.
Màn mưa, như dệt trời đất lại làm một.
Rắc rắc!
Bầu trời bỗng nhiên chớp sáng, một tia sét như con rắn bạc phá vỡ không trung rồi lại đột nhiên biến mất.
Đã sắp đến mùa hè, cơn mưa to cuối xuân này cũng như đang mang theo một chút nóng lòng của ngày hè.
Trên Thanh Mao sơn, cả một vùng trúc mâu xanh biếc ngẩng đầu đứng thẳng chống lại gió mưa, thân trúc vẫn thẳng tắp như thương, mũi nhọn chỉ lên bầu trời.
Trong Cổ Nguyệt sơn trại, vô số căn lầu trúc san sát nhau chìm trong màn mưa, chịu đựng nước mưa gột rửa. Ngoài sơn trại, thương đội đã lại lên đường một lần nữa.
- Mưa lớn, chú ý mặt đường.
- Đừng tụt lại phía sau. Cổ sư dẫn cổ trùng cẩn thận, nhất là mấy con sâu mập, đừng để mắc kẹt trên đường núi nữa!
- Những võ giả phàm nhân các ngươi đều dốc hết sức ra, trông chừng hàng hoá cho tốt, mất một món, ta tìm các ngươi tính sổ!
Trong thương đội liên tục có tiếng la hét thi nhau vang lên.
Sau khi dừng lại ở Cổ Nguyệt sơn trại ba ngày, thương đội liền rời khỏi đây. Bọn họ đi theo đường núi để đến địa điểm tiếp theo.
Mưa to gột rửa trời đất, những con đường xung quanh sơn trại trải đá cuội thì còn không sao, nhưng ra khỏi năm trăm mét thì chính là những con đường chật hẹp lầy lội.
Lúc này, đà kê kiêu ngạo đang rũ đầu xuống, lông vũ xinh đẹp bị nước mưa làm ướt, bết lại thành từng mảng, hoàn toàn giống như người ta hay nói là gà nhúng nước.
Sâu vỏ cứng mập mạp giãy dụa cơ thể béo ú, đi về phía trước vô cùng chậm chạp. Nước mưa đập vào vỏ đen trên người nó tạo thành từng dòng nước chảy xuống mặt đất từ hai bên.
Nhện núi khổng lổ với bộ lông xù cũng bị ướt, lông mao màu đen xanh cũng dính lại với nhau.
Ngược lại thì những con cóc lại vui sướиɠ kêu to, vác hàng hoá và cổ sư nhảy nhảy về phía trước.
Còn những con dực xà đã khép hai cánh lại, thân rắn sung sướиɠ bò như con thoi trong bùn đất.
Lúc này, để bảo vệ hàng hoá tránh khỏi bị mưa làm ướt, mỗi cổ sư cũng đều lộ ra thần thông.
Trên người mấy con sâu mập khổng lồ đều có cổ sư đang đứng. Bọn họ giơ cao hai tay, cách bàn tay khoảng một tấc lơ lửng một con nhất khí kim quang trùng.
Thanh đồng chân nguyên bay lên như hơi nước, rót vào trong cơ thể nhất khí kim quang trùng. Thân thể con cổ trùng này loé lên ánh sáng như một hạt đậu bằng vàng, lấy hạt đậu làm tâm, một cái l*иg khí khổng lồ màu vàng nhạt cũng căng ra.
Phạm vi bao phủ của l*иg khí hình bán cầu này khá lớn, có thể hoàn toàn che phủ một con sâu vỏ cứng mà vẫn còn dư không gian.
Khi mưa rơi lên cái l*иg khí liền bị văng ra, giống như là rơi vào trên một cây dù.
Nhưng mà nhất chuyển cổ sư không chịu nổi tiêu hao chân nguyên để duy trì loại nhất khí kim quang trùng này trong thời gian dài.
Quả nhiên chỉ một lát sau, một vị cổ sư hô lên.
- Không được rồi, chân nguyên của ta đã sắp hết. Ai đến thay thế ta?
- Ta đến!
Gần như ngay lập tức, một vị cổ sư chạy đến, thay vào vị trí của người này.
Một ít cổ sư kéo xe đẩy tay hoặc điều khiển nhện núi khổng lồ thì thúc giục thanh ti cổ trong cơ thể.
Dưới sức mạnh của thanh ti cổ, tóc cổ sư bắt đầu mọc dài ra.
Tóc của một người bình thường ít nhất có một trăm ngàn sợi. Cả một trăm ngàn sợi tóc, mỗi sợi đều ra đến năm sáu thước. Bọn chúng đan vào nhau, bao phủ cơ thể cổ sư và vật cưỡi bên dưới, tạo thành một bộ áo tơi tạm thời bằng tóc đen không thấm nước.
Thanh ti cổ là cổ trùng nhất chuyển, nó thường được cổ sư dùng để phòng ngự. Khi sử dụng nó chỉ cần tiêu hao ba thành thanh đồng chân nguyên, không cần phải duy trì chân nguyên như nhất khí kim quang trùng.
Nếu như thanh ti cổ tinh luyện cùng với hắc thỉ cổ nhất chuyển thì sẽ thăng cấp trở thành hắc tông cổ nhị chuyển.
Khi thúc giục hắc tông cổ thì không chỉ tóc mà cả lông tơ toàn thân cũng có thể trở nên vừa đen vừa thô. Chỉ trong vài hơi thở, nó sẽ mọc ra trên người cổ sư thành một bộ giáp đen.
Nếu hắc tông cổ tiếp tục thăng cấp thì có thể trở thành cương tông cổ tiếng tăm lừng lẫy trong cổ trùng tam chuyển.
Trừ nhất khí kim quang trùng và thanh ti cổ ra, rất nhiều cổ sư trong thương đội lựa chọn thủy chu cổ. Có thể thấy được trên người những cổ sư này che phủ một lớp màng mỏng bằng nước có màu xanh nhạt.
Không ngừng có nước chuyển động bên ngoài lớp màng này. Mưa rơi xuống sẽ lập tức hoà làm một thể với nó.
Cổ sư liên tục dầm mưa, màng nước này sẽ càng lúc càng dày. Cách mỗi một khoảng thời gian thì cổ sư phải thúc giục thủy chu cổ loại bỏ lượng nước dư thừa. Lúc này, màng nước sẽ mỏng lại như lúc đầu.
Còn những võ giả phàm nhân kia đều đang bôn ba qua lại trên con đường bùn lầy để coi sóc hàng hoá. Phần lớn bọn họ đều mặc áo tơi nhưng hiệu qua chống nước của áo tơi là rất có hạn. Cả bọn đều bị ướt sũng.
- Thời tiết quỷ quái này!
Các võ giả ra sức mắng chửi trong lòng.
Trời mưa, đường núi càng khó đi.
Ở trong thời tiết như vậy, dù võ giả có cường tráng hơn nữa thì cuối cùng vẫn chỉ có cơ thể phàm nhân. Bị ướt cả người rồi lại mệt nhọc quá độ, bọn họ vô cùng dễ bị cảm lạnh. Bệnh một trận thì cũng còn nhẹ, không chừng sẽ bị di chứng, thậm chí nếu bệnh quá nặng thì sẽ bị cổ sư vứt bỏ ở dọc đường.
Nếu như gặp phải lở núi trên đường đi, hoặc là gặp dã thú, cổ trùng tập kích, bọn họ càng có thể bỏ mạng ngay.
Mặc dù thương đội có quy mô khổng lồ, có rất nhiều cổ sư, nhưng mỗi lần thương hành sẽ giảm nhân số rất nhiều. Võ giả phàm nhân chết nhiều nhất, ngay cả cổ sư cũng sẽ có thương vong.
Nếu như thương đội không may gặp phải một bầy thú lớn, tất cả chết hết cũng có thể.
Trên thực tế, trừ những thiên tai này ra thì còn có nhân hoạ.
Những sơn trại ở dọc đường chưa chắc hoan nghênh thương đội đến. Một số sơn trại còn chỉ thích đánh cướp người ngoại lai.
- Đi thôi, năm sau gặp lại!
Một vài cổ sư đang ngồi trên cổ trùng nghiêng người về phía Cổ Nguyệt sơn trại, vẫy tay chào tạm biệt.
Ngoài cổng sơn trại, không ít người đang tụ tập lại nhìn thương đội rời khỏi.
- Sang năm nhất định phải đến nữa nhé!
Đám trẻ con vẫn không ngừng hô to.
Những người lớn thì có ánh mắt phức tạp hơn nhiều.
- Tương lai khó đoán, thế đạo gian nan. Không biết sẽ còn được bao nhiêu gương mặt quen thuộc có thể đến sơn trại vào năm sau đây?
- Cho dù là thương hành hay là sống ở trong trại thì cũng không dễ dàng.
Thương đội càng ngày càng đi xa, mọi người cũng dần dần tản ra.
Bầu không khí chợ phiên vui vẻ náo nhiệt cũng theo đó mà tan biến không còn dấu vết. Chỗ những gánh hàng rong và lều bạt được dựng lên trước kia chỉ còn lại một khu vực bừa bộn.
Lớp cỏ bị đám người nườm nượp không dứt đạp đến rễ lẫn với đất. Nước mưa rơi xuống đó, lập tức tạo thành bùn lầy, lại còn loang lổ vô số hố nước đọng đυ.c ngầu.
Ngoài ra cũng không thiếu rác thải còn rơi rớt lại.
Phương Nguyên và Phương Chính sóng vai nhau đứng trên sườn núi vắng lặng, nhìn về thương đội đang ở phía xa.
Thương đội giống như một con rắn to béo với màu sắc sặc sỡ đang chầm chậm bò theo đường núi chật hẹp, chui vào trong núi rừng rậm rạp dưới cơn mưa xám ngắt.
- Thời tiết hôm nay đẹp thật.
Phương Chính cười khẽ, hắn cùng Phương Nguyên đứng cách nhau một đoạn, cả hai đều che dù có bôi mỡ bò.
Phương Nguyên không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn theo thương đội. Hắn một thân quần áo bằng vải bố bình thường, thân thể gầy gò, làn da trắng bệch đặc hữu của tuổi thiếu niên, một đầu tóc đen gọn gàng buông nhẹ ngọn tóc theo cơn gió nhẹ nhẹ đông đưa dưới tán dù.
Đối với thời tiết này, người khác nguyền rủa, nhưng không phải chỉ một mình Phương Chính, ngay cả Phương Nguyên cũng thật biết ơn nó.
Đêm trước, hắn gϊếŧ chết Cổ Kim Sinh, hiện trường lại bị Phương Chính nháo đến huyết nhục mơ hồ. Mặc dù Phương Chính đã thật sự hủy thi diệt tích, nhưng so với việc Phương Nguyên tự mình làm đúng thật là không đáng an tâm.
Cho dù Phương Chính dọn dẹp thật sạch sẽ, mùi máu tanh sẽ rất khó xóa bỏ. Trong khe đá lại khó thông gió, rất dễ để lại mùi.
Trận mưa này đổ xuống rất đúng lúc, gột rửa trời đất, tẩy sạch không khí, làm yếu đi rất nhiều thủ đoạn điều tra bằng mùi vị. Khe đá bên kia lại có thác nước nhỏ chảy xuống, có hơi nước tươi mới làm loãng, chuyện này gần như không thể bại lộ trong thời gian ngắn.
Đương nhiên là khả năng bại lộ sẽ càng lúc càng lớn theo thời gian.
Trên thế giới này tồn tại đủ loại cổ trùng kỳ diệu, thủ đoạn điều tra phong phú đa dạng. Cho dù là Phương Nguyên có năm trăm năm kinh nghiệm thì cũng chỉ biết một bộ phận trong đó.
Nước mưa đánh vào dù, sau đó từng dòng chảy xuống, rơi trên vách đá, văng lên thành từng bọt nước.
Nhìn thương đội rẽ vào khúc quanh, hoàn toàn chui vào trong núi rừng rậm rạp, Phương Nguyên lại không có vẻ vui mừng, ngược lại thì ánh mắt hắn có hơi nặng nề.
- Mặc dù tu vi của Cổ Kim Sinh yếu kém nhưng hắn có địa vị đặc thù. Mỗi người trong thương đội đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, vì vậy không ai nhận ra hắn mất tích trong thời gian ngắn. Thế nhưng không bao lâu nữa sẽ có người phát hiện. Đến lúc đó, Cổ Phú chắc chắc trở lại điều tra, khi ấy thử thách thật sự mới đến.
- Gia chủ Cổ gia cố hết sức sắp đặt Cổ Kim Sinh và Cổ Phú cùng dẫn đội, hành động này có thâm ý sâu sắc. Nói về tu vi, Cổ Kim Sinh cách biệt một trời một vực với Cổ Phú. Nói về tâm trí, hắn lại càng bị bỏ xa mấy con phố. Gia chủ Cổ gia sắp xếp như vậy là muốn Cổ Kim Sinh chịu đả kích, để cho hắn nhìn rõ được thực tế, sau này an phận mà sống. Đồng thời đó cũng là khảo nghiệm tâm tính của Cổ Phú, nếu như làm quá mức, ngay cả huynh đệ của mình cũng không dung, vậy thì làm sao có thể cho giao vị trí tộc trưởng Cổ gia cho ông ta được?
- Cổ Kim Sinh chưa bao giờ thật sự hiểu được dụng tâm lương khổ của cha. Mặc dù hắn có chút tài trí, nhưng đáng tiếc chỉ là vỏ ngoài, thật là đáng tiếc. Đáng tiếc một quân cờ tốt như vậy.
Phương Nguyên thầm cảm thán trong lòng. Dựa vào năm trăm năm từng trải, hắn đã sớm nhìn thấu biểu hiện bề ngoài, nhận ra bản chất bên dưới chuyện này.
- Đáng tiếc lắm sao?
Phương Chính một bên quan sát hắn, lúc này mỉm cười nói.
- Đánh mất một quân cờ tốt như Cổ Kim Sinh, đúng thật là có điểm đáng tiếc. Nhưng là, với vai trò là một con cờ, hắn cũng đã làm rất tốt.
Phương Chính tà mị cười, đi lại vỗ vỗ vai Phương Nguyên.
- Hắn là con cờ ta dùng để hợp tác với ngươi nha. Ngươi nên thấy vui đi, đem một con cờ có giá trị đổi lại một mình hữu có giá trị như ta, hướng tới sẽ lợi hơn đấy.
- Ta càng tính nguyện bỏ qua loại minh hữu này.
Phương Nguyên nhún vai, có ý đẩy tay của Phương Chính ra.
- Đúng là thật đáng tiếc, nhưng nếu không có ngươi, ta vẫn sẽ gϊếŧ Cổ Kim Sinh thôi. So với con cờ như hắn, truyền thừa của Hoa Tửu hành giả đáng giá hơn.
Phương Nguyên nói, xoay người đi, trên môi hiện lên nụ cười nhạt.
- Việc đời khó đón, nhưng như vậy mới thú vị chứ.
- So với việc đời, ngươi càng thú vị hơn.
Phương Chính không có đi theo, chỉ đứng yên trên vách đá nhìn thân ảnh Phương Nguyên đang khuất dần sau màn mưa.
- Hai ngày nay ta cười thật sự nhiều a, có cảm giác môi mình sinh đau rồi.
- Túc chủ, ngươi sau này làm ơn đừng đem mấy thứ buồn nôn đó ném vào túi đồ a. Ngươi có biết từ đêm qua đến giờ ta không dám đến gần dữ liệu của túi đồ không hả? Nhanh nhanh đem nó đi vứt đi.
Hệ thống lúc này hiện ra, dùng giọng phẩn uất nói.
Thật sự thì Phương Chính trước đó nháo quá tay, khó lòng mà thu dọn sạch sẽ hiện trường trong phút chốc được. Vì vậy khi Phương Nguyên vừa rời đi, hắn liền đem toàn bộ mảnh vụn của thi thể ném hết vào túi đồ, còn ép hệ thống phải đem máu trên đá thu vào hết. Nghĩ lại thì đúng thật cũng có chút buồn nôn, đương nhiên đây không phải là đang nói Phương Chính hắn.
- Khi khác đi. Ta bây giờ không muốn lại khỏa thân chạy nhông nhông trong rừng một lần nữa đâu.
- Túc chủ ngươi sau này tiếc chế lại một chút cho ta!
Phương Chính cười vang, che dù đi về sơn trại.