Chương 40: Hợp tác
- Kì thực với lời nói không hứng thú, chính bản thân ta cũng không tin. Cho nên ta đương nhiên cũng sẽ muốn một phần phí bịt miệng.
Phương Chính vừa nói, vừa đem đầu Cổ Kim Sinh lại đặt vào vị trí cổ.
- Ta không biết chính xác cái truyền thừa này có bao nhiêu tầng, mỗi tầng có những gì, nhưng mà, chắc chắn sẽ không chỉ có một tầng. Truyền là do ngươi tìm ra, ta cũng không muốn tranh quá đáng. Cho nên ta nghĩ thế này...
Hắn vừa nói, vừa lục lội nghịch xác của Cổ Kim Sinh.
- Mặc kệ bên trong có gì, có bao nhiêu tầng, nhưng ta muốn một nữa tài nguyên có trong tầng thứ hai. Bất kể trong tầng thứ hai có cái gì, ngươi chỉ cần chia cho ta một nữa là đủ. Nếu là cổ trùng, ngươi cứ lấy, nếu là tai nguyên thì đưa cho ta một nữa. Không thể đưa ra ngoài, thì ta sẽ tự mình đến đây lấy cũng được.
- Đổi lại, ta sẽ thay ngươi che giấu bí mật ở đây, đồng thời giúp ngươi xử lí xác của Cổ Kim Sinh. Như vậy, ta cũng xem như là đồng phạm với ngươi. Trong quá trình tìm kiếm truyền thừa, ta cũng có thể giúp ngươi một tay, chỉ cần không mạo hiểm tính mạng là được, đương nhiên là không lấy thêm thù lao, thấy thế nào?
Phương Nguyên không đáp, từ trên nhìn xuống Phương Chính đang ngồi nghịch xác. Trong lòng bắt đầu cân nhắc nặng nhẹ.
Đầu tiên, hắn có nên gϊếŧ Phương Chính hay không? Phương Nguyên rất nhanh từ bỏ suy nghĩ này. Phương Chính hiện tại nhìn như không phòng bị, nhưng Phương Nguyên biết Phương Chính đang rất cảnh giác với mình.
Phương Chính có ngọc bì cổ, cũng có trung giai chân nguyên, có thể dễ dàng phòng ngự được nguyệt nhận của Phương Nguyên. Đồng thời, hắn có ẩn thạch cổ. Một khi Phương Nguyên cố ý dùng quyền cước, Phương Chính chỉ cần đem áo bào xé xuống, sau đó ẩn đi thân mình, Phương Nguyên rất khó để nắm bắt được.
Không gϊếŧ được Phương Chính, một khi để hắn chạy thoát, người nguy hiểm ngược lại sẽ là Phương Nguyên hắn. Cho dù Phương Nguyên có thể thành công gϊếŧ được Phương Chính, cũng sẽ thật nguy hiểm.
Phương Chính dùng ẩn thạch cổ chạy ra đây là việc chỉ có Phương Nguyên và bản thân hắn biết, không có người thứ ba. Phương Nguyên kì thật có thể gϊếŧ người giấu xác, hủy thi diệt tích.
Nhưng mà một khi Phương Chính mất tích, nhất định sẽ bị gia tộc trọng điểm điều tra. Một khi điều tra ra Phương Nguyên, hắn cũng chết chắc rồi. Mặc dù tính khả năng tra ra hắn rất nhỏ, nhưng vẫn là có khả năng.
Loại mạo hiểm không có lời này, Phương Nguyên không tình nguyện đi mạo hiểm.
Hắn gϊếŧ Cổ Kim Sinh là mạo hiểm, nhưng là một loại mạo hiểm có thể gánh vác được. Cổ Kim Sinh mất tích, thương đội lại phải khởi hành sớm, cho nên sẽ không phát hiện ngay lập tức. Đợi đến lúc thương đội phát hiện quay lại, thì Phương Nguyên đã đủ thời gian làm ra bằng chứng ngoại phạm rồi. Cho nên hắn mới dám dứt khoát như vậy, đương nhiên phần nhiều là vì muốn nuốt riêng truyền thừa.
Nhưng đổi lại là Phương Chính thì khác, Phương Chính vừa mất tích, khẳng định sáng mai sẽ có người trọng điểm điều tra. Phương Nguyên lúc đó hoàn toàn không có thời gian tạo chứng cứ ngoại phạm. Cho dù không ai nghi ngờ tới hắn, nhưng giấy không gói được lửa, rất có thể sẽ bị bại lộ.
Thứ hai, Phương Nguyên nghĩ đến liệu có nên đồng ý hợp tác với Phương Chính.
Loại này cũng có nguy cơ tiềm tàn, ai biết Phương Chính là thành tâm hợp tác, hay là lại đang có dụng ý khác. Hoặc là lỡ như bên trong truyền có cổ trùng quá quý giá, Phương Chính không muốn giữ lời hứa, hai người nháo ra tranh chấp thì phải làm sau?
Thứ ba, lỡ như Phương Chính mượn cớ thỏa hiệp, lợi dụng lúc Phương Nguyên phân tâm, ra tay gϊếŧ người đoạt bảo thì lại như thế nào?
- Phương Chính là tạm thời gϊếŧ không được. Hơn nữa hắn sẽ không ra tay gϊếŧ ta ngay. Thứ nhất hắn biết rõ ta không dễ gϊếŧ chết, thứ hai, nếu hắn muốn ra tay, ban đầu cứ trực tiếp ra tay gϊếŧ người thay gì để ta phát hiện ra là được.
Suy nghĩ của Phương Nguyên diễn ra rất nhanh, ánh mắt của hắn lóe lóe, nguyệt quang cổ trong tay lại hơi hơi sáng thêm.
- Ngươi nghĩ có thể đơn giản hợp tác như vậy sao?
Phương Nguyên trầm giọng hỏi, âm trầm tỏa sát khí.
Phương Chính mị cười, không có nhìn đến hắn.
- Ngươi lừa được ta sao? Phương Nguyên, ta nói lại lần nữa, cái ta biết không ít hơn ngươi.
Phương Nguyên im lặng, đáy mắt hắn lạnh lẽo. Liền, hai đạo nguyệt nhận hướng cổ Phương Chính bay tới.
- Ngọc bì cổ.
Phương Chính trong lòng kêu gọi, ngọc bì cổ lần nữa phát huy tác dụng. Chỉ thấy xung quanh Phương Chính sáng lên một lớp màng màu xanh ngọc, bao phủ lấy một bên thân thể hắn bên phía Phương Nguyên.
Hai đạo nguyệt nhận đánh vào lớp bảo vệ, liền ảm đạm xuống sau đó biến mất, nhưng lần này, lớp bảo vệ không có một tia dao động, hoàn toàn vững vàng.
Phương Nguyên nhìn xem, giật mình
- Cao giai chân nguyên! Chẳng lẽ...
- Ngươi đón không sai, ta cũng có tửu trùng.
Phương Chính cười lạnh đáp.
Đồng tử Phương Nguyên co rút lại, có chút không dám tin.
Phương Nguyên hắn còn nghĩ mình hiện tại so với đám bạn đồng trang lứa đã có nhiều cổ trùng lắm rồi. Trong tay hắn có đến ba con cổ trùng là nguyệt quang cổ, tửu trùng, cùng lục chuyển xuân thu thiền.
Nhưng hắn không ngờ, Phương Chính so với hắn còn nhiều hơn.
Trước mắt có thể thấy, trong tay Phương Chính có bốn con cổ, phân biệt là nguyệt quang cổ, ngọc bì cổ, ẩn thạch cổ, cùng tửu trùng. Mặc dù cả bốn con đều là nhất chuyển, nhưng đối với một cổ sư nhất chuyển mà nói thì thật sự quá nhiều rồi.
Không nói cái khác, chỉ riêng phí nuôi nấng đã là một con số cao vót. Phương Nguyên vì nuôi nguyệt quang cổ cùng tửu trùng đã phải đau đầu tính từng đồng. Phương Chính vậy mà nuôi một lúc bốn con cổ, hắn làm thế nào để nuôi hết đống này?
- Không, phải nói là hắn lấy chúng ở đâu ra? Có phải hay không chỉ có như vậy? Có khi hắn còn nhiều hơn nữa.
Phương Nguyên suy nghĩ như điện, càng nghĩ lại càng thấy sương mù bủa quanh. Từ trước đến nay, ngay cả sau này, chỉ có người khác cảm thấy hắn giấu trong sương mù, sờ không thấu. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất hắn cảm thấy chính mình sờ không thấu một ai đó.
Người này còn là Phương Chính, người hắn từng nghĩ thật ngây thơ, thật dễ dàng nắm trong tay.
- Phương Nguyên a.
Phương Chính lúc này nghiên người đứng lên, trên môi câu lên nụ cười quỷ dị, trong ánh mắt hắn tràn ngập ánh nhìn chiếm hữu nhìn về phía Phương Nguyên.
- Ngươi đón xem, đón thử xem ta có cổ trùng có thể gϊếŧ chết ngươi trong nháy mắt không? Đón xem ta có cổ trùng có thể khiến người lập tức quỳ xuống dưới chân ta như một con cún không? Hoặc là, ta có cổ trùng có thể khiến ngươi bất chấp tất cả mà yêu ta, hy sinh cho ta không? Ngươi đón thử xem.
- Đừng nghĩ cách lặt bàn, trong tình trạng này, ngươi thật sự có cách lặt bàn nào khác sau? Phương Nguyên, ta nói lại lần nữa, cái ta biết không ít hơn ngươi, nếu nói ta biết nhiều hơn ngươi cũng không hề sai đâu. Ta biết rõ hiện tại ngươi có bao nhiêu năng lực, cũng biết rất rõ ngươi có cái dạng cổ trùng gì. Nhưng ngươi thì sao, người biết gì về ta?
Phương Chính dang hai tay, vừa tà mị vừa thèm khát nhìn qua Phương Nguyên. Tận trong lòng hắn bây giờ, dâng lên một loại sản khoái không gì sánh được. Đem hắn không cách nào khống chế được cảm xúc của chính mình, muốn hung hăng chà đạp khi dễ Phương Nguyên một phen.
- Sắp không nhịn nổi rồi.
Phương Chính tại trong lòng cười khổ, trái tim của hắn đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài đến nơi.
- Nếu còn không nhanh chóng giải tỏa, ta sẽ thật sự phát điên mất. Nhưng cái này... Không đủ.
Phương Chính quay đầu, tránh không nhìn Phương Nguyên, cuối xuống nắm lấy đầu của Cổ Kim Sinh xách lên.
- Phương Nguyên a, ta không nghĩ hại ngươi, cũng không muốn hại ngươi. Nếu ta thật sự muốn hại ngươi, ta sớm đã không để ngươi có cơ hội khai khiếu rồi. Hơn nữa, trước đó ngươi lấy được bao nhiêu nguyên thạch từ chỗ này, là bốn mươi mốt khối đi.
- Kì thực, ta sớm đã phát hiện nơi này rồi, chỉ là ta muốn chờ xem ngươi có cơ hội phát hiện nó hay không thôi. Di tàng này, ta căn bản không có bao nhiêu hứng thú đâu. So với nó, ta ngược lại có hứng thú với bộ thi thể này hơn.
Phương Chính nói, đưa tay đào hai nhãn cầu trên thủ cấp của Cổ Kim Sinh ra, lăn lăn trên lòng bàn tay nhìn.
- Đề nghị của ta trước đó không thay đổi, ngươi tự mình nghĩ đi. Ta tự thấy thành ý đã đưa ra đủ rồi a.
Phương Chính nói, đem nhãn cầu ném qua một bên, sau đó lấy ra một con dao, bắt đầu lột xuống mảnh da mặt của Cổ Kim Sinh. Tiếp đến là da đầu, sau đó là mở hộp sọ.
Phương Nguyên đứng một bên nhìn, trong lòng lạnh băng. Một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có đổ ập xuống lòng hắn.
Đầu óc hắn điên cuồng làm việc, suy nghĩ đến mức da đầu căng thẳng. Hắn nghĩ xem mình có khả năng thoát đi không? Nghĩ xem có phải làm thế nào giành lại quyền chủ động trong tay.
Phương Chính nhìn như giao quyền chủ động cho hắn, bại lộ bí mật trước mặt hắn, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được, loại bí mật này đối với Phương Chính mà nói không đáng nhìn trong mắt.
Phương Nguyên là người thích nắm quyền chủ động trong tay, ghét nhất là giao quyền chủ động cho người khác. Nhưng hiện tai, bản thân hắn không những mất quyền chủ động, càng gần như không có lựa chọn.
Loại cảm giác này, nhượng hắn chán ghét vô cùng. Chưa bao giờ có như vậy một khắc, Phương Nguyên chán ghét một cái gì đó đến cực điểm như vậy.
Phương Nguyên nhìn Phương Chính ngồi trên mặt đất, nhìn hắn đang dùng tay đào một khối óc trong hộp sọ bị mở kia ra. Khối óc máu xám, dưới ánh sáng mờ màu đỏ nhạt của hang động, toát ra vẻ quỷ dị vô cùng.
Phương Nguyên nhìn xem, trong lòng không khỏi mắng.
- Đây là một tên điên.
Phương Chính điên, so với Phương Nguyên hắn còn muốn điên hơn. Phương Nguyên hắn là lí trí, chỉ là việc làm khiến người khác chán ghét. Nhưng Phương Chính thì khác, hắn thật sự bệnh hoạn, loại bệnh hoạn này, khiến cho Phương Nguyên cảm thấy lạnh.
- Ngươi nghĩ đến đâu rồi? Ta không nghĩ là mình còn đủ kiên nhẫn chờ đâu.
Phương Chính lạnh nhạt lên tiếng, hắn đem đầu lâu trên tay ném qua một bên, sau đó đem thi thể lột xuống từng mảnh da. Thủ pháp của hắn nhanh gọn, làm Phương Nguyên nhìn xem chỉ có thể liên tưởng đến hắn đã làm việc này rất nhiều lần.
Phương Chính đem cơ thể chia ra thành từng đoạn, đem thịt lốc xuống, từng khối lớn hơn bàn tay.
- Có chút nhàm chán, nếu có thể nghe tiếng hét có lẽ sẽ tốt hơn. Ân, tiếp theo nên bắt lại một người chơi đừa một chút.
- Hahaha...
Phương Nguyên nhìn Phương Chính, bỗng bật cười lớn.
- Ta như thế nào lại trở nên nhút nhát như vậy? Bị người khác nắm điểm yếu thì sao? Mất quyền chủ động thì lại thế nào? Lại nói, trên đời này làm gì có việc như ý nguyện cơ chứ. Nếu đây là điên, cứ dứt khoát điên một lần luôn đi. Chỉ cần có thể tiếp tục đi trên đường, chỉ cần có thể tiếp tục đi hướng vĩnh sinh, thì dù là điên, là ma, là con cờ, bị người lợi dụng thì có là cái gì?
Phương Nguyên tự hét trong lòng, hung hăng cười một trận dài.
Hắn sớm đã tìm được đường của hắn. Sớm đã vì con đường này mà chấp nhận tất cả. Dù là ma đầu, dù có một ngày ngã xuống, chỉ cần hắn còn tại đi trên con đường này, hắn liền không bận tâm.
Chỉ cần vĩnh sinh, chấp nhận mạo hiểm hợp tác với Phương Chính thì có là cái gì? Cùng lắm bên cạnh lại dư ra một cái ma đầu điên loạn thôi.
- Không vĩnh sinh cũng chỉ là chó.
Phương Nguyên mắng một câu, chớp mắt liền bình tĩnh trở lại. Trong đáy mắt của hắn, không còn lại một tia do dự, hoang mang, kinh ngạc, nghi ngờ, lo lắng, cảnh giác. Cứ như thể những cảm xúc này chưa từng xuất hiện trong mắt hắn qua.
Hắn nhìn lại Phương Chính đang kéo ruột của Cổ Kim Sinh lôi đi vòng vòng xung quanh, nói.
- Ngươi không sợ ta lặt lọng, đem mọi việc ở đây đổ lên đầu ngươi à?
- Nếu ngươi có một con lưu ảnh tồn thanh cổ, có lẽ ta sẽ xem xét. Hơn nữa, ta không lo ngươi không chia cho ta. Ngược lại là ngươi, ngươi không sợ ta có lưu ảnh tồn thanh cổ sau?
- Haha, vậy ngươi cứ việc lưu lại đi thôi.
Phương Nguyên cười khẽ hai tiếng, hơi mở hai tay ra, bộ dạng rất thản nhiên.
- Ngươi nghĩ thông rồi.
Phương Chính cười nhạt, hơi nhìn về Phương Nguyên, động tác tay lại không dừng lại.
- Hợp tác vui vẻ.
- Ngươi không cần ta đem thành ý cho ngươi xem sau?
- Chỉ cần một câu "không vĩnh sinh cũng chỉ là chó" vừa rồi là đủ rồi.
Phương Chính thoáng dừng, lại nói.
- Ngươi biết không, ta luôn tự hỏi ruột của một người khi kéo thẳng sẽ dài bao nhiêu? Mặc dù có câu trả lời, nhưng ta vẫn thật muốn nghiệm chứng một phen.
- Thỏa mãn sau?
Phương Nguyên nhàn nhạt hỏi, dù sau người cũng đã chết, hắn không rãnh vì một cổ thi thể mà thương xót.
- Không đủ. Vẫn muốn thêm nữa.
Phương Chính lắc đầu, nhìn nhìn bãi chiến trường mà mình bày ra, có chút hài lòng gật gật đầu.
- Ngươi nghĩ sau nếu ta đem Trầm Thúy đi làm một loại thí nghiệm mới?
- Tùy ngươi.
Phương Nguyên nhún vai, quay đầu định đi ra ngoài.
Trời cũng đã tối muộn, nếu còn không quay về rất có thể bị người khác phát hiện.
- Cổ Phú sẽ sớm quay lại, có lẽ cả ta và ngươi đều sẽ có chút liên can.
Phương Chính lúc này nói thêm.
- Đợi khi ông ta đi, ta sẽ giúp ngươi một tay khai thông lối vào. Hai người nhanh hơn một người.
- Tốt thôi.
- Còn có...
Phương Chính thoáng dừng, thật sâu nhìn vào Phương Nguyên.
- Ngươi mua tri tâm thảo không?