Vệ Tây Lẫm V: /(ㄒoㄒ)/~~.
Buổi sáng 7 giờ, Mập Mạp gõ cửa phòng Vệ Tây Lẫm, không phát hiện thân ảnh Cố Duyên Tranh trong phòng, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng chào hỏi Vệ Tây Lẫm.
"Tây Lẫm, sớm."
"Sớm." Vệ Tây Lẫm ý bảo hắn tiến vào, nói, "Anh tới vừa lúc, tôi có việc muốn nói với anh."
Trong lòng Mập Mạp có chút hồi hộp.
Vệ Tây Lẫm nhìn gương sửa sang lại quần áo, giọng điệu có vẻ tùy ý, "A Cố tới, anh cũng thấy rồi. Kỳ thật tôi vẫn luôn ở tìm cơ hội nói với anh, chúng tôi ở bên nhau, ý tôi là chúng tôi là một đôi tình nhân."
Cứ cho là Mập Mạp đã có suy đoán trước, vẫn là chấn động như cũ, bao trong tay công văn "Bộp" một tiếng rớt trên sàn nhà.
"Tây Lẫm!"
Vệ Tây Lẫm xoay người nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Tôi và A Cố đều nghiêm túc với nhau mà. Anh đã là bạn tốt của tôi, cũng là trợ thủ đắc lực của tôi. Tôi không muốn vì chuyện này mất đi người bạn, người trợ thủ là anh, nhưng cũng không muốn lừa gạt anh, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn suy xét nên nói với anh thế nào. Chính anh suy xét đi, muốn tiếp tục theo tôi làm việc hay không. Nếu anh nguyện ý lưu lại, tôi sẽ rất vui. Nhưng nếu anh lựa chọn rời đi, tôi cũng có thể hiểu. Tôi đã thương lượng với A Cố, đến lúc đó có thể sắp xếp một công việc khác cho anh, sẽ không kém hơn việc đi theo tôi lúc này. Hoặc là, nếu anh muốn tiếp tục làm người đại diện, chúng tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp anh đi theo một nghệ sĩ khác."
Mập Mạp vẫn còn đang khϊếp sợ. Làm trợ lý minh tinh, hắn tiếp xúc với internet tương đối nhiều, đối với chuyện giữa nam và nam, hắn cũng có nghe biết qua, nhưng chưa từng nghĩ tới bên người mình sẽ có chuyện như vậy, hơn nữa người này còn là "ông chủ" của hắn.
Hồi lâu, Mập Mạp lấy lại tinh thần, có chút sốt ruột nói: "Tây Lẫm, cậu không chỉ là chủ của tôi, tôi còn xem cậu như em trai vậy! Cậu…… Cậu nói cậu và Cố Duyên Tranh đều nghiêm túc, vậy cậu có từng nghĩ tới người nhà của cậu có thể tiếp thu không ――"
Vệ Tây Lẫm ngắt lời hắn, bình tĩnh cười cười, "Đây là chuyện tôi cần suy nghĩ, tôi tự có ý của mình."
Mập Mạp vẫn luôn biết hắn là một người có chủ ý, nhất thời không tìm được lời nào để nói, bực bội gãi gãi tóc.
Vệ Tây Lẫm lại cho hắn hai phút bình tĩnh, nhìn nhìn đồng hồ, sắp tới giờ hẹn với Cố Duyên Tranh rồi.
"Tôi có việc ra cửa. Còn có chuyện gì khác không?"
Cuối cùng Mập Mạp cũng nhớ tới chuyện chính, từ bao công văn lấy ra một phong thư mời tinh mỹ đưa cho hắn, "Đây là Trình Nguyên Phẩm cho người đưa tới, mời cậu tham gia tiệc mừng đêm nay."
Vệ Tây Lẫm mở thư mời ra nhìn nhìn thời gian và địa điểm cụ thể, đang định nói Mập Mạp chuẩn bị lễ phục cho hắn song lại khép miệng. Phỏng chừng lúc này lòng Mập Mạp đang rất loạn, vẫn là tự chuẩn bị đi.
"Khi đi nhớ khóa cửa."
Vệ Tây Lẫm vỗ vỗ vai Mập Mạp rồi rời phòng, gặp Cố Duyên Tranh ngồi ăn sáng bên cửa sổ ở nhà ăn lầu một, cố ý chọn một bàn khác cách xa chỗ y, ngồi xuống đối mặt với y.
Ăn xong bữa sáng, hai người trước sau rời khách sạn.
Sau khi xác định không có người theo dõi, Vệ Tây Lẫm nửa đường leo lên xe Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh có bạn ở đảo Loan, dựa theo đề cử của bạn mình, hai người chạy đi thăm mấy căn phòng, cuối cùng chọn ra một căn trong cả đống biệt thự, sau lưng là núi, ra cửa là biển, phong cảnh đẹp như tiên. Vì là khu vực tốt, giá cũng cao, biệt thự ba tầng xa hoa giá 5200 vạn tệ Hoa Hạ, gần bằng nửa tài sản của Vệ Tây Lẫm. Hắn càng kiên định với ý nghĩ nỗ lực kiếm tiền, dù chỉ là vấn đề chỗ ở, cũng phải nhanh kiếm tiền.
Nhưng nói lại, cái biệt thự này đúng là xứng đáng với cái giả phải bỏ ra. Khu vực đẳng cấp cao, phong cảnh như tranh, trang hoàng đẹp đẽ. Vệ Tây Lẫm thích nhất chính là hoa viên trên tầng cao nhất, đối mặt với biển rộng, dùng cột trắng dựng lên giàn treo, bố cục tổng thể tinh tế lại chặt chẽ, vách tường xây gạch, nửa đoạn trên còn dùng thêm gỗ thô, thoạt nhìn rất đâu ra đấy, rất có vị nông thôn. Sàn nhà dùng gạch men sứ đen ghép nối nhau, bên cạnh là lan can cũng màu đen, xung quanh đặt thêm ít chậu hoa, vừa bảo vệ môi trường vừa tươi mát. Dù là thưởng thức phong cảnh, nghỉ ngơi hay uống trà ở đây đều là một loại hưởng thụ.
Vệ Tây Lẫm đứng đây liền không muốn đi đâu nữa.
"Chờ em nghỉ đông chúng ta lại đến đây, ở lại đây vài ngày. Đến lúc đó thời tiết ấm áp hơn, ở đây sẽ càng thoải mái." Cố Duyên Tranh ôm sau lưng đứa nhỏ, lại âm thầm tiếc nuối hiện tại hắn vẫn còn là học sinh cấp ba, chờ vào đại học sẽ có thời gian dư dả hơn.
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu. Lần này đến đảo Loan hắn chỉ xin nghỉ ba ngày, ngày mai liền phải trở về nội địa.
"Đúng rồi, tối nay em muốn tham gia tiệc mừng công của Trình Nguyên Phẩm."
"Tôi cũng đi." Cố Duyên Tranh lập tức nói. Tiệc mừng không an toàn chút nào, y không an tâm để đứa nhỏ đi một mình.
"Anh có thư mời?" Vệ Tây Lẫm tò mò hỏi.
Cố Duyên Tranh ôm hắn đến bàn trà ngồi xuống, cười cười, tự tin nói: "Lấy thân phận của tôi, muốn có một tấm thư mời không thành vấn đề."
Không đợi Vệ Tây Lẫm hỏi, y tiếp tục nói: "Mẹ tôi là phó cục trưởng tổng cục giải trí." Làm ông chủ công ty bất động sản Vĩnh Hằng, ở đảo Loan y không có danh tiếng quá lớn, nhưng thân phận con phó cục trưởng tổng cục giải trí này thì khác. Do dự một chút, y vẫn không đề cập đến thân phận khác của mình, cũng không đề cập đến thân phận lão cha, sợ dọa đứa nhỏ chạy mất.
Vệ Tây Lẫm kinh ngạc trợn to mắt. Hắn mới biết được thân phận của mẹ Cố Duyên Tranh. Hắn nhìn trúng chính là bản thân người nam nhân tên Cố Duyên Tranh này, cha mẹ y có địa vị gì cũng không quá lưu ý, cũng không nghĩ phải tra. Phó cục trưởng tổng cục ngành giải trí…… Hắn lập tức cảm thấy áp lực khi tương lai phải ra mắt lại tăng thêm vài phần, nhưng hắn cũng không chút lùi bước, ngược lại càng cảm thấy nhiệt tình hơn.
Cho nên, hắn chỉ là bình tĩnh mà nói một câu, "Ra là thế."
Cố Duyên Tranh cong môi, nâng mông hắn, ôm người vào lòng, đút hắn ăn trái cây tươi ngon.
Hai người vẫn ở biệt thự đợi tới ba giờ chiều mới bắt đầu trở về thành phố mua lễ phục. Mua xong quần áo trở lại khách sạn nghỉ ngơi tốn chừng một giờ, hai người một trước một sau xuất phát, đi tham gia tiệc mừng công của Trình Nguyên Phẩm.
Tiệc mừng công là công ty chuẩn bị thay Trình Nguyên Phẩm, không ít nghệ sĩ tham dự tiệc mừng, nghệ sĩ đảo Loan người bản địa, nghệ sĩ đảo Cảng và nghệ sĩ nội địa đều có, có thể nói ngôi sao tụ họp. Lý Phỉ, Đồ Na và Đặng Chí Hằng đều có mặt. Lần này Lý Phỉ và Đồ Na đều có giải, tuy Đặng Chí Hằng không có giải nhưng tư lịch hắn vẫn rõ ràng ở đấy, hắn là người đã đoạt cúp của Giai điệu vàng lần trước, tất nhiên sẽ không có ai bỏ qua hắn.
Trình Nguyên Phẩm nói vài câu đơn giản xong, tiệc mừng chính thức bắt đầu. Tiệc mừng công nói trắng ra là đơn giản ăn ăn uống uống chơi chơi, trường hợp như vậy cũng xem là cơ hội tụ họp bạn bè, cũng là thời cơ tốt để khai thác quan hệ. Thế nên dù các minh tinh dù là quen hay không quen phần lớn đều chơi đến đã đời, ví như cụng rượu, biểu diễn tiết mục……. Thật sự náo nhiệt.
Tuy rằng Vệ Tây Lẫm đạt được ba giải thưởng, xác thực ghê gớm, nhưng tư lịch quá cạn. Cho dù các minh tinh tiền bối có tâm muốn giao lưu với hắn cũng sẽ không nói trước mặt mọi người.
Thế nên, ngoại trừ mấy người Lý Phỉ cũng đến từ nội địa đơn giản trò chuyện với Vệ Tây Lẫm mấy câu, số người để ý tới hắn cũng chưa thể đếm tròn bàn tay.
Vệ Tây Lẫm cũng không để ý, bình tĩnh tự nhiên nhấm nháp các món ăn ngon chuẩn bị trong yến hội. Lần này công ty Trình Nguyên Phẩm tổ chức tiệc đã tốn đủ tâm tư, rượu ngon, mỹ thực…… Đều rất tinh tế.
Vệ Tây Lẫm không cố ý đến trước mặt một ít tiền bối lôi kéo làm quen trái lại đạt được cái nhìn tốt đẹp của không ít người, trong lúc vô ý mắt chạm phải hắn đều sẽ thân thiện cười một cái.
Hắn một bên ăn, một bên lơ đãng tìm kiếm bóng dáng Cố Duyên Tranh, rất nhanh đã tìm thấy y, y đứng cách hắn hai ba bàn, xa mười mấy mét, đang bị Hoa Đức Lưu, Trình Nguyên Phẩm và Lý Phỉ vây quanh. Ba người này một là thiên vương đảo Cảng, một là ca sĩ nổi danh đảo Loan, một là thiên hậu nội địa, hiển nhiên đều biết Cố Duyên Tranh là con trai Trương Uyển, nếu không cũng sẽ không coi trọng y như thế.
Cố Duyên Tranh đối với bọn họ đều không nóng không lạnh. Ba người Hoa Đức Lưu đều thức thời nói nói với y vài câu xong liền lục tục mượn cơ hội rời đi.
Cố Duyên Tranh ngẩng đầu, nhìn quanh đại sảnh, chạm phải ánh mắt Vệ Tây Lẫm, gợi lên khóe môi, hơi hơi mỉm cười.
Vệ Tây Lẫm cười đáp lại, hai người cũng không cố tình tiếp cận đối phương, quyết định mặt mày đưa tình như vậy cũng rất thú vị.
Khâu Vũ chào hỏi cùng người quen xong đi đến chỗ Vệ Tây Lẫm.
"Sao lại một mình ở đây?"
Vệ Tây Lẫm quay đầu lại.
"Tôi là Khâu Vũ." Khâu Vũ mỉm cười nói.
"Tôi biết." Vệ Tây Lẫm duỗi tay, "Chào anh, Khâu ca. Lúc trước hát bài của anh vẫn chưa có cơ hội tự mình nói lời cảm ơn với anh."
Khâu Vũ không chút để ý nói: "Không cần khách sáo như vậy, lần đó hợp tác rất vui. Lần đầu tiên tham gia tiệc loại này sao? Về sau quen là tốt rồi."
Vệ Tây Lẫm cười lắc đầu, "Nơi này rất tốt. Ít nhất, trong thời gian có hạn cho phép tôi đã thử qua rất nhiều mỹ thực đảo Loan. Đảo Loan có mỹ thực đúng là danh bất hư truyền."
Nhắc tới mỹ thực đảo Loan, hai người có đề tài khác ngoài ca khúc, nói chuyện tương đối hợp ý.
Lúc này một nhân viên phục vụ nâng khay đi ngang qua, hơi khom lưng, "Hai vị muốn uống chút rượu không ạ?"
Khâu Vũ lấy một ly.
Vệ Tây Lẫm thuận tay cầm một ly, động tác chợt khựng một giây.
Bởi vì 002 nói với hắn trong rượu có độc!
Vệ Tây Lẫm nghiêm mặt lại, rũ mi mắt, [Tiểu Nhị, có thể phân tích ra là loại độc gì sao?] [Có thành phần chứa tính kí©h thí©ɧ gây bỏng rát.]
Ý lạnh chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Vệ Tây Lẫm. Hắn cũng không cho là có người hạ độc nhầm. Nếu đối phương lựa chọn động thủ trong bữa tiệc nhiều người, nhất định đã trải qua kế hoạch chu toàn. Nói cách khác, ly rượu độc này xác thật nhắm vào hắn.
Quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng nhân viên phục vụ vừa rồi, Vệ Tây Lẫm nhanh chóng nảy ra ý tưởng, nhìn thoáng qua chỗ Cố Duyên Tranh đứng bên kia, trước ứng phó một câu với Khâu Vũ rồi âm thầm hỏi Tiểu Nhị: [Tiểu Nhị, dưới tình huống anh không uống ly rượu này, nhóc có cách nào làm cho anh làm ra phản ứng giống như đã uống không?] Không có thời gian giải thích với Cố Duyên Tranh, hắn thực lo lắng nam nhân cho rằng hắn thật sự bị độc sẽ có phản ứng quá khích. Nhưng hắn cần phải làm vậy mới có thể mau chóng tìm ra người phía sau màn, thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi cho việc điều tra.
[Không thành vấn đề. Tui có thể phân tích thành phần ly rượu này, cho nên có thể tạo ra phản ứng sau khi uống rượu trên người ký chủ.]
Vệ Tây Lẫm lại hỏi: [Có thể nghĩ cách để A Cố ngất không?]
002 chưa từng làm hắn thất vọng, [Có thể.]
Cố Duyên Tranh không biết mình bị đứa nhỏ nhà mình tính kế, đột nhiên cảm thấy trên người như bị điện giật, ngất đi.
Cùng lúc đó, Vệ Tây Lẫm giả vờ uống một ngụm rượu, trong cổ họng rất nhanh sinh ra cảm giác phỏng chân thật, trong giây lát hắn liền đặt ly rượu lên bàn, hai tay bóp chặt yết hầu, thống khổ ho khan, "Khụ khụ khụ……" Mặt hắn nháy mắt trở nên đỏ bừng, ngay sau đó vô lực té lăn trên đất hôn mê bất tỉnh.
"Vệ Tây Lẫm!" Khâu Vũ kinh hô một tiếng, nhanh chóng nâng hắn dậy, chợt quay đầu nhìn chằm chằm ly rượu kia của Vệ Tây Lẫm.
…….
Nguồn: mydarkriver.lofter.com