Sau những ngày đi bắt hồn hoàn gian khổ cũng có thể nói là hết sức thong dong, dễ dàng. Cuối cùng không tự mình bắt được con nào mà ba Tiểu Minh cũng thế. Tiểu Minh rất thất vọng và cũng rất vui vẻ. Thất vọng vì khôn được đánh nhau với hồn thú trên 10 vạn năm mặc dù Tiểu Minh nhà ta mới chỉ là hồn tôn. Vui vẻ vì thấy mình đã học tập rất nhiều kỹ năng chiến đấu và bình tĩnh hơn khi gϊếŧ người. Vì ở thế giới này lơ là một giây là sẽ chết! Tha cho kẻ thù cũng vậy.
Đã 3 ngày đi đường, cuối cùng gia đình của Tiểu Minh cũng đã đến Tôn Nữ học viện.
Phía xa xa có một vị tiểu thư trông nét xinh đẹp có gì đó xấu liên tục gọi với giọng đầy tình cảm có một chút nhớ thương:
" Tiểu Oa x2 cuối cùng ngươi đã về"
Tiểu Minh nhìn về hướng giọng kia và vui mừng, bùng nổ cảm xúc nói:
" Nguyệt Nga, ta về rồi"
Nói xong cả hai người chạy lại ôm nhau còn Nguyệt Nga thì khóc như gặp người thân 10 năm chưa gặp lại. Tiểu Minh vỗ về với giọng yêu thương nói:
" Được rồi x2, đừng khóc ta đâu lòng lắm"
" Ta có món quà tặng cho ngươi"
Nguyệt Nga lau nước mắt nói với giọng nũng nịu:
" Ta không cần, ta chỉ cần ngươi ở bên ta"
Tiểu Minh:
" Được rồi lần sau ta sẽ không bỏ ngươi"
Nguyệt Nga tức giận:
" Còn có lần sau?"
Tiểu Minh:
" ta xin lỗi, nếu có lần sau ta sẽ đem ngươi đi theo cùng, dù có đi tới chân trời góc biển hay là thăng thần ta cũng mang ngươi theo"
Nguyệt Nga ngạc nhiên
" Thật chứ"
Tiểu Minh thẳng thắng trả lời:
" Ta nói là ta làm được"
Nguyệt Nga bỗng nhào tới Tiểu Minh hôn vào bờ môi của Tiểu Minh. Cứ như thế hai bờ môi trạm nhau. Tiểu Minh chủ động giữ chặt Nguyệt Nga lại đặt bờ môi lên Nguyệt Nga hai đầu lưỡi chạm vào nhau tạo ra âm thanh:
" Chụt...... chụt.... chụt"
Đầu lưỡi đá qua đá lại hai cánh tay của 2 người sờ sờ nhau đằng sau lưng, 2 cặp ngực đυ.ng vào nhau, khiến cả hai thăng hoa trong lúc hôn kêu nhiều tiếng:
" uhm....A....uhm.....A......"
Cùng với tiếng thở dốc với nhịp tim đập nhanh khiến cho hai người không thoát được tình yêu đó.
Khoảng 15p sau sự thăng hoa dần dần tàng lụi cả hai người mới lấy lại ý thức, trong lúc này mọi người xì xào bàn tán:
"Oa, manh manh quá"
"Oa, lãng mãng quá"
"Là nữ nhi với nhau sao lại có cảm tình?"
" Họ đang hôn, họ mới chỉ 9 tuổi"
Các cô giáo đặc biệt là bà ngoại của Tiểu Minh thấy thất vọng về Tiểu Minh và về ngôi trường của mình. Cùng là nữ nhi tại sao lại yêu nhau cũng tại ngồi trường của ta không có một học sinh nam chăng.
Tiểu Long sát tai Tiêu Minh:
" hảo tiểu tử, đúng là tuổi trẻ tài cao"
Tiểu Minh nghe xong cười hì hì.
Tiểu Minh chợt nhớ ra về món quà dành cho Nguyệt Nga liền nói:
" Ngươi thích nuôi con gì"
Nguyệt Nga:
"ta thích nuôi con mèo"
Tiểu Minh lấy Tiểu Hắc trong ngực ra và nói tặng cho ngươi.
Nguyệt Nga thấy con mèo rất manh manh liền nói:
" Ta lấy, ngươi không được đòi lại"
Tiểu Minh:
" Ta tặng ngươi, ta sẽ khổng bao giờ đồn lại ngươi yên tâm"
Nguyệt Nga:
" Cảm ơn ngươi, ta sẽ tha thứ cho ngươi"
Nói đến đây Nguyệt Nga lại tuôn trào nước mắt vì nhớ đến những ngày xa rời Tiểu Minh.
Tiểu Minh cảm thấy thất vọng về mình vì ngày đó khổng manh Nguyệt Nga đi cùng.
Tiểu Minh cùng Nguyệt Nga tay nắm chặt tay nhau cùng tiến vào trường trong bao sự ngưỡng mộ của mọi người và không khí náo nhiệt. Và kể từ đó phong trào nữ nhi yêu nhau cũng bắt đầu lan truyền đến thiên hạ:)..