Sau đó, phát hiện rằng số tiền này có thể tiếp tục được sử dụng để đầu tư hoặc chi tiêu.
Đây là tiền có thể sinh ra tiền, không còn lo lắng về việc giàu có nữa!
Lần đầu tiên Tô Dư trực tiếp cảm nhận sự thật về việc số tiền sinh lợi gấp 50 lần, cô nén cảm xúc muốn cười điên cuồng, nhẹ nhàng mỉm cười và nói: “Xin hỏi, có thể cho tôi mượn một chiếc xe đẩy hàng nhỏ được không? Tôi ở ngay trên lầu của các người, sáng mai tôi sẽ mang trả lại.”
Nhân viên cửa hàng đón tiếp một đơn hàng lớn vào buổi tối khuya thế này, đã vui mừng không ngớt: “Đương nhiên là có thể!”
Đây là vùng ngoại ô, nửa đêm không tiện để bắt xe về thành phố, vì vậy vào ban ngày khi đến đây, Tô Dư đã thuê một phòng khách sạn gần đó.
Khách sạn lại nằm ngay trên lầu của cửa hàng tiện lợi.
Về đến phòng, Tô Dư bắt đầu cẩn thận xếp gọn những món đồ mình mua vào những chiếc túi cô đã sắm vừa rồi.
Tổng cộng có mười hai chiếc túi, mỗi cái đều đầy ắp đồ ăn, thức uống, và các miếng dán giữ ấm, được cô dùng túi nilon từ cửa hàng tiện lợi để gói lại.
Sau khi hoàn thành tất cả, Tô Dư liền nhắm mắt, trong lòng lặng lẽ niệm mở ra thông đạo thông giữa quá khứ và hiện tại.
Hệ thống: [Phát hiện đối tượng nhận tiền là Tiêu Bắc Mặc, xin hỏi có muốn tiếp tục lựa chọn không?]
“Đúng vậy,” Tô Dư lập tức đáp.
*Onggggg!*
Cùng với tiếng rung rất nhỏ trong không khí, một màn chắn màu lam nhạt xuất hiện.
Ngoài kia, tuyết bay tán loạn, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Trên mặt đất, các thi thể binh lính nằm ngổn ngang, máu thấm đỏ nền tuyết trắng, giống như những đóa mai đỏ yêu dị mọc trên nền tuyết.
*Đang!*
Tiếng leng keng khi ngọn thương đỏ của Tiêu Bắc Mặc chạm vào lưỡi đao sắc bén của đối thủ vang lên.
Tiêu Bắc Mặc cản đòn tấn công của địch, thân hình nhanh nhẹn, một chân đá thẳng vào ngực đối phương.
*Phanh!*
Tên lính Bắc Hồ cao tám thước, bị cú đá trực tiếp quật ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
“Ngươi… ngươi…” Trong ánh mắt kinh hãi của tên lính Bắc Hồ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo của Tiêu Bắc Mặc phản chiếu trong mắt hắn ta.
Hắn ta không thể hiểu nổi.
Vì sao Tiêu Bắc Mặc đã bị nhốt ở nơi thiếu lương thực, thiếu thuốc men suốt bảy ngày, lại vẫn có thể giữ vững khả năng gϊếŧ địch khủng khϊếp đến vậy.
Đội tinh nhuệ mười người của bọn họ, tất cả đều không thể chống lại một mình Tiêu Bắc Mặc.
Giờ đây, chỉ còn mình hắn ta, cả đội sắp bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Tiêu Bắc Mặc, dù ngươi có giỏi đến đâu, thì hiện giờ ngươi cũng chỉ dựa vào địa hình hiểm trở mà chống cự! Nếu đêm nay ta không trở về doanh trại, tướng quân của chúng ta sẽ phái ra hai vạn đại quân lùng sục khắp núi. Ngươi và đám lính yếu kém của ngươi, đến lúc đó sẽ chết không toàn thây!”
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười man dại đột ngột ngưng bặt, khi ngọn thương đỏ bạc của Tiêu Bắc Mặc đâm thẳng qua ngực hắn ta.
Rút thương ra khỏi cơ thể tên lính Bắc Hồ và cắm xuống nền tuyết, Tiêu Bắc Mặc chống lấy báng thương mới có thể miễn cưỡng đứng vững, điều hòa nhịp thở đang rối loạn của mình.
Nơi này đã bị lộ, không thể ở lại lâu hơn.
Liếʍ đôi môi khô nứt, Tiêu Bắc Mặc hít sâu, nuốt vào cổ họng dòng máu tanh ngọt.
Cơ thể anh đã bị suy kiệt nghiêm trọng, nhưng trước khi dẫn những binh lính còn lại đến nơi an toàn tiếp theo, anh quyết không thể để mình gục ngã!