Ở thế giới thứ hai Dư Bối Thần được hai người nam nhân này nuông chiều một đời, ở thế giới này cậu có người mình yêu, có hài tử, có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn, cậu dần dần quên mất thân phận thật sự của cậu, quên mất mình là Hải Bối Thần chứ không phải Dư Bối Thần.
"Cậu còn muốn trở lại thế giới của mình trả thù không?" Thời gian qua đi năm mươi mấy năm, giọng nói lạnh lùng của hệ thống mới vang lên lần nữa.
"Thế giới của ta? Ta không phải là người của thế giới này sao?" Thời gian có thể xoá mờ tất cả, dù là ban đầu hận thù đến khắc cốt ghi tâm như vậy cũng dần dần biến mất, cậu không còn nhớ mình rốt cuộc là ai nữa. . . . . .
"Thế giới thứ nhất khảo nghiệm xem cậu có năng lực làm một người chấp hành hay không!? Còn cửa khảo nghiệm thứ hai là thử xem cậu có thể chịu được hấp dẫn hay không!? Rất đáng tiếc, cậu không thông qua khảo nghiệm thứ hai, bây giờ bắt đầu trừng phạt, nhốt vào Tiểu Hắc Ốc 500 năm, sau đó tiến vào thế giới trừng phạt. . . . . ."
Hải Bối Thần không biết thời gian, linh hồn của cậu lâm vào trong bóng tối, không có một chút âm thanh, hoàn toàn tĩnh mịch. . . . . .
Cậu không muốn điên mất liền một lần một lần hồi tưởng lại những việc cậu đã trải qua, mới đầu cậu vẫn chỉ nhớ cuộc sống hạnh phúc của Dư Bối Thần khi còn sống, dần dần mới nhớ tới sự thật thì ra cậu là Hải Bối Thần. . . . . . Cuối cùng cậu cũng hiểu nhược điểm lớn nhất của mình chính là quá mức cảm tính. Nếu không phải ở thế giới thứ nhất hệ thống kịp thời hút cậu ra thì cậu cũng sẽ quên đi thân phận thật sự của mình giống như ở thế giới thứ hai vậy.
Hệ thống nói 500 năm Tiểu Hắc Ốc chính là nhốt linh hồn của Hải Bối Thần vào trong hư vô, đối với hệ thống thì chỉ là 5 phút ngắn ngủn, đợi đến sau khi Hải Bối Thần ra ngoài, cảm giác chính là trầm ổn rất nhiều, cũng không bị hư vô bức cho điên.
Hệ thống rất hài lòng với Hải Bối Thần của bây giờ, hoàn toàn có đầy đủ tố chất của một người chấp hành nhiệm vụ.
"Hiện tại mở ra thế giới trừng phạt, phải hoàn thành hai nhiệm vụ: một là lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ chất lượng cao năm phần trở lên, hai là trở thành người thống trị thế giới." Hệ thống nói xong cũng trực tiếp ném Hải Bối Thần vào thế giới trừng phạt.
Hải Bối Thần mở mắt ra, trước mắt là một cây thực vật màu xanh lá, từ khi nào cây lại cao hơn người vậy? Giương mắt nhìn thấy đại thụ cao ngút ngàn, lá cây rậm rạp, ánh mặt trời loang lổ.
Trong đầu cậu không có một chút tin tức nào, hoàn toàn trống rỗng. . . . . . Giơ tay lên muốn chùi mặt, kết quả lại nhìn thấy một móng vuốt lông lá. . . . . . A, móng vuốt a. . . . . .
Cái gì!!! Móng vuốt!!! Vậy bây giờ cậu không phải là người sao??? Không đúng, vậy bây giờ cậu rốt cuộc là thứ gì???
Cậu thật vất vả tìm được một đầm nước nhỏ có thể nhìn thấy hình dáng của mình, kết quả. . . . . .
Cuối cùng cậu cũng biết tại sao cây lại cao như vậy, bây giờ cậu chính là một con thú nho nhỏ!!! Hơn nữa còn là một con thú nhỏ không biết thuộc chủng loại nào!!!
Không thể không nói bây giờ cậu rất là dễ thương, dễ thương đến mức lòng của cậu đều tan nát.
Một bộ lông đỏ như lửa, lỗ tai có chút giống như tai hồ ly, mắt vừa lớn vừa tròn long lanh rất là vô tội, có phần giống mèo nhưng lại không phải mèo. Cậu giơ giơ cái đuôi của mình lên lại phát hiện hình như là bị đứt một đoạn, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lại cẩn thận nhìn kĩ thì thấy trên người của mình hình như có rất nhiều vết thương nhỏ.
"Ô ô ô. . . . . ." Ngay cả giọng nói cũng nho nhỏ, không có hơi sức, tội nghiệp! .
"Ục ~~~" Một cái móng vuốt đè bụng của mình, thật đói. . . . .
Vừa đúng lúc một con cá béo ú bơi qua trước mặt, nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp nhào tới, kết quả cá thì không bắt được ngược lại làm bản thân bị ướt.