Chương 17

Trong lòng Tư Đồ Chiến và Tư Đồ Kiệt không hiểu ra sao, rất là sợ Dư Bối Thần nghĩ không thông sẽ xảy ra chuyện, bây giờ cậu có thai, không cẩn thận là một xác hai mạng.

Nhưng Dư Bối Thần cũng sẽ không lấy thân thể mình ra đùa, cậu chỉ đang giả bộ, muốn vạch trần bí mật của Tư Đồ Chiến và Tư Đồ Kiệt, bây giờ quan hệ giữa cậu và hai người nam nhân này rất rối loạn, sau này cũng sẽ rối loạn như vậy. Nhưng cậu lại không biết gì về bọn họ, muốn cùng người khác thành lập mối quan hệ thân mật nói đơn giản thì đơn giản, nói khó thì khó, đó chính là phải biết bí mật của hắn!

Bây giờ cậu vẫn đang giả bộ tức giận!

Thế là bọn hạ nhân trong phủ tướng quân nhìn thấy tướng quân bình thường uy phong lẫm lẫm và thiếu gia phong độ nhẹ nhàng của mình thành thật đi theo sau lưng thiếu phu nhân, nhìn thế nào cũng thấy giống như sủng vật làm sai đi theo sau lưng chủ nhân cầu xin tha thứ......

Bọn hạ nhân đứng mắt nhìn mũi, mũi nhìn xuống ngực, được rồi, bọn họ biết bây giờ trong phủ lớn nhất không phải tướng quân và thiếu gia, mà là thiếu phu nhân! Sau này cũng đều phải hầu hạ thiếu phu nhân thật tốt, chớ đến lúc đó thiếu phu nhân còn chưa nói gì bọn họ đã bị tướng quân và thiếu gia trách phạt!

Sau khi Dư Bối Thần vào phòng "Rầm" một tiếng liền đóng cửa lại, không thèm quan tâm đến hai người nam nhân sau lưng.

Gần đây không khí trong phủ rất kỳ quái, đầu tiên thiếu phu nhân của bọn họ một bước cũng không rời khỏi cửa phòng, thỉnh thoảng đại tướng quân và thiếu gia của bọn họ phải đi gõ cửa, một ngày ba bữa đều do một mình họ đưa đi. Còn hạ lệnh cấm khẩu trên dưới phủ, không cho bọn hắn truyền chuyện xảy ra hai ngày nay ra ngoài, hơn nữa hai ngày nay hạ nhân phạm sai lầm bất luận là sai lầm lớn hay nhỏ đều bị phạt nặng, không ít người đều hy vọng thiếu phu nhân có thể ra ngoài nhanh một chút, nếu không ra những hạ nhân thấp kém như bọn họ đều muốn bị hù chết rồi!

Hai ngày nay Dư Bối Thần chính là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nghỉ thì nghỉ, trôi qua an nhàn lắm, dù sao cậu không thiếu kiên nhẫn, sẽ không sợ không dây dưa được hai người nam nhân này. Tính tính toán toán bọn họ cũng nên sốt ruột, mặc dù cậu vẫn cứ theo lẽ thường ăn uống, một khi có nha hoàn hạ nhân cậu đều ngửa mặt 45° nhìn lên bầu trời, dáng vẻ ưu thương mà xinh đẹp, đoán chắc những hạ nhân kia sẽ nói lại tình huống của cậu cho Tư Đồ Chiến.

Hôm nay sau khi Dư Bối Thần tắm rửa xong thì phát hiện không thấy một nha hoàn nào trong phòng mình, Dư Bối Thần không thể làm gì khác hơn là tự mình đứng dậy muốn mặc quần áo ngủ vào và tìm khăn lông lau tóc. Những ngày qua thân thể của cậu càng thêm nặng nề, cúi đầu nhìn xuống chỉ nhìn thấy cái bụng tròn vo, ngay cả chân của mình cũng không thấy, dĩ nhiên cũng sẽ không nhìn thấy vũng nước dưới đất, trượt chân một cái sẽ phải ngã xuống, còn là ngã về phía trước. Dư Bối Thần vội vàng đưa tay ôm lấy bụng, dùng sức lật người, muốn tránh đυ.ng tới bụng.

Cũng may một khắc cuối cùng được người đỡ lấy, người đỡ được cậu là Tư Đồ Chiến, Tư Đồ Kiệt vội vàng cầm chăn bao lấy cậu, động tác của hai người rất nhanh, chờ Dư Bối Thần hồi thần lại thì Tư Đồ Chiến đã ôm cả chăn lẫn người cùng nhau ngồi ở trên giường, Tư Đồ Kiệt còn cầm khăn lau sạch tóc cho cậu.

Cảnh tượng bây giờ thật sự khiến Dư Bối Thần lúng túng, suy nghĩ một chút bây giờ cậu y phục cũng không mặc, vén chăn lên là có thể nhìn thấy, cha chồng ôm cậu, còn phu quân của cậu thì ở bên cạnh lau tóc cho cậu......

Cậu muốn ngồi dậy, nhưng hai người nam nhân này còn tưởng rằng cậu không muốn nhìn thấy bọn họ, lập tức mang dáng vẻ uất ức nhìn cậu, thuận tiện ngăn lại động tác của cậu.

Dư Bối Thần cũng uất ức, các ngươi uất ức cái cọng lông! Hiện tại ta mới là người bị hại lớn nhất có được hay không! Các ngươi như vậy thật sự tốt sao?