Lần này Dư Bối Thần định đánh lâu dài, nơi này không đơn giản giống như lần trước.
Thân phận của cậu phức tạp, người muốn quyến rũ càng phức tạp hơn.
Chỉ có thể nói con đường này dài đằng đẵng. . . . . .
Buổi chiều tắm rửa xong, Dư Bối Thần ngồi ở trên giường cưới, cậu đang đợi Tư Đồ Kiệt.
Cậu phải đi bước đầu tiên chính là quy phục.
Cậu dĩ nhiên biết Tư Đồ Chiến và Tư Đồ Kiệt không có đơn giản như vậy, dù là quy phục cũng không dễ dàng tin tưởng cậu như vậy, nhưng lại có thể giúp cậu diệt trừ những tai mắt này.
"Phu nhân cố ý chờ ta?" Tư Đồ Kiệt có chút ngoài ý muốn thê tử của mình sẽ chờ mình.
"Đây là những tai mắt của Trần quốc mà ta biết." Dư Bối Thần lấy ra một tờ giấy, phía trên tràn đầy tên người.
Tư Đồ Kiệt nhận lấy tờ giấy, trong nháy mắt ngón tay chạm nhau chỉ cảm thấy lạnh lẽo trắng mịn. Sau khi nhìn thấy tờ giấy nụ cười trên mặt nhanh chóng thu vào.
"Vì sao cho ta?"
"Phụ mẫu chết sớm, ta không có tình cảm với Trần quốc, chỉ muốn yên lặng sống qua ngày." Dư Bối Thần rất bình tĩnh, cậu có thành tâm hay có mục đích khác hay không thì sau này sẽ biết.
"Được, ta sẽ điều tra một phen." Ấn tượng đầu tiên Tư Đồ Kiệt nhìn thấy nam nhân này là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng không nghĩ nam nhân này cũng không ngốc, có tính toán của chính mình.
Dư Bối Thần gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết.
"Vậy bây giờ, chúng ta nên đi ngủ rồi." Tư Đồ Kiệt nhìn chằm chằm Dư Bối Thần, muốn nhìn xem nam nhân lạnh băng này có hốt hoảng hay không.
Dư Bối Thần có không? Dĩ nhiên sẽ không, bởi vì mọi người quên dạy nguyên chủ chuyện tình nam nam! Nguyên chủ xem như cô nhi, xuất giá cũng không có trưởng bối thu xếp cho cậu.
Cho nên hiện tại Dư Bối Thần đương nhiên là giả vờ không biết nụ cười mập mờ trên mặt Tư Đồ Kiệt là có ý gì!
Sau đó liền nằm ở trên giường ngủ, nhìn thấy Tư Đồ Kiệt còn nhìn, cậu liền xê dịch qua bên cạnh, ánh mắt ý bảo Tư Đồ Kiệt lên giường ngủ.
Lần này Tư Đồ Kiệt thật sự không hiểu Dư Bối Thần rốt cuộc hiểu hay là làm bộ như không hiểu đây.
Vì vậy trực tiếp lên giường đè lên Dư Bối Thần, một tay chống bên tay của cậu, một tay xoa nhẹ gương mặt trắng nõn.
Dư Bối Thần không có gì xấu hổ chỉ là không quen nam nhân đυ.ng vào nên né tránh, cậu không biết rốt cuộc nam nhân này muốn làm gì, cứ như vậy mở mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn, không tiếng động biểu đạt ý tứ: tại sao không ngủ còn muốn sờ cậu.
"Chúng ta đã bỏ lỡ động phòng, tối nay cũng không cần bỏ lỡ nữa, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng!"
Trầm thấp nói ở bên tai Dư Bối Thần, hơi thở cực nóng khiến Dư Bối Thần cảm giác lỗ tai hơi ngứa, muốn thoát khỏi lại bị ngậm vành tai, Tư Đồ Kiệt triền miên mập mờ liếʍ tai của cậu, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi ra ngoài liếʍ vào bên trong lỗ tai.
"Chàng đang làm gì? Thật kỳ quái!" Dư Bối Thần vô cùng "đơn thuần" lên tiếng hỏi thăm, cậu mới không thừa nhận cậu bị Tư Đồ Kiệt liếʍ lỗ tai như vậy liền ướt!
"A, chúng ta đang làm chuyện rất thoải mái, ngoan ngoãn nghe lời sẽ rất thoải mái." Nếu cái gì cũng không hiểu, vậy hãy để cho hắn từ từ dạy cậu, khiến nam nhân lạnh lùng, thuần khiết này ở trên tay hắn rơi vào hắc ám không phải rất kí©h thí©ɧ sao?
Dư Bối Thần không biết ý nghĩ của nam nhân, nhưng lại rất nghe lời nam nhân, nghe lời khiến nam nhân thật vui vẻ.