Một tuần sau.
Yến hội được tổ chức tại biệt thự ven biển của Cố gia, người ra kẻ vào tấp nập, nhưng khách khứa lại không nhiều.
Không gia bên trong đã chuẩn bị đâu ra đó, lấy màu trắng làm tông màu chủ đạo, những dải lụa trắng được bày biện khắp nơi, trên chiếc bàn dài đặt rất nhiều món ăn đắt đỏ cùng rượu vang.
Yến hội bắt đầu lúc 7 giờ tối, Đường Hi đã thay lễ phục dạ hội từ sớm.
Dung mạo của Lý Nhiễm vốn đã rất xinh đẹp, cô trang điểm rất đơn giản, làm nổi bật vẻ tự nhiên thanh thoát lại dụ hoặc.
Đường Hi ngắm nhìn vẻ đẹp kinh diễm của mình trong gương, không nhịn được thở dài.
Một đại mỹ nhân tuyệt vời nhường này lại chết ở độ tuổi 19, thật là đáng tiếc quá.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, Lý Duệ hôm nay rất không tồi, mặc lễ phục trắng cao cấp, từng đường may thẳng thớm, vừa vặn với dáng người của cậu.
Cậu mở cửa xe, cúi người đưa tay trước mặt cô. Đường Hi nhanh chóng điều lại tâm trạng, trên môi nở nụ cười mê người, đặt tay lên tay cậu, cả hai khoác tay nhau bước đi.
Đường Hi và Lý Duệ vừa vào cửa đã thu hút sự chú ý, chuyện này cũng không ngoài dự liệu.
Đêm nay Đường Hi một thân đầm dạ hội ren lưới trễ vai màu tím pha xanh của hoa oải hương, tà váy điểm xuyến những ngôi sao trắng nho nhỏ, tựa như bầu trời đêm với hàng ngàn tinh tú càng tôn lên nước da trắng ngần như bạch ngọc.
Vừa trang nhã lại đẹp đẽ quý phái, một số thiếu gia công tử thấy cô thì xuýt xoa khen ngợi.
Cô vẫn giữ nụ cười xã giao tiêu chuẩn, bước đến chào hỏi một vài khách khứa trong đại sảnh. Dù cho thương trường dầu sôi lửa bỏng thế nào, không ai đi từ chối mỹ nhân đứng trước mặt bao giờ, cô cùng họ hàn huyên vui vẻ một lúc rồi khách sáo kéo Lý Duệ rời đi.
"Em trai, em chuẩn bị tốt chưa thế?"
Lý Duệ lườm cô, "Nhìn lại chị đi kìa, cười toe toét ra mặt, sợ không ai biết là do chị bày trò vui sao."
"Chị biết rồi mà, chỉ là hơi cao hứng thôi."
"Em cũng rất mong chờ tiết mục đêm nay."
***
Cạch.
Cửa vừa mở, hai thân ảnh trắng đen đã trở thành tâm điểm chú ý của đại sảnh.
Đường Hi mỉm cười càng rạng rỡ.
Nhân vật chính của chúng ta xuất hiện rồi.
Cố Triết khoác tay Tô Phương Phương thân mật bước vào, Tô Phương Phương lần đầu đến nơi xa hoa đông người thế này, cả người căng thẳng lúng túng, tay nắm chặt lễ phục.
Chủ nhà tất nhiên có khí tràng của chủ nhà. Cố Triết một thân y phục đen tuyền, Tô Phương Phương một thân lễ phục thuần trắng, hai người đứng chung một chỗ cực kì hài hòa.
Nhưng so với Cố Triết, ánh mắt của mọi người lại nhắm đến Tô Phương Phương nhiều hơn, trong lòng đang tự hỏi đây là thiên kim nhà ai.
Tô Phương Phương mặc một bộ lễ phục thuần trắng hở lưng, phần eo thon gọn đính hoa nổi trắng tuyết, cộng với gương mặt trang điểm theo phong cách mùa đông, tạo hình thanh lệ trang nhã, đúng như tính cách ngây thơ đơn thuần của cô nàng.
Lý Duệ càng nhìn càng chướng mắt hai người này, cậu nói nhỏ vào tai cô:
"Vẫn là chị của em xinh đẹp hơn."
Đường Hi bật cười, thằng nhóc này sao thành thật vậy, "Có muốn tới chào hỏi một chút không?"
Hai người tiến đến gần Cố Triết và Tô Phương Phương, Đường Hi nâng ly, "Cố tổng, ngài thật tinh mắt nha! Vị tiểu thư bên cạnh ngài dung mạo thanh thuần đoan trang như ngọc, thật khiến tôi phải nhìn bằng một con mắt khác."
[Tên: Cố Triết
Tuổi: 23
Giới tính: Nam
Thân thế: Tổng giám đống tập đoàn Cố thị, bạn trai của Tô Phương Phương
Trạng thái: Hài lòng.]
"1802, ngươi thật tận tụy quá."
[Quá khen rồi.]
Đường Hi nhìn thanh trạng thái của Tô Phương Phương đã chuyển thành bất mãn thì vui vẻ.
Ngươi càng tức giận ta càng vui nha!
Cố Triết vẫn cười nhã nhặn, "Lý tiểu thư quá khen rồi. Cô ấy tên là Tô Phương Phương, bạn gái của tôi."
Hắn vừa dứt lời, đại sảnh liền xì xầm bàn tán, vô số ánh mắt đố kị đổ dồn lên Tô Phương Phương, cô nàng bị những ánh mắt đó dọa sợ.
Cố Triết tất nhiên sẽ bảo vệ bạn gái, hắn đặt tay lên vai cô nàng, "Bạn gái tôi có hơi e thẹn, mong mọi người đối xử tốt với cô ấy."
Ngay sau đó những ánh mắt nhằm vào Tô Phương Phương vơi đi, Cố tổng đã nói thế thì bọn họ còn làm được gì, thay vào đó là những âm thanh chúc mừng.
"Cố tổng thật may mắn nha, khiến tôi phải ghen tỵ với ngài rồi."
"Cố tổng thật có mắt nhìn người."
"Tô tiểu thư, cô cũng thật may mắn."
Đường Hi nhìn thấy một màn này trong mắt lóe lên ý cười nồng đậm, chỉ hận không thể tại chỗ này cười lớn.
Lý Duệ cũng không khác gì cô, ánh mắt cậu đầy giễu cợt, "Để rồi xem còn cười được bao lâu."
***
Hàn huyên xong xuôi, Cố Triết bước lên sân khấu, tiếng của hắn qua micro vang vọng trong đại sảnh, mọi người đều yên lặng chú ý.
"Cám ơn chư vị hôm nay đã đến dự yến hội do Cố gia tổ chức, tôi rất hân hạnh được đón tiếp mọi người."
Kèm theo sau đó là một vài lời nói về Cố thị và lí do tổ chức yến hội, rốt cuộc cùng vào việc chính.
"Sau đây tôi xin mời người con gái ấy bước lên đây, cám ơn em vì đã bước vào cuộc đời tôi."
Ánh đèn chiếu đến chỗ Tô Phương Phương, mắt bỗng cay xè, cô nàng biết mình lại một lần nữa rung động, trái tim cô nàng chỉ thuộc về một người đàn ông.
Bước chân cô nàng vội vàng hơn, chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh hắn
Cố Triết dưới ánh mắt của bao người bỗng quỳ một gối, trên tay là một chiếc hộp đỏ thẫm, hắn vươn tay mở ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo được đặt bên trong.
"Tô Phương Phương, anh yêu em. Em có đồng ý lấy anh làm chồng hay không?"
Tô Phương Phương xúc động cực kì, nước mắt rơi lã chã, cuối cùng thân phận của cô nàng cũng được thừa nhận.
Khách khứa lần đầu tiên thấy Cố tổng còn có một mặt ôn nhu như thế, vài người huýt sáo cổ vũ, hô to hô nhỏ.
"Đồng ý đi."
"Tô tiểu thư, cô mau đồng ý đi!"
Chuyện này vượt ngoài dự liệu của Đường Hi, cô không ngờ Cố Triết lại cầu hôn Tô Phương Phương vào đêm nay, chuyện tốt rơi từ trên trời xuống a.
"Chị rất mong chờ tiết mục sắp tới nha."
Lý Duệ dường như cũng không ngờ được một màn này, cậu đúng là may mắn.
"Chị yên tâm, đảm bảo hoành tráng."
Trên sân khấu, hai nhân vật chính tình cảm nồng thắm, Tô Phương Phương mặt đỏ như cà chua gật đầu, ánh mắt lúng túng không dám nhìn người bên dưới.
Cố Triết mỉm cười, hắn đeo nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của cô nàng, rồi hôn lên.
Dưới sân khấu ai cũng cực kì kích động, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, khi hai nhân vật chính đang hôn môi, Đường Hi nghe được tiếng cười của Lý Duệ.
"Bắt đầu rồi."
Tách.
Cậu vừa dứt lời, đại sảnh bỗng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng lờ mờ soi rọi.
Nụ hôn của Cố Triết cũng cứng lại, hắn cáu gắt đang định hỏi cấp dưới có chuyện gì xảy ra thì màn hình sân khấu bỗng sáng, tất cả theo quán tính che mắt, đợi khi nhìn rõ hình ảnh trên đó, cằm đều muốn rơi xuống.
Trên màn hình, thiếu nữ ôm chặt lấy một người đàn ông bị che mặt, nụ cười hạnh phúc.
Kế đến, hai người ngồi trên ghế sofa, thân mật nắm tay.
Tất cả cứng đờ trong nháy mắt.
Đường Hi mỉm cười, thiếu nữ trong ảnh, cành vàng lá ngọc mà Cố Triết cưng nựng, lại sà vào lòng nam nhân khác mà âu yếm.
Bằng chứng cho việc hắn bị Tô Phương Phương cắm sừng!
Bầu không khí hòa ái bị mạnh mẽ đâm thủng, tất cả hít một ngụm khí lạnh, không ai dám tin vào mắt mình.
Ngay sau khi cầu hôn, cái vả mặt này...cũng thảm quá đi!!!
Từng tấm từng tấm một được chiếu lên màn hình, chất lượng cao hình ảnh sắc nét, phút giây kinh hoảng qua đi, mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán.
"Cố tổng lại cầu hôn loại mặt hàng này."
"Thật không ngờ Tô tiểu thư một chân đạp hai thuyền."
"Đáng đời, a ha ha ha."
Tô Phương Phương hai mắt trừng lớn, mặt mày tái mét, đứng yên như tượng đá. Cố Triết rốt cuộc nhận ra mình bị đội nón xanh, hắn cảm thấy tự tôn của mình bị giẫm đạp, mắt hằn tơ máu, giật phăng cánh tay đang ôm lấy hắn, một âm thanh chua chát vang lên.
Chát.
Cố Triết tát vào mặt Tô Phương Phương.
"Ả tiện nhân này!"
Cô nàng đầu óc choáng váng, ngã ngồi trên sân khấu.
"A ha ha ha."
Đường Hi nhìn một màn này, không nhịn được nữa, ngửa mặt cười ha hả. Xung quanh cô rất nhiều người đang nhịn cười đến rút gân bụng, cuối cùng vẫn là cười lăn bò toài.
"Phụt, ha ha, mẹ ơi, yến hội đêm nay biến thành trò cười rồi."
"Hai người họ đang tấu hài sao?"
"Mau, mau lấy điện thoại ghi hình lại! Khung cảnh ngàn năm có một a!"
Mua ha ha ha ha ha!!!
Hả dạ hả dạ!!
Đường Hi cười đến chảy nước mắt.
Đáng đời mày chưa Cố Triết?!!
Ta thao cả nhà mày, lần này mặt mũi mất sạch rồi.
Bức ảnh cuối cùng hiện lên, theo góc nhìn này, Tô Phương Phương đang nồng nàn hôn người đàn ông đó!
Trời má!
Trời đất quỷ thần ơi!!!
Cứu với, ta cười đến đau bụng rồi!
[Cô cười chết luôn đi.]
"Mẹ kiếp con ả này, tao đối xử với mày không tốt? Mày con mẹ nó đi tìm đàn ông khác."
Cố Triết phát điên giữa sân khấu, hắn là một kẻ trọng thể diện hơn mạng, lần này thể diện mất sạch, hắn giận tím tái mặt mày, chỉ vào mặt Tô Phương Phương mà chửi, chân không ngừng đạp cô nàng xuống.
Khách khứa cũng không thèm giúp đỡ, hào hứng nhìn một màn chồng bạo hành vợ, chức năng quay phim của điện thoại được hoạt động hết công suất, ai cũng cười muốn tắt thở.
"Cút, cút hết! Các người cút hết cho ta!!!"
Cố Triết lên cơn điên, lật đổ bàn tiệc, lấy ghế ném loạn xạ đuổi khách.
Mọi người dồn dập bỏ về, nhưng vẫn không nhịn được cười một tràng nữa, yến hội đêm nay của Cố gia trở thành trò cười thương giới, nỗi nhục này sợ là cả đời cũng không xóa được.
***
Vừa bước lên xe, Đường Hi rốt cuộc không cần làm màu nữa, đấm ngực dậm chân cũng không thể ngừng cười, đây là sự kiện vui vẻ nhất từ khi cô sống lại.
Cảm giác vả mặt người khác thật đã mà!
Lý Duệ thấy cô cười sặc sụa không tự chủ được nhớ lại một màn hồi nãy, miệng cũng cười toe toét.
"Chị cười cái gì, vui lắm sao?"
"Xem ai đang nói kìa. Ai, hả dạ quá đi mất!! Chơi đẹp lắm Tiểu Duệ! Em có quay phim lại không đấy?"
"Tất nhiên rồi, từ đầu đến cuối luôn. Ngày mai đảm bảo sẽ thành tin nóng."
Đây đích thị là em trai ngoan a!
***
Đúng như những gì Lý Duệ nói, sáng hôm sau thức dậy, tin tức về yến hội đêm qua đã rầm rộ khắp nơi, không ai không biết.
Trong phòng khách, Đường Hi vừa xem ti vi vừa cười nhạo Cố Triết.
Đẹp trai nhiều tiền thì giỏi à?
Có vầng sáng nhân vật chính là giỏi à?
Không phải đâu nhé!!!
Sau lần này Đường Hi rút ra được một chân lý.
Chỉ có nhiệm vụ giả không đủ cố gắng, không có vầng sáng nhân vật chính nào không thể cạy ra!
Xem chán chê, cô bật điện thoại, tin tức của Cố Triết chiếm ba vị trí đầu trong bảng hot sreach.
#Tổng giám đốc Cố Triết đánh người tại bữa tiệc.
#Tô Phương Phương loại phụ nữ cặn bã!
#Video toàn cảnh yến hội của Cố gia.
Đường Hi lướt xuống phần bình luận, những bình luận chửi mắng Cố Triết và Tô Phương Phương tràn lan đại hải, dù hắn có ra tay ngăn chặn cũng không được, tối hôm đó rất nhiều hào môn thế gia tham gia, căn bản che giấu không nổi.
Heo con mau chạy: Mẹ nó, thì ra Cố tổng mà tôi vẫn luôn ghen tỵ là cái dạng đức hạnh này, lần này coi như sáng mắt.
Triệu Ly: Cẩu nam nữ 凸(`△"+)凸
Ong mật ngọt ngào: Cố tổng thế mà lại cầu hôn thể loại này, tại hạ bái phục, lợi hại lợi hại.
Tiểu hoa cúc: Phát hiện bạn gái cắm sừng mình ngay sau khi cầu hôn, Cố tổng...thảm quá rồi!
Giấc ngủ say nồng: Ha ha ha, rốt cuộc là ai chiếu những hình ảnh này thế, canh thời gian vừa chuẩn, tôi chấm 100 điểm.
Mau quỳ lạy bổn vương: Đỉnh đỉnh đỉnh.
Con hào đắt đỏ: Tô Phương Phương tiện nhân.
Phương đại thiếu gia: Ha ha, quay đẹp lắm!
Cả phần bình luận đều cười điên rồi, khắp nơi đều là "ha ha", Đường Hi tâm tình phơi phới như bay lên thiên đường.
"Vui vẻ như vậy, đây là do cháu làm sao?"
Lý lão gia tử được Lý Duệ dìu từ trong phòng đi ra, cô chu môi.
"Đúng vậy a, nhưng đâu thể thiếu công của Tiểu Duệ được."
Lý Duệ nghe xong liền phản bác:"Đó là chủ ý của chị."
"Thôi hai đứa đừng tranh cãi nữa, lớn rồi mà vẫn cứ như thế. Nhưng mà, lần này con làm tốt lắm!", lão gia gia cười híp mắt.
"Cố gia bây giờ thanh danh đã không thể ngửi nổi nữa, đâu đâu cũng là tiếng chửi mắng, đáng đời!"
Lý lão gia tử thấy cô vui như vậy thì cũng mỉm cười, dung túng cho hành động tùy hứng của cô.
"Chị nói phải!"
Đường Hi giơ ngón cái với Lý Duệ.
Em trai, làm tốt lắm!
***
2601 từ