Chương 15: Dấu vết năm xưa (3)

Đường Hi trở về liền nằm thẳng cẳng lên giường, một chút cũng không muốn động, ba người kia lại không ngừng lay lay người cô.

"Lão ngũ, chú đừng có im lặng như vậy, nói xem tại sao chú đánh nhau giỏi như vậy?"

"Tôi có học võ." Cô không ngồi dậy, nằm trả lời.

Thẩm Phong hơi nghĩ ngợi, "Nhưng chú cũng hay thật, ngày đầu tiên đến đã đắc tội Độc Nhãn, sau này khẳng định không sống tốt."

Còn hơn bị gã đè ra bạch bạch a!

"Ài, không tốt thì không tốt đi." Đường Hi làm như không phải chuyện của mình, trở người trên giường.

Hoàng Kế thấy thái độ này của cô thì cốc đầu cô một cái rõ đau.

"Tôi nói tiểu tử nhà cậu, Độc Nhãn mỗi lần trả thù ai người đó đều sống không bằng chết, kể cả chết cũng không tử tế, đa phần là tự sát mà chết đấy."

Đường Hi thấy mình được người khác nhắc nhở, hơi hơi ấm lòng, "Lão đại, anh nghĩ em có nên kiếm chỗ dựa không?"

Châu Vũ cười ha hả, "Chỗ dựa? Ở ngay bên cạnh chú kìa."

Ngay bên cạnh???

Đường Hi xoay đầu lại, Lôi Yến Hà đang an nhàn tựa lưng vào thành giường ngắm trăng, cậu bị nhìn đến không tự nhiên, khó hiểu nhìn cô.

Châu Vũ rất hợp tác làm vẻ mặt nghiêm trọng, "Nói cho cậu biết điều này, lão tứ là em trai của ngục bá khu A đấy!"

Hả???

Đường Hi kinh ngạc, buột miệng:

"Em trai của vị ôn thần kia?!"

"Phụt, ha ha." Lôi Yến Hà bật cười khanh khách.

Thẩm Phong nhanh chóng che miệng cô lại, "Phi phi phi! Chú muốn tìm chết hả? Coi chừng "vị kia" thật sự bẻ gãy cái cổ mềm yếu này của chú cái rặc đấy!!"

Đường Hi bị chặn họng không nói được, liền đẩy tay Thẩm Phong ra, "Lão tam, anh sợ cái gì, không phải hắn cũng không có ở đây sao."

À, ra vậy, Lôi Yến Hà là em trai của "vị kia", thảo nào một mỹ nam tử như cậu có thể tiêu dao tự tại ở đây mà không bị áp chảo, có người chống lưng có khác.

Lôi Yến Hà ngừng cười, hứng thú bừng bừng nhìn Đường Hi, "Dạ Ly, cậu thú vị thật đấy!"

Đường Hi: ...

Cậu đừng dùng những từ ngữ dễ gây hiểu lầm đó nói chuyện với tôi nha.

Nghe kiểu nào cũng cẩu huyết!

Đường Hi rất ngoan ngoãn dùng ánh mắt lấy lòng nhìn cậu.

"Vậy sau này cho tôi đi cạnh cậu nha? Tránh được bao nhiêu là phiền phức."

Lôi Yến Hà trở về bộ dạng lười biếng, cười đểu, "Không phải cậu giỏi đánh nhau lắm sao?"

"Không không, nào có, chỉ là chút tài mọn thôi, cậu đánh giá tôi cao quá rồi."

Cậu trở mình, nghiêng người sang hướng khác, "Vậy cũng được."

Đường Hi cực kì cảm kích, vui vẻ nịnh hót, "Lão tứ à cậu là số một đấy!"

"Cút!"

***

Giờ ăn tối, Đường Hi đặt mâm ngay bên cạnh Lôi Yến Hà, cao hứng nhìn cậu chằm chằm. Cậu rốt cuộc buông đũa.

"...Lão ngũ, cậu nhìn tôi như vậy tôi không ăn cơm được."

Đường Hi rất lịch sự thu lại ánh mắt của mình, bắt đầu ăn, cô hỏi bâng quơ:

"Đúng rồi lão tứ, anh cậu tên gì?"

"Cậu không biết?"

"Không biết." Đường Hi lắc đầu, "Tôi chỉ vừa mới tới thôi mà."

Có một điều kì lạ là trừ khu A ra, Dạ Ly ở khu D hai năm cũng không biết tên "vị kia", đa số đều gọi là ôn thần, diêm la, quỷ vương, nhưng phổ biến nhất vẫn là "vị kia".

Thấy cô tò mò muốn biết, Lôi Yến Hà cười lấp lửng.

"Bí mật."

"Có một cái tên mà cậu cũng keo kiệt với tôi."

"Ở đây lâu rồi cậu sẽ gặp thôi."

Sau khi ăn xong, Đường Hi thấy nhà tắm đang vắng vẻ, liền lấy quần áo tù chạy đi tắm, cô mới không muốn cùng một đám đàn ông tắm gội đâu.

Ngay trước cửa, cô bắt gặp Lôi Yến Hà cũng đang cầm đồ muốn bước vào, cả hai vào nhà tắm.

Nhà tắm này dành cho nam, hai bức tường cũng chỉ che được tới vai, Đường Hi tuy đã có thể nhìn thẳng vào giao điểm giữa hai chân mình nhưng cô tắm rất vội vàng, thật sự không muốn ở đây chút nào.

Nhưng khi cô bước ra, liền phát hiện nơi này không chỉ có hai người.

Đằng kia có một người đang tắm.

Đường Hi vừa liếc mắt qua liền quay phắt về lại, cô mới không muốn nhìn nam nhân tắm, tuy cô là nam nhưng vẫn có áp lực tâm lý với chuyện này nha!

Người kia hình như đã nhìn thấy cô, Đường Hi bỗng cảm thấy như bị giật điện, trực giác của cô mách bảo không nên đến gần người này.

Hắn nhìn cô một lúc làm Đường Hi sởn hết cả da gà, rồi thu lại tầm mắt không thèm đếm xỉa.

Đường Hi: ...

Vậy thôi đó hả?

Nhận ra mình ảo tưởng quá nhiều, Đường Hi trề môi.

Trực giác của cô cũng có lúc sai lầm rồi.

Đường Hi quay người bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến cô.

Trở về phòng, Đường Hi liền nhập hội với ba con người trong phòng, đánh bài đến hăng say, nhưng cô một trận cũng không thắng được!

Lôi Yến Hà trở về phòng, khăn lau vẫn còn trên đầu, mái tóc ướt sũng, gương mặt gần như trong suốt vì hơi nước. Đường Hi giơ ngón cái với cậu.

"Lão tứ à, cậu thật đẹp trai nha."

Cậu lườm cô, "Cút."

Châu Vũ không nhìn hai người, mắt dán chặt vào lá bài, "Mỗi lần được khen ngợi là lão tứ lại e thẹn, ối, đau đau, tôi biết sai rồi mà."

Lôi Yến Hà đấm vào đầu Châu Vũ, rồi hừ lạnh bước về giường.

Chuông thông báo thời gian ngủ vang lên, tất cả đèn điện đều tắt ngúm, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, Đường Hi nằm trên giường thô cứng, lưng có hơi khó chịu.

Ngục giam dù có tốt đi nữa thì vẫn là ngục giam, gọi là giường nhưng đó cũng chỉ là một tấm chiếu được trải trên khung sắt thôi, đã qua ngày hôm sau mà cô vẫn không ngủ được, đành tán gẫu với 1802 gϊếŧ thời gian, bỗng có tiếng nói phát ra làm Đường Hi giật bắn.

"Dạ Ly, cậu bị oan đúng không?"

"Hả? Lão tứ, cậu còn chưa ngủ???"

Trong căn phòng tối om không chút ánh sáng, giọng nói của Lôi Yến Hà đặc biệt rõ ràng, những người khác đều ngáy khò khò ngủ say như chết, cậu vậy mà vẫn còn thức.

"...Khó ngủ."

Đường Hi "à" một tiếng, rồi nghĩ lại câu hỏi trước của cậu, hơi tò mò.

"Sao cậu biết được? Hình như tôi không có nói mình không gϊếŧ người."

"Nhưng cậu cũng đâu có nói cậu đã gϊếŧ người? Mắt tôi không mù, hồi chiều thấy cậu đánh nhau, tuy ra tay tàn nhẫn, nhưng tôi biết chắc cậu chưa từng gϊếŧ người."

Đường Hi thầm thở dài, "Tôi biểu hiện rõ ràng vậy à?"

"Ừ, chỉ mấy tên trong đầu toàn sạn mới tin cậu gϊếŧ người ở tù."

Đường Hi: Ha ha.

Cô nhún vai, giọng điệu bất đắc dĩ, "Dường như có ai đó muốn dồn ép tôi."

"Cậu đắc tội với kẻ quyền lực nào à?"

"Như vậy còn đỡ, ít nhất tôi còn biết mình đắc tội ai, đằng này không kịp trở tay liền vào tù rồi."

"Cậu cũng thật xui xẻo."

"Ài, tôi bây giờ là án tù chung thân rồi, đúng là vô cùng xui xẻo."

Cả hai rơi vào trầm mặc, cuộc trò chuyện cứ như thế kết thúc, Đường Hi hai mắt lim dim, cuối cùng thϊếp đi.

***

Reng reng.

Sáng sớm tinh mơ, tiếng chuông nhức tai lại vang, những người trong phòng nhăn nhó, Châu Vũ trực tiếp dùng gối che kín tai ngủ tiếp. Đường Hi dậy sớm, cô vươn người cho thoải mái, đánh răng rửa mặt thay một bồ đồ khác rồi bước xuống đại sảnh.

Cứ mỗi ngày sẽ có các hạng mục cải tạo, cải tạo tốt thì có điểm tích phân, cứ 5 điểm thì sẽ giảm một ngày ở tù, Đường Hi có án chung thân trên vai, cô cũng không cầu mong giảm án, chỉ muốn tập thể dục buổi sáng thôi.

Buổi sáng là chạy bộ trên sân, chạy được bao nhiêu vòng sẽ tính bấy nhiêu điểm, Đường Hi nhàn nhã chạy mấy vòng, hoàn toàn không hụt hơi hay đổ mồ hôi.

[Cũng không phải lần đầu.]

"Dù sao chạy 20km đáng sợ hơn nhiều."

Khi Đường Hi cảm thấy chân có hơi mỏi định dừng lại thì một bóng người lao qua cô, gió thổi phù phù, sượt qua mặt Đường Hi rồi chạy mất dạng.

Đường Hi: ...

Cha mẹ ơi!

Quỷ giữa ban ngày ban mặt a!!

Chạy như vậy, cũng không phải bị ma đuổi đi!

"Chào."

Lôi Yến Hà bỗng xuất hiện ngay đằng sau cô, điệu bộ thong thả, thấy cô kì quái sững người liền dừng lại hỏi thăm.

"Không sao chứ hả?"

"Lão tứ, tôi vừa thấy quỷ."

"..."

Cậu đưa mắt theo hướng Đường Hi đang nhìn, chỉ thấy một bóng đen lao vun vυ"t, bỗng rất muốn cười.

"Đừng lo, quỷ này không hại người."

Đường Hi tiếp tục chạy, chạy xong vòng thứ 15 thì cô dừng lại, kiếm một bóng râm ngồi nghỉ ngơi.

Bầu trời trong xanh, mây trắng lượn lờ, những cơn gió thổi nhè nhẹ, phảng phất trong không trung một cảm giác dễ chịu. Đường Hi tựa người vào thân cây, cảm nhận sự yên bình của thiên nhiên, còn chưa kịp cảm thán thì một giọng nói vang lên sát bên tai.

"Ai?"

Cô bị dọa không hề nhẹ, tim suýt nữa nhảy ra khỏi miệng, thở hồng hộc nhìn người ở phía sau thân cây, người nọ cũng ngồi dưới bóng râm, nhưng lại ở sau lưng cô, Đường Hi ngồi một lúc mà vẫn không nhận ra.

"Anh ở đây từ lúc nào vậy? Sao xuất hiện đột ngột thế?"

"Tôi đến trước cậu."

Đường Hi rướn người, "Tôi tên Dạ Ly, là người mới, còn anh là-..."

Đường Hi trợn tròn mắt.

Đậu má?

Không phải chứ???

Gương mặt này...

Gương mặt này giống Lôi Yến Hà đến ba phần!!!

"Tôi là Lôi Hạo."

"..."

Ta thao!!!

Thật sự rất nhanh đã gặp nhau a!

Đây là ngục bá khu A, người cô muốn đu bám để ra tù đây mà?!

Rồi Đường Hi nhớ đến cảnh sát Phùng.

Dạ Ly, ước mơ của cậu thành sự thật rồi.

Đường Hi bỗng nghĩ đến việc nằm vùng, cô muốn hắn cứu mình mà lại nằm vùng hắn, Đường Hi thật sự rất muốn hỏi cô có còn lương tâm không a.

Nhưng phóng lao thì phải theo lao.

Cô khẽ đảo mắt quan sát vị ngục bá lừng danh này. Khác với Lôi Yến Hà mang vẻ mảnh mai, an tĩnh, Lôi Hạo sở hữu đường nét thân thể dũng mãnh góc cạnh hơn, cả người toát ra một loại khí thế vương giả. Thân hình chuẩn không chỉnh, khuôn mặt tỉ lệ vàng, đôi mắt diều hâu, mũi cao, môi mỏng, nước da màu lúa mạch.

Hắn chính là người nhìn chằm chằm cô trong phòng tắm đây mà!

Lôi Hạo đứng lên, bẻ khớp tay.

"Hôm trước tôi đã thấy cậu hạ gục tên hèn hạ kia, ít ra cũng mạnh hơn hắn, có muốn cùng tôi thử sức một chút không?"

Đường Hi:"Hả? Cái gì cơ?! Hả?!"

Đậu xanh rau má!!!!

Nghe danh từ lâu là người không nói lí lẽ, nhưng không ngờ con mẹ nó thật sự không nói lí lẽ!!!

Lôi Yến Hà!!!

Cậu rõ ràng nói con quỷ này không hại người mà!!!

"Tôi không-..."

Rầm!!!

Lôi Hạo tung nắm đấm, Đường Hi phản xạ nhanh nhẹn né phắt qua một bên, nắm đấm của hắn trúng vào thân cây, bóng cây rung lắc, lá cây rơi xào xạc.

Đường Hi cứng họng nuốt nước bọt, máy móc cúi xuống nhìn vết lõm vừa mới xuất hiện.

Con mẹ nó a!!!!!

Đấm một phát nát luôn cái thân cây!!!

Lôi Hạo không phải người!!!!

Đường Hi vận dụng hết chất xám của mình, đầu óc suy nghĩ cực nhanh, bùm một tiếng, cô ôm chặt đùi hắn.

Lôi Hạo: ...

"Đại ca, anh tha mạng cho tôi a! Tôi nguyện theo anh một đời một kiếp!!!"

Lôi Hạo hất chân muốn đẩy Đường Hi đi, cô càng bám chặt đùi hắn, dính chặt như sam, thành khẩn cầu xin.

"Đại ca, tôi sau này sẽ vì anh làm trâu làm ngựa, anh đừng có tại chỗ này đồ sát tôi nha!!!"

"Phụt, ha ha ha."

Phía sau truyền đến tiếng cười sằng sặc của Lôi Yến Hà, cô trong lòng thầm chửi cậu ta một vạn lần.

"Lão ngũ, liêm sỉ của cậu rơi dưới đất kìa."

Ông đây mới không thèm nhặt lại!!!

Đường Hi cảm thấy mình thật cao cả, vì mạng sống mà dứt khoát hi sinh tiết tháo.

Liêm sỉ là cái đinh gì so với mạng sống?!

Lôi Yến Hà nhận được ánh mắt oán trách của cô, cười muốn điên rồi.

Bốp.

"Ui da."

Cậu bị Lôi Hạo cho ăn một đấm, xoa xoa đầu.

"Ca, anh mạnh tay quá đó."

Lôi Hạo lườm cô, "Buông ra."

Đường Hi cực kì đáng thương cầu xin.

"Đại ca, anh nhất định không được đánh tôi!"

"...Biết rồi."

Cô rốt cuộc buông ra, chưa kịp đứng tử tế thì đã bị đá bay đi, lăn mấy vòng trên đất rồi mới lồm cồm bò dậy.

"..."

"Tôi không có đánh cậu."

"...Được, anh không có đánh tôi."

Anh chỉ hất bay tôi lên trời thôi!!!

Quý ngài ôn thần không biết nói lí lẽ!!!

Đêm ở nhà tắm trực giác của cô rõ ràng không có sai!

Lôi Hạo nhìn cô, gọi:"Cậu, lại đây."

Đường Hi cảnh giác, nhích từng bước một.

"Nhanh cái chân lên."

Ngay lập tức, cô lao như bay đến trước mặt hắn tầm hai mét, giữ khoảng cách phù hợp.

"..."

Lôi Yến Hà thực sự nhịn không được nữa, trực