Chương 14: Dấu vết năm xưa (2)

Lách cách.

Âm thanh mở khóa vang lên, Đường Hi từ trong mộng tỉnh lại, một viên cảnh sát mặc cảnh phục mở cửa bước vào, đến gần cô tra chìa khóa mở hai cái vòng sắt trên tay Đường Hi xuống.

Cô xoay xoay hai cổ tay bị treo cả đêm đến ê ẩm của mình, trên da thịt trắng muốt đã hằn lên vết bầm tím.

Rồi Đường Hi lại phải đeo còng số 8 vào tay, chân đeo còng sắt.

Đường Hi: ...

Vừa thả ra liền đổi cái khác à?!!

Cô nhìn xuống tay mình, cảm thán.

Dạ Ly, cậu trắng đến nỗi nữ nhân như tôi cũng phải hổ thẹn đấy, thật không khác gì một con búp bê sứ mà.

Đi ngang qua cửa kính, Đường Hi rốt cuộc nhìn rõ dung mạo mình, gương mặt này so với bốn năm trước xinh đẹp hơn không ít, đôi mắt sẫm màu cà phê, sóng mũi cao, môi đỏ như máu cùng làn da nhợt nhạt.

Dạ Ly là nam nhân nhưng cậu chỉ cao 1 mét 74, tuy không phải kiểu người vai ù bắp thịt nhưng cũng xem là khỏe mạnh, huống hồ cô còn vừa thêm 20 điểm vũ lực.

Đường Hi bị dẫn đến phòng thẩm vấn phạm nhân, căn phòng trống rỗng có có gì ngoài một bộ bàn ghế ở giữa, cậu ngồi đối diện một viên cảnh sát khác.

Hử???

Người này hình như hơi quen...

Má!!!

Đây không phải cảnh sát Phùng sao?!!!

Đường Hi thiếu chút nữa đã lao đến nhận người quen, nhưng cô nhịn xuống, không chút hoảng loạn ngồi trước mặt ông.

Cảnh sát Phùng vẫn nhã nhặn và nghiêm túc như ngày nào, thời gian bốn năm làm khuôn mặt ông trở nên già dặn hơn, là hình mẫu lí tưởng của một cảnh sát nghiêm túc.

Bốn năm trước chỉ là cảnh ti cấp một[1] kiêm cục trưởng cục cảnh sát số 8, bốn năm sau đã là cảnh đốc cấp một[2], trưởng giám ngục nhà tù.

Ài, thời gian trôi qua nhanh quá.

Cô chỉ chớp mắt một cái đã là 4 năm rồi.

"Xin chào, cậu Dạ Ly."

Đường Hi thả lòng, rất lịch sự bắt tay cảnh sát Phùng.

"Xin chào."

Hai người nói chuyện một hồi, cảnh sát Phùng không khắc khe hay hùng hổ dọa nạt như bao người thẩm tra khác, ông đặt một chai rượu vỡ đựng trong bao bì lên bàn.

"Dạ Ly, chai rượu này có dính máu của thi thể, cổ chai lại có dấu vân tay của cậu, tang chứng vật chứng đều chỉ ra cậu là thủ phạm."

"..."

Đường Hi thật sự không biết nên nói gì.

Tuy cô biết Dạ Ly không gϊếŧ người, nhưng lại không có cách nào để chứng minh điều đó.

Cảnh sát Phùng không hề thúc giục cô, ông kiên nhẫn đợi câu trả lời. Đường Hi ngửa cổ ra sau ghế, than thở:

"Ài, dù bây giờ tôi có nói rằng mình không gϊếŧ người thì tôi cũng không tin."

Cảnh sát Phùng vẫn điềm đạm, "Cậu có bằng chứng nào chứng minh điều đó không?"

"Vì tôi không có bằng chứng nên mới lâm vào hoàn cảnh hiện tại."

"...Vậy thì những bằng chứng này sẽ đưa cậu vào ngục giam."

Đường Hi bỗng nhớ tới lời của Dạ Ly, trong đầu lóe lên một ý tưởng cẩu huyết.

"Ngầu, ngầu cực kì ấy! Nếu có cơ hội tôi cũng muốn làm cảnh sát chìm đi nằm vùng nha."

Nằm vùng!!!

Đường Hi cười thầm, ông đây sẽ biến ước mơ của cậu thành sự thật.

"Vào thì vào thôi." Đường Hi bất đắc dĩ, sau đó cô mỉm cười, "Ngài cảnh sát, tôi có thể lựa chọn khu nhà giam không?"

Cảnh sát Phùng hơi khó hiểu.

"Cậu muốn vào khu nào?"

"Khu A."

Ông lắc đầu, "Tôi e là không được."

Đường Hi cười híp mắt.

"Ngài cảnh sát, tôi có thể đến nằm vùng "vị kia" ở khu A."

***

"Cậu Dạ Ly???" Cảnh sát Phùng kinh ngạc.

Có một điều mà bất kì ai ở nơi này cũng biết.

Cho dù ra đường đạp phân chó cũng không muốn gặp "vị kia" của khu A.

Ngục bá khu A thật sự là một kẻ tàn nhẫn, Dạ Ly ở khu D xa tít mù tắp mà vẫn nghe được chiến tích huy hoàng của hắn.

Một mình đánh lại 20 người!!!

Giống như ngục bá khu D, hắn vừa vào đã xầm cựu ngục bá một trận tơi bời hoa lá, leo lên vị trí ngục bá khu A.

Rất nhiều người không phục, lao đến hội đồng, kết quả bị hắn đánh cho hoài nghi nhân sinh.

Ngục bá khu D là kiểu người ong bướm trăng hoa, giả dối quỷ quyệt.

Ngục bá khu A lại là kiểu người tàn bạo không nói lí lẽ.

Nếu ngục bá khu D là một con rắn, vậy "vị kia" chắc chắn là sư tử.

Từng có kẻ vô tình chắn trước đường của hắn, hắn liền hất văng kẻ đó vào tường, răng môi lẫn lộn, thật sự thảm không gì tả nổi.

Tuy khu A nguy hiểm ngập tràn nhưng Đường Hi thà chết cũng không muốn đến khu D, mỗi ngày bị áp chảo bánh nướng.

"Cậu Dạ Ly, cậu có biết hắn bị nghi ngờ dính tới bao nhiêu tội danh không? Gϊếŧ người, buôn lậu, xã hội đen, vũ khí đạn dược, tất cả đều là trọng tội. Hắn còn từng dính líu đến cái chết của năm tù nhân đấy."

Nhưng hắn chỉ một năm sau liền ra tù đấy ngài cảnh sát!

Bởi vậy có tiền đừng nói là mua tiên, sai khiến cả ma quỷ còn được, đạo lý này ở đâu mà chẳng có.

"Nhưng tôi nghĩ sẽ không có nhiều người dám nằm vùng ở khu A như tôi đâu." Đường Hi vẫn cười nhẹ, trừ cảnh sát chìm cô cam đoan không có tội phạm nào dám làm thế cả.

"..."

Cảnh sát Phùng im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng ông đứng lên, nói một câu cuối cùng với cô rồi bỏ đi.

"Tôi sẽ suy xét, cậu về chờ tin đi."

"Được."

Đường Hi được dẫn trở về ngục tạm giam, cô không còn bị treo tay lên nữa, có người đem bữa sáng đến, Đường Hi rất nhanh đã ăn xong, mâm cơm đã được đem đi, cô vừa gặm màn thầu vừa nghĩ ngợi.

"Lâu nhất là ngày mai ta sẽ được đưa đến khu A.

[Sao cô lại chắc chắn như vậy?]

"Trực giác đó."

Sự thật chứng minh là trực giác của Đường Hi có độ chính xác rất cao, cô nhàm chán trong ngục nửa ngày, ngay chiều hôm đó đã được đưa đến khu A.

Cô chính thức trở thành tù nhân rồi!

Khu A cũng giống như khu D, rộng và sạch sẽ hơn những khu giam khác, phòng trắng, nhà ăn và nhà tắm đều màu trắng, xung quanh còn có bãi cỏ xanh mơn mởn, nơi sinh hoạt vô cùng tốt.

À, tất nhiên là cuộc sống của cô chỉ tốt khi tránh khỏi việc "bạo cúc" trong truyền thuyết.

Nhớ đến những kí ức đó, Đường Hi đỡ trán, trong đầu chạy qua rất nhiều thảo nê mã.

Dạ Ly, cậu khổ quá tôi chịu không nổi!

Nhưng thứ cô cần lo trước tiên là thứ khác.

Màn chào hỏi ma mới.

Khu A là nơi ở của các thành phần tội phạm cực kì hung ác, đến cả giám ngục cũng không thể quản được.

Đây cứ như một tục lệ bất thành văn của các nhà tù. Trước đây Dạ Ly mới vào tù, vì xinh đẹp nên không bị đánh đập, bắt nạt hay tra tấn, ngược lại cậu bị ngục bá khu D đè ra phá thân, ê ẩm đến nỗi không thể đi lại bình thường được, những ngày sau đó đều là bạch bạch và bạch bạch.

Dạ Ly là ngục hoa được ưa chuộng nhất nhà tù, bị chuyền tay hết người này đến người khác.

Không phải cậu chân yếu tay mềm không đánh trả, căn bản là không đánh lại số đông.

Khi Đường Hi nhớ lại nguyện vọng của cậu, thầm thở dài.

Cậu em này thật lương thiện a.

Khi cô đang suy nghĩ vẩn vơ, bên trong khu A đang bàn tán về ma mới đến hăng say.

"Tụi mày biết gì không, khu A sắp có ma mới đấy."

"Ma mới? Có gì mà thú vị? Chắc chỉ là mấy tên đầu gấu to con lực lưỡng chứ gì."

"Nghe nói nó là sinh viên đại học."

"Tao đã thấy mặt thằng đó rồi, xinh đẹp không khác gì nữ nhân."

"Đậu má, mày nói thật?"

"Đâu chỉ nó, tao cũng thấy, nó là đại giáo thảo[3] của một trường đại học ở thành phố kế bên đó."

"Mẹ nó thật đáng mong chờ."

***

Đường Hi được giám ngục dẫn đến một phòng giam màu trắng, căn phòng cũng không quá hẹp, tổng cộng có thể chứa năm người, ngoại trừ cô đã có bốn người trong phòng.

"Cậu từ bây giờ sẽ ở đây, vật dụng cá nhân ở nhà kho, tự đến lấy."

Giám ngục nói xong liền bỏ đi, Đường Hi nhìn những người "bạn cùng phòng" mới, trong lòng rơi lộp bộp.

Tuy cô đã chấp nhận việc mình là nam nhưng sống chung với bốn gã đàn ông thì cũng hơi quá sức đi.

Cả bốn người đều đang xếp bằng dưới đất đánh bài, nghe tiếng động đều đồng loạt quay lên nhìn cô, Đường Hi chỉ có thể khóc trong lòng.

"Ồ? Tiểu mỹ nam nào đây?" Một tên mắt xếch cười cợt, nhìn chằm chằm cô từ đầu tới chân.

Một người khác tay chống cằm lười biếng liếc cô, cúi đầu xuống không nói gì, tên vừa nãy huých vai hắn.

"Lão tứ, chú không định nói gì à?"

Người được gọi là lão tứ cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm rất dễ nghe, có lẽ chỉ lớn hơn cô vài tuổi.

"Rất xinh đẹp."

Một gã đầu trọc cười ha hả, "Lão tứ, chú không có chút hứng thú nào sao."

"Cút."

Ở bên trái có một người mang vẻ nhu hòa hơn những người còn lại, dường như là người có học vấn.

"Người mới, giới thiệu đi."

Đường Hi tiến đến giường của mình, nhẹ giọng trả lời:

"Tôi là Dạ Ly, sinh viên năm ba trường đại học Minh An, 21 tuổi."

Gã mắt xếch "ồ" một tiếng, "Ra là sinh viên, thảo nào bộ dáng đoan chính như thế."

Đường Hi có hơi khó hiểu, người bên trái rất ăn ý giới thiệu cho cô.

"Tôi là Thẩm Phong, cứ gọi tôi là lão tam, những người này lần lượt là Hoàng Kế, Châu Vũ và Lôi Yến Hà."

Được rồi, người có học vấn là Thẩm Phong, đầu trọc là Hoàng Kế, mắt xếch là Châu Vũ và lười biếng là Lôi Yến Hà.

"Tôi nhớ rồi."

Châu Vũ xua xua tay, "Đừng gọi tên làm gì, tôi là lão nhị, tên đầu trọc này là lão đại, hắn là trưởng phòng này."

Hoàng Kế quắc mắt với cô, "Từ bây giờ chú là lão ngũ."

Đường Hi tỏ vẻ chẳng có vấn đề gì cả.

Ở góc phòng, Lôi Yến Hà lười biếng nằm dài, tay chống cằm, mãi mới lên tiếng:

"Lão ngũ, cậu vì sao vào đây?"

Người này xưng hô với cô khác những kẻ khác, Đường Hi quan sát cậu.

Ừm, lớn lên không tồi, ngũ quan cân đối, phong thái cao lãnh, nước da tuy không trắng bóc như Dạ Ly nhưng cũng là một mỹ nam tử, không ngờ ở đây còn có người đẹp trai như vậy, chỉ kém Dạ Ly thôi.

Đường Hi mỉm cười, "Gϊếŧ người."

Căn phòng trầm mặc giây lát, rồi Hoàng Kế phụt một tiếng, ôm bụng cười ha hả, "Ha ha. Nhóc con, bản lĩnh lớn đó! Anh thích chú rồi đấy!"

Lôi Yến Hà biểu tình đạm mạc như nước, gật đầu tỏ vẻ đã biết. Châu Vũ rất hứng thú, bộ dáng ngả ngớn, "Lão ngũ, chú có điều không biết rồi, phạm nhân ở đây, ai mà tay chẳng nhuốm máu?"

"Ra vậy."

Gian phòng trở lại như ban đầu, tiếng cười nói và âm thanh loạt xoạt của lá bài vang lên không dứt, Thẩm Phong rủ cô chơi cùng, Đường Hi lắc đầu.

"Tôi không biết chơi."

Châu Vũ vẫy tay, "Xuống đây, bọn anh dạy chú."

Ở trong tù rất buồn chán, trừ chơi bài ra thật sự không có bao nhiêu giải trí, Đường Hi cũng không từ chối, nhưng 10 ván thua hết 10 ván, Hoàng Kế cười bay nóc.

"A ha ha ha, lão ngũ, may mắn của cậu thảm như vậy, thua sạch rồi, ha ha ha."

"..."

Đường Hi vuốt mũi, may mắn của cô chỉ dùng được trong tình huống khẩn cấp thôi.

Lôi Yến Hà nãy giờ luôn chăm chú nhìn cô, bỗng hỏi:"Lão ngũ, tôi có thể véo má cậu không?"

......Hả?

Người anh em, cậu chỉ muốn vậy thôi???

Đường Hi ngây ngốc, "Được?"

Nghe được câu trả lời, Lôi Yến Hà rất thành thành thật thật tới gần, véo má cô, kéo kéo.

"...Mềm thật."

Ừm, cô biết là da thịt thằng nhóc này chất lượng rất tốt nhưng lão tứ, cậu làm vậy là có ý gì a?

Thật ra lí do của Lôi Yến Hà cũng không to tát gì, cậu ta mấy tháng gần đây cứ ở cạnh một đám đàn ông hung bạo chỉ có cơ bắp mà không có não, sắp quên luôn thế nào là người bình thường rồi, hơn nữa người mới này có túi da xinh đẹp như thế, cậu ta chỉ đơn thuần muốn sờ thử thôi.

Lôi Yến Hà véo đủ rồi thì trở về giường nằm, hoàn toàn không quan tâm bên ngoài, ngủ đến quên trời quên đất.

***

Reng reng.

Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên réo rắt, ngay sau đó là các giám ngục đến từng gian phòng, mở cửa cho phạm nhân đi ra.

Đường Hi mặt mày sa sầm, hiện tại là thời gian tự do dành cho tù nhân, cũng chính là thời gian dùng để mở tiệc chào đón người mới trước đây, cô biết thứ gì đang chờ mình rồi.

Cả bọn thả bài trong tay xuống, Lôi Yến Hà cũng từ trên giường ngồi dậy, thong thả ra khỏi phòng, những người còn lại thì không thoải mái như thế, Thẩm Phong vỗ vai cô.

"Ài, việc này...lão ngũ, chúc cậu may mắn."

Rồi cả ba người còn lại cũng đi ra, Đường Hi đứng dậy vươn vai, hỏi 1802.

"1802, ngươi nói xem ta đánh nhau được không?"

[Hiện tại cô có thế đánh cùng lúc bốn người, nhiều hơn thì phải dựa vào sức cô thế nào.]

"A... Tại sao ta lại bị ném vào cái nơi tàn bạo vô nhân đạo này!?"

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đi ra, gian phòng giam của cô ở tầng hai, đại sảnh và nhà ăn ở tầng một. Cửa vừa mở, Đường Hi đã thấy rất nhiều phạm nhân tụ tập, chen chúc trước đại sảnh, tầng một đầy ắp người và tiếng bàn tán ồn ào. Cô bình tĩnh xuống lầu, bước qua những âm thanh xuýt xoa.

"Tiểu tử này lớn lên thật đẹp mắt a."

"Da thịt trắng như thế, hẳn là thiếu gia nhà nào rồi."

"Thật không biết mùi vị thế nào."

Vị con em gái mày!!!

Đường Hi không chen lấn vào đám