Chương 6

Editor: La Mạn Vân Linh

Từ khi Hứa Thanh Thư có tâm tư này, đối với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Hứa Kim Lăng càng thêm để tâm, thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh.

Chẳng mấy chốc Kim Lăng đã mười lăm tuổi, vừa vặn đúng dịp tuyển tú ba năm một lần.

Hứa Thanh Thư từ rất sớm liền thay nàng sắp xếp xong xuôi, đến ngay cả Liễu thị cũng nghĩ tất cả biện pháp kéo lại mối quan hệ trước đây ở trong cung, nói chung bây giờ Hứa Kim Lăng nhất định phải vào cung làm phi tử.

Biết được tin tức này, Thẩm thị hầu như muốn chết.

Kim Lăng biết cũng là hơi sững sờ, nàng còn tưởng rằng nàng sẽ gả cho một người nào đó cùng Hứa gia hợp tác làm ăn, kết quả phụ thân nàng lại chơi một nước cờ lớn như thế, trực tiếp đưa vào cung a.

Thẩm thị cơ hồ là nằm nhoài trước cửa thư phòng Hứa Thanh Thư cầu hắn đừng đem Hứa Kim Lăng đưa vào cung, nhưng̀ Hứa Thanh Thư lại mặt lạnh nói, tên hết thảy đã lên dây, không có khả năng cứu vãn.

Vừa vặn Liễu thị tới đây cùng Hứa Thanh Thư thương lượng nên cho Hứa Kim Lăng an bài cái nha hoàn nào tốt hơn.

"Ai nha, tỷ tỷ, ngươi đây là đang làm gì?" Liễu thị biết rõ còn hỏi: "Thanh Trúc, mau nâng tỷ tỷ dậy."

Thanh Trúc: "Vâng... Phu nhân..." Đưa tay liền đem Thẩm thị kéo lên.

Thẩm thị cúi đầu quay đi, yên lặng duỗi ra tay áo lau nước mắt, một hồi lâu mới nhìn hướng Liễu thị, há miệng muốn cầu nàng nói Hứa Thanh Thư đổi ý, thế nhưng nghĩ đến quan hệ trước nay liền coi như hết, phỏng chừng người vui vẻ nhất khi Hứa Kim Lăng tiến cung chính là nàng.

Liễu thị kinh ngạc nhìn Thẩm thị thế nhưng không van cầu chính mình, liếc nhìn bóng lưng nàng đi xa: "Thanh Trúc, đưa phu nhân về tiểu viện." Dứt lời liền đẩy cửa phòng ra đi vào.

Hứa Kim Lăng đứng ngoài cổng sân, nhìn thấy Thẩm thị đỏ mắt lên trở về, không khỏi khép hờ mắt, nếu thật muốn nàng tiến cung, trước tiên cần phải đem chuyện của Thẩm thị an bài xong.

Bây giờ Thẩm thị dáng dấp này, Hứa Kim Lăng đã không chờ mong Hứa Thanh Thư có thể châm lại tình cũ với Thẩm thị được, Liễu thị nhòm ngó vị trí chủ mẫu này đã lâu, thế nhưng bởi vì Thẩm thị thành thật căn bản làm cho nàng không tìm được nhược điểm, nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Kim Lăng cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là làm cho Thẩm thị rời đi Hứa gia.

...

Buổi tối, toàn bộ Hứa gia đều ngủ trong sự trầm mặc.

Chỉ có Thẩm thị một người ngồi một mình dưới ánh nến, tựa như đang suy nghĩ gì.

Hứa Kim Lăng chẳng biết vì sao hôm nay ngủ rất ngon, ăn xong cơm tối không bao lâu liền buồn ngủ rất sớm.

【 Keng! Có mở ra hệ thống sủng phi hay không? 】

?

Ở trong đầu Kim Lăng đột nhiên xuất hiện một câu hỏi như vậy.

Đại não Hứa Kim Lăng trống không một hồi, lựa chọn "Có".

【 Quý khách đã mở ra hệ thống sủng phi, hệ thống đang tùy cơ phân phối quản gia sủng phi... Xin chờ một chút 】

...

【 Xin chào, ta là hệ thống 899, hân hạnh được phục vụ quý khách】

Cảm giác thật là bộ máy cao cấp.

【 xin cho phép ta nói qua quy tắc sủng phi cho quý khách】

"Ừ."

【 vì có thể làm cho quý khách ở trên con đường làm đến sủng phi thuận lợi một chút, trong lúc đó ta sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của qúy khách, điều kiện tiên quyết là ngài có đầy đủ điểm sức quyến rũ, không giống như trình độ trên yêu cầu điểm sức quyến rũ mà điểm sức quyến rũ này bắt nguồn từ chính độ hảo cảm hoàng đế đối với quý khách】

Có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì? Vậy có phải hay không có thể trực tiếp đạp mất đi phi tử khác?

【 có thể, làm Hoàng thượng yêu quý khách, yêu đến mức có thể hy sinh tính mạng của mình thì ta sẽ trực tiếp giúp quý khách đạp mất đi hết thảy phi tử 】

... Ách...

Hệ thống quân đột nhiên xuất hiện làm cho Hứa Kim Lăng vừa mừng vừa sợ, kinh sợ đến mức là lại vẫn thật sự có đồ chơi này, bất quá việc xuyên qua mơ hồ như thế đều phát sinh ở trên người nàng, điểm ấy cũng là không coi vào đâu đi, mừng chính là có hệ thống trong tay, chí ít nàng tại hậu cung không có gian nan quá mức.

【 mặt khác, nếu quý khách cần, ta cũng có thể cung cấp nhắc nhở nguy hiểm và nhắc nhở phân biệt nhân vật】

Nhắc nhở nguy hiểm? Cái này rất cần phải có a, trong hậu cung có rất nhiều nguy hiểm.

【trước tiên mời quý khách thanh toán 20 điểm sức quyến rũ, có thể mở ra vĩnh cửu】

Hứa Kim Lăng hít một hơi thật sâu, không được, tạm thời không mở, chờ tiến cung lại nói.

【 tốt, xin hỏi ta còn cần làm cái gì phục vụ quý khách sao?】

Không cần, ta muốn đi ngủ.

Âm thanh im bặt đi.

Sáng ngày thứ hai, Hứa Kim Lăng chống mờ mịt đầu rời giường, chuyện xảy ra tối qua vẫn nhớ rõ ràng, có chút hoài nghi kêu một tiếng: "Hệ thống quân?"

【 keng, chào buổi sáng, quý khách cần gì? 】

Hứa Kim Lăng sững sờ, bây giờ mới dám xác định là thật sự: "Không, ta chỉ đang thử xem thôi."

Hệ thống quân đột nhiên không nói gì, Hứa Kim Lăng cho là biến mất rồi.

Một lúc lâu, đột nhiên bốc lên âm thanh.

【 Hứa Kim Lăng tiểu thư, ta là chân thực tồn tại, điểm ấy mời ngài đừng nghi vấn, mặt khác, nếu không có việc xin quý khách đừng gọi ta, bởi vì ta còn phải thu dọn dữ liệu, cảm tạ đã phối hợp 】 nói xong liền lập tức không lên tiếng.

Hứa Kim Lăng yên lặng, hệ thống quân tốt thật,còn có thể cáu gắt.

Bất quá chẳng bao lâu Kim Lăng còn trong mơ mànglập tức bị gọi trở về.

"Tiểu thư tiểu thư, không xong." Phạm Âm vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Hứa Kim Lăng đứng tại chỗ đờ ra, tiến lên liền kéo nàng, thanh âm hơi lớn: "Tiểu thư!"

"Phạm Âm?" Hứa Kim Lăng.

"Tiểu thư, không xong, phu nhân đi thư phòng ầm ĩ muốn lão gia hưu nàng!" Phạm Âm chạy quá mau, vừa nói vừa thở hổn hển vài cái.

"Bỏ vợ?" Hứa Kim Lăng bật thốt lên, nàng đúng là có nghĩ tới biện pháp để Thẩm thị rời đi chính là làm Hứa Thanh Thư hưu Thẩm thị, thế nhưng luôn cảm thấy như vậy có chút không thích hợp, dù sao người nhà mẹ đẻ Thẩm thị đã không còn, mình cũng không ở bên người nàng chăm sóc, một người cô đơn không nói, nếu là có chuyện ai tới chăm sóc, cho dù sau này tái giá cũng sẽ không được đối xử bình đẳng, cho nên nàng cũng rất nhanh bỏ đi ý nghĩ này, không nghĩ tới bây giờ Thẩm thị liền trực tiếp tìm Hứa Thanh Thư muốn hưu thư? Đây nên nói mẹ con liền tâm hay là cái gì đâu?

Hứa Kim Lăng vội vàng mặc đồ xong liền theo Phạm Âm đi đến thư phòng.

Phạm Âm là con gái Lâm thẩm phụ trách làm cơm trong tiểu viện, đi theo bên người Hứa Kim Lăng đã hai, ba năm, người cũng khá là cơ trí, nhưng mỗi tội nghịch ngợm, thường thường bị Lâm thẩm đuổi theo trong sân đánh, Kim Lăng suy nghĩ, có nên dẫn nàng vào cung hay không, tại hậu cung có một tâm phúc của mình là chuyện trọng yếu cỡ nào.

Thẩm thị vốn đứng trước cửa phòng Liễu thị chờ Hứa Thanh Thư, thật vất vả chờ Hứa Thanh Thư đi ra, nói là có chuyện muốn cùng hắn nói, Hứa Thanh Thư nghĩ liền đem Thẩm thị mang tới thư phòng, lại không nghĩ rằng Thẩm thị yêu cầu hắn hưu nàng.

Hứa Thanh Thư trong nháy mắt giận không chỗ phát tiết, đem nghiên mực trên bàn hất xuống đất: "Ngươi này có ý gì."

Thẩm thị dù sao nhát gan, tuy rằng hắn không còn tình cảm với nàng, thế nhưng chưa bao giờ nổi giận như vậy, chỉ có điều nàng hôm nay đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù đập bể đầu nàng cũng phải lấy được phong hưu thư.

Thẩm thị hít sâu một hơi: "Ta với ngươi vốn đã sớm không còn tình cảm vợ chồng, nếu không phải là vì Kim Lăng bị cấm túc, lúc ở tiểu viện ta đã nhảy sông chấm dứt đời này."

Hứa Thanh Thư khϊếp sợ, hai mắt híp lại nhìn nữ tử mình từng yêu.

"Bây giờ ngươi đem Kim Lăng đưa vào hoàng cung, chẳng khác nào đem hi vọng cuối cùng của ta bóp nát, đã như vậy, ngươi liền bỏ ta, để ta cùng với thanh đăng cổ phật làm bạn trong quãng đời còn lại là tốt rồi."

Hứa Thanh Thư tức giận đến cắn răng: "Thẩm Nhược Vân!"

Thẩm thị không nhìn đến sắc mặt tức giận của Hứa Thanh Thư, đi tới bên bàn đọc sách, nhặt lên nghiên mực mới vừa rồi bị Hứa Thanh Thư hất xuống đất, cầm lấy cục mực tinh tế nghiền nát lên "Duyên phận phu thê giữa ngươi và ta chỉ đến đây thôi."

Một hồi lâu Thẩm thị mới cầm giấy bút để ở trên mặt bàn.

Hứa Thanh Thư nhìn chằm chằm giấy trắng, một lúc lâu mới nói: "Được, Thẩm Nhược Vân, đây là thứ ngươi muốn, cầm phong hưu thư này đi càng xa càng tốt!"

A... Chẳng biết vì sao lúc Thẩm thị nhìn thấy Hứa Thanh Thư viết liền đột nhiên cười.

Qua nhiều năm như vậy nàng chưa từng hiến dâng chân tâm, bây giờ...

Hứa Kim Lăng ngơ ngác đứng trước cửa, nàng vốn tưởng rằng bỏ vợ đối với nữ nhân thời này mà nói là trời sập, cho dù một đời ở trong viện chết già cũng không muốn lưng đeo thân phận bị ruồng bỏ.

Nhưng mà̀ Hứa Thanh Thư từ đầu đến cuối không có hạ bút, chỉ viết hai chữ hưu thư, đều nói chuyện gì cũng phải có lý do, nhưng là tinh tế nhớ lại từ trước tới nay, chuẩn tắc bỏ vợ Thẩm thị một cái cũng không phạm phải. Căn bản không biết từ nơi nào ra tay.

Chẳng biết vì sao trong lòng Hứa Thanh Thư có từng tia từng tia vui mừng: "Ta không có lý do hưu ngươi."

Có mấy lời nói thủy chung là không thể làm mất mặt mũi.

Thẩm thị nói: "Càng thêm tội hà hoạn vô từ, nếu là thật không có too thì ghi ta ghen tị với thϊếp thất là được." Tâm chết còn có cái gì có thể quan tâm.

Tay Hứa Thanh Thư nhấc bút cứng lại rồi.

Thẩm thị thấy thế chỉ nói một câu: "Kỳ thực, ta vẫn luôn ghen tỵ với Liễu thị, cuối cùng người nắm giữ ngươi là nàng." Nói xong liền lôi kéo Kim Lăng đứng ở cửa rời đi.

Cuối cùng, hưu thư này vẫn viết xong, Thẩm thị không hề liếc mắt nhìn một chút liền nhét ở bao quần áo nặng.

Biết được tin tức này Liễu thị hài lòng vô cùng, nàng còn đang suy nghĩ Hứa Kim Lăng đi rồi làm sao đem Thẩm thị đuổi đi, không nghĩ tới bản thân nàng tự bỏ đi, quá tốt.

...

Nhà cũ Hứa gia.

"Lão phu nhân, Thẩm thị chủ động yêu cầu thiếu gia bỏ vợ, ngài không đi ngăn cản sao?" Một phụ nhân nói.

Ngồi ở trước Phật niệm kinh chính là mẫu thân Hứa Thanh Thư.

Chẳng qua câu nói này vẫn chưa làm cho lão phụ nhân ngừng chuyển động chuỗi phật châu trong tay, chẳng qua một lúc lâu sau mới mở hai mắt ra, hai mắt có chút vẩn đυ.c: "Mấy năm nay oan ức nàng."

Phụ nhân đỡ lão phu nhân đứng lên: "Vậy ngài cứ như vậy làm cho Liễu thị chiếm lấy toàn bộ Hứa gia?"

"Năm đó Nhược Vân nha đầu chạy tới nhà chúng ta nói, không chê Hứa gia nghèo, chỉ cần Thanh Thư đối với nàng cả đời tốt là được, chúng ta Hứa gia hổ thẹn với nàng." Chậm rãi di chuyển bước chân, năm đó nàng làm cho Liễu thị vào cửa là vì cho kéo dài hương hỏa cho Hứa gia, nhưng như vậy làm cho nàng cảm giác mình đối với Thẩm gia nuốt lời, liền quanh năm ở chỗ Phật đường này không đi ra ngoài qua, thậm chí tôn tử xuất thế cũng không liếc mắt nhìn.

"Nói với Thanh Thư, vị trí chủ mẫu Hứa gia ai cũng không được phép động, nếu không liền để hắn đem cái mạng già này của ta đổi đi!" Lão thái thái nói kiên quyết.

Ngày qua ngày, thời gian tiến cung càng ngày càng gần.