Editor: La Mạn
Linh
Bên trong gian phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật sách, Hứa Kim Lăng theo thói quen ngồi ở trên chiếc ghế bên cửa sổ đọc sách.
Phạm Âm bưng bánh ngọt chậm rãi đi vào: "Tiểu thư, hôm nay trời mưa hơi hơi se lạnh, uống ly trà nóng ủ thân thể ấm áp đi."
Hứa Kim Lăng bỏ sách xuống, đẩy ra cửa sổ đang đóng chặt, một luồng gió lạnh thổi vào, chẳng qua được một lúc liền đóng lại cửa sổ: "Gọi Thanh Liên tới đây." Nói xong vuốt ly trà ấm áp trong tay.
Khi Thanh Liên tới thấy Kim Lăng đang chầm chậm ăn bánh ngọt, khóe mắt liếc nàng xong liền uống một hớp trà, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ngồi đi, đừng đứng mãi."
Thanh Liên một mặt yên tĩnh, tạ ơn Kim Lăng xong liền ngồi xuống ở chỗ không xa.
Kim Lăng sắc mặt ôn hòa: "Gọi ngươi tới là vì ta có mấy việc muốn hỏi ngươi."
Trên mặt Thanh Liên không có quá nhiều biểu hiện, đối với Kim Lăng cũng không bất cẩn đến mức nào, vừa nãy chủ tử nhà mình trở lại Tây Đình các, Phạm Âm tiểu cô nương thật hưng phấn đem chuyện chủ tử gặp Hoàng thượng kể cho nàng, nàng tiến cung hơn mười năm, hầu hạ rất nhiều vị chủ tử cũng không có vị nào như vị này (Linh: ý chỉ HKL), một là quá nóng ruột, hai là không để ý chút nào vị phần chỉ muốn thảnh thơi ăn no chờ chết, mà vị chủ nhân trước mặt này tuy rằng nhìn ôn nhu nhưng trong lòng cất giấu thâm sâu, vị này nếu không muốn bò lên trên cũng sẽ không đi mảnh rừng hoa đào đó.
Trước Thanh Liên có mờ ám để lộ ra, Lý Vũ có rất lớn tỷ lệ sẽ xuất hiện ở rừng hoa đào, hôm nay Phạm Âm lại nhắc đến chuyện này, nàng liền càng thêm khẳng định, vị chủ nhân này sẽ không cam lòng cả đời tiếp tục ở vậy: "Chỉ cần là nô tỳ biết, nô tỳ sẽ trả lời."
Hứa Kim Lăng: "Ngươi đúng là hiểu ta." Nhớ ngày đó Thanh Liên đưa hoa đào tới, nói hoa đào này không chỉ có làm cho nữ tử yêu thích, cũng có thể làm nam tử thích.
Thanh Liên kinh hoảng, đột nhiên quỳ xuống: "Nô tỳ không dám phỏng đoán tâm tư chủ tử."
Hứa Kim Lăng không nhanh không chậm nói: "Đứng lên đi, ngươi ở hậu cung ngây người cũng hơn mười năm, nói vậy có một số việc ngươi hiểu rõ hơn ta..." Dứt lời liền cầm lấy một khối bánh ngọt cũng chậm chậm ăn.
Thanh Liên lúc này mới đứng lên: "Vâng." Nàng biết Hứa Kim Lăng là muốn biết tình hình hiện tại trong hậu cung.
Cái gọi là dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không nên dùng người. Thanh Liên là một người thông minh, nếu Hứa Kim Lăng hỏi nàng vấn đề này, nàng cũng đã chuẩn bị tốt.
Hiện nay hậu cung lấy Hiền phi, Đức phi, Dung phu nhân cùng với Kỳ chiêu dung làm chủ, Hiền phi cùng Đức phi dĩ nhiên là không cần phải nói, Dung phu nhân mặc dù là từ nhất phẩm, thế nhưng nàng là đích trưởng nữ (Linh: con gái chính thống và lớn nhất trong nhà) của thừa tướng Đại Tề, có một người cha dưới một người trên vạn người, vị này dĩ nhiên là cũng không cần phải nói thêm, mà Kỳ chiêu dung là muội muội ruột của Gấm Trân Hoàng hậu ốm chết một năm trước, hai người đều là cháu gái bên ngoại của Tạ Thái hậu, chỉ có điều Gấm Trân Hoàng hậu từ nhỏ đã lớn lên bên người Tạ Thái hậu, tình cảm giữa hai người cũng thật thân mật, Tạ Thái hậu dĩ nhiên hi vọng người nắm giữ vị trí Hoàng hậu có chảy dòng máu Tạ gia (bổ sung: Hoàng đế không phải con ruột của Tạ Thái hậu), chỉ có điều tiệc vui chóng tàn, mới qua hai năm, Gấm Trân Hoàng hậu liền bị bệnh mà chết.
Tạ Thái hậu không thể làm gì khác hơn là đem hi vọng đặt ở trên người Kỳ chiêu dung tiến cung cùng đợt với Gấm Trân Hoàng hậu, tuy rằng Thái hậu không thích Kỳ chiêu dung, thế nhưng trên người nàng chảy huyết mạch Tạ gia, sau đó Kỳ chiêu dung một đường lên như diều gặp gió, cho nên tại hậu cung người hơi hơi biết chút tình huống đều sẽ không cùng Kỳ chiêu dung đối nghịch, bởi vì sau lưng của nàng là Thái hậu.
Còn Hiền phi bởi vì sinh được một hoàng tử mà ngồi chắc vị trí đứng đầu Tứ phi, chỉ có điều tên Hoàng đế này đối với Hiền phi từ trước đến giờ đều theo lễ nghi, trừ ban ngày phải đi nhìn Tiểu hoàng tử, cơ bản sẽ không ngủ lại ở đó, chuyện này toàn bộ hậu cung cũng ngầm hiểu ý, sau khi Đức phi trở thành sủng phi đúng là cũng từng có mang thai, cái thai đầu tiên, dưới hoàn cảnh Đức phi không hay biết đã bị Triệu dung hoa bất ngờ va chạm nên không còn, lúc đó Hoàng thượng là rất muốn trực tiếp gϊếŧ Triệu dung hoa, chỉ có điều Đức phi ngăn cản lại, Triệu dung hoa bị đánh vào lãnh cung, thai thứ hai đúng là sinh ra được, nhưng sinh chưa đầy hai tháng liền chết yểu, trong đó còn có một vị Kính tần sinh được Tiểu công chúa, chỉ có điều Tiểu công chúa từ khi sinh ra liền yếu ớt nhiều bệnh, luôn luôn ở tại Tĩnh Di hiên dùng thuốc sống qua ngày.
Hứa Kim Lăng lẳng lặng nghe, ngón tay theo thói quen vòng quanh bàn vẽ vòng tròn, việc nàng cần phải làm hiện tại là hiểu rõ thế cuộc hậu cung, Kỳ chiêu dung có Thái hậu làm chỗ dựa, nếu Thái hậu không còn thì nàng ta sẽ thất thế không thể cứu vãn, cho nên cùng Kỳ chiêu dung tránh va chạm là được, đợi đến lúc Thái hậu cưỡi hạc về tây: "Kỳ chiêu dung là người thế nào? "
Thanh Liên lắc đầu một cái: "Kỳ chiêu dung rất ít lời, nô tỳ không rõ ràng lắm."
Không sợ người nói nhiều, chỉ sợ người một câu cũng không nói, như vậy rất khó để có thể suy đoán ra tính tình của người đó.
Cho đến nay Kim Lăng mới chỉ nhìn thấy Đức phi và Dung phu nhân, trước tiên không nói nàng chưa từng gặp Hiền phi, nhưng nàng cũng rất ít khi nghe người khác nói về nàng ấy, bất quá Hiền phi này cũng chỉ có thể dùng từ 'Tài đức' để hình dung, rộng lượng, khoan dung, đây là hết thảy ấn tượng của các phi tử khác đối với Hiền phi, thậm chí làm người ta cho rằng Hiền phi không có tức giận bao giờ, ngoại trừ đi thỉnh an Thái hậu chính là ở trong Đích Tôn cung chăm nom Hoàng tử.
Kim Lăng hoán vị suy tư một chút, Hiền phi đứng đầu Tứ phi, là người gần gũi nhất với vị trí Hoàng hậu, Tạ Thái hậu chắc chắn nhìn chằm chằm nàng, nếu như Hiền phi không biểu hiện hiền lương thục đức một chút, sợ rằng cái ghế Hoàng hậu kia sẽ không có phần của nàng. Huống hồ trong hoàng cung đều biết Hoàng đế đối với nàng chẳng qua lấy lễ đối với nàng, nàng hiện tại đứng được ở chỗ cao nhất lại là vì sinh được một Hoàng tử, nhất định là muốn coi hắn như Thái tử để bồi dưỡng, Hiền phi muốn không phải hiện tại mà là tương lai.
Về phần Đức phi, trước tiên không nói có Hiền phi cùng Thái hậu đè ở phía trên, Dung phu nhân lại ghen tỵ với nàng, nàng Hứa Kim Lăng có thể nhân cơ hội này mưu tính thật tốt.
Nàng muốn không chỉ là cái danh sủng phi, mà còn muốn trèo đến chỗ cao nhất!
Hứa Kim Lăng nghe xong một hồi lâu, có chút buồn ngủ, nghĩ đến buổi trưa vẫn không có nghỉ trưa, phất tay một cái: "Hôm nay tạm như vậy, gọi Phạm Âm vào đi."
Phạm Âm hầu hạ Kim Lăng đi ngủ.
【 Keng, thu được độ thiện cảm 10 của Hoàng đế, lũy kế độ thiện cảm được 15 điểm 】
Đột nhiên xuất hiện tiếng của hệ vang lên trong đầu Kim Lăng, Kim Lăng ngủ có chút
sâu, mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
Minh điện.
Lý Vũ mới phê duyệt xong tấu chương, có chút mệt mỏi xoa xoa mắt, hỏi: "Hiện tại giờ nào?"
Hoàng Đức Hảiuôn luôn đứng ở bên cạnh giống người tàng hình nói: "Sắp tới thời gian dùng bữa tối, Hoàng thượng có muốn đi chỗ vị nương nương nào ăn không?" Vừa nói vừa vòng tới sau lưng Lý Vũ, nhẹ nhàng bóp vai cho hắn.
Lý Vũ: "Không cần, ăn ở nơi này."
Nghe xong, Hoàng Đức Hải liền đi ra ngoài chuẩn bị.
Lý Vũ thâm sâu thở ra một hơi, dựa vào trên ghế, đầu thật vất vả rút ra từ giữa một đống tấu chương, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bình hoa lớn, trong bình hoa cắm hoa đào thái giám mới hái.
Bỗng nhiên nhớ tới sáng nay ở đó gặp một người, tựa hồ là nhìn cái gì rất ngơ ngẩn, nàng đứng ở đó như trong tranh vẽ không chân thực, hình ảnh xoay tròn trong đầu Lý Vũ một cái, chính là cảnh mắt Hứa Kim Lăng đỏ cười sau đó trong nháy mắt trầm mặt xuống, trong nháy mắt cảm thấy nữ tử đó thật đáng yêu, vui buồn hiện rõ trên mặt, hắn không kìm được bật cười ra tiếng.
Hoàng Đức Hải mới vừa dặn dò tốt phía dưới, đi vào liền nhìn thấy Hoàng thượng phụt xì một tiếng bật cười, còn chưa chờ hắn mở miệng nói chuyện đã nghe câu: Bãi giá, Tây Đình các."