Chương 7: Cô nói xong rồi?

Hệ thống trốn ở góc "Ta cũng là vì tốt cho người, bằng không một tháng sau người liền..."

Tô Ngộ Khanh nghẹn họng.

Đúng lúc này Cố Trạm gọi cô, Tô Ngộ Khanh nhìn sang "Tôi không có ý kiến, tôi sao cũng được"

Cố Trạm có chút bất ngờ, lại hỏi cô "Vậy em có thể nhảy với hát không?"

Nghe đồn Tô Ngộ Khanh là một bình hoa không hơn không kém, lịch sử đen một đống lớn, không có bất kỳ sở trường đặc biệt nào.

Nhưng thông qua hôm nay, hắn theo bản năng cảm thấy lời đồn đãi không thể tin.

"Trước tiên nói về ý tưởng biên đạo của anh đi " Tô Ngộ Khanh từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.

Đẹp trai lưu loát.

"Vừa rồi tôi và Hạ Thần thảo luận một chút, là nghĩ như vậy, bởi vì bài hát này tương đối nhẹ nhàng..."

Tô Ngộ Khanh vừa nghe vừa gật đầu, Cố Trạm thầm mừng trong lòng, hình như những gì nói ra cô ấy nghe đều hiểu.

Nếu là Tô Ngộ Khanh ngày trước tất nhiên sẽ không hiểu gì rồi, nhưng cô thì khác.

Cô lăn lộn trong làng giải trí hơn mười năm, nhảy và hát tất thẩy đều đã học qua.

Suy cho cùng, diễn viên cũng không hẳn không thể có sân khấu nhảy hát được.

Cốc cốc cốc......

Ba người đang thảo luận, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

"Mời vào" Cố Trạm nói.

"Tô tiểu thư, trong nhà cô có việc gấp bảo cô về một chuyến" Là PD của Tô Ngộ Khanh.

Bởi vì truyền hình trực tiếp, điện thoại di động của Tô Ngộ Khanh ở phòng khách sạn, đã sớm tắt máy.

Tô gia gọi điện thoại tới tổ tiết mục.

Sẽ không có truyền hình trực tiếp trong khoảng thời gian tiếp theo, buổi đánh giá trực tiếp cũng đến bảy giờ tối mai mới bắt đầu.

Nói cách khác, thời gian này của nghệ sĩ là tự do.

Tô Ngộ Khanh lười biếng nhướng mí mắt " Tôi còn phải tập luyện."

Một câu nói liền khiến PD hiểu ý bên trong, anh ấy gật gật đầu xoay người đi ra ngoài, đạo diễn nói không sai, Tô Ngộ Khanh hình như thông minh hơn một chút.

Nguyên văn của đạo diễn Lâm: Nếu Tô Ngộ Khanh có đầu óc thì sẽ không rời đi vào thời điểm mấu chốt này.

"Tô Ngộ Khanh, cô không sợ Tô gia...... " Cố Trạm vừa nói ra đã nhận ra không ổn.

Nếu Tô Ngộ Khanh sợ Tô gia, ngày hôm qua ở trên boong tàu đã không nói như vậy, thật can đảm.

Sự bái phục bất thình lình này của ai kia khiến Tô Ngộ Khanh giật giật khóe miệng.

Cô biết Tô gia sẽ không từ bỏ việc tìm cô gây phiền toái, nhưng không nghĩ tới lại kiên nhẫn như thế.

Buổi chiều Tô Chanh Tịch liền vào tổ tiết mục, tuyên bố muốn tiếp tục ghi hình tiết mục kỳ một.

Trong nháy mắt mua tài khoản tiếp thị chụp được cảnh Tô Chanh Tịnh vào tổ, còn thuê sẵn người dẩy bài viết lên top.

Các fan của Tô Chanh Tịnh cũng thật đồng lòng, bình luận hiện lên đầu đều là "Bội phục chị", "Chị thật chuyên nghiệp".

Cùng lúc đó, Giang gia cùng Tô gia kết hợp mở họp báo, Âu Du Lam đại biểu Tô gia tham dự.

Trong buổi họp báo, Âu Du Lam đau lòng bày tỏ, từ nhỏ Tô Ngộ Khanh đã nói dối không ngừng, có thể bởi vì quan hệ của con gái kế, từ nhỏ cô đã muốn nhận được sự chú ý của người khác.

Âu Du Lam thở dài thật sâu, vẻ mặt tự trách cùng xấu hổ, "Đều là thất trách của người làm mẹ như tôi, khiến Ngộ Khanh từ nhỏ...... Là lỗi của tôi, tôi không làm tròn trách nhiệm của một người làm mẹ.

"Lần này cũng là bởi vì Chanh Tịnh vào ngày sinh nhật được tặng một căn biệt thự làm quà, sinh nhật của Khanh Khanh cũng sắp đến, nó là đang cùng người mẹ này giận dỗi, mới liên lụy Chanh Tịch cùng Thần An..."

"Nó là con gái tôi, sao tôi không thương nó cho được, nhưng nó, ôi..."

Sự khó xử, tự trách đau lòng và chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của một người mẹ hiền được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Hướng gió trên mạng dưới sự dẫn dắt của thủy quân, lập tức xoay chuyển.

Đều là mắng Tô Ngộ Khanh.

Nói cô vì thu hút ánh mắt không biết giữ mồm giữ miệng, bụng dạ khó lường, hãm hại chị gái của mình!

Nói xấu Giang Thần An, đáng phải nhận được trừng phạt!

Cũng có người nói cô bị Tô gia nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, một chút cũng không biết đủ, còn vọng tưởng so sánh bản thân với tiểu công chúa Tô gia Tô Chanh Tịnh, chính là lòng tự trọng một chút cũng không có, căn bản đều bị vứt cho chó ăn.

Từ nhỏ nói dối thành tính, ngay cả mẹ ruột của cô cũng không có biện pháp gì với cô, thật đúng là một kẻ nói dối từ đầu đến đuôi.

Tiếng mắng chửi trên mạng ngày càng dày kín, weibo của Tô Ngộ Khanh bị ôi đen triệt để.

Bất quá tất cả những thứ này cô cũng đều không biết, cô đang bận tập nhảy.

Cố Trạm kinh ngạc "Sau khi chỉnh sửa lại như này, hình như đã khá hơn rất nhiều, cảm giác trôi chảy mượt mà hơn."

"Nhìn không ra cô là giấu kĩ không muốn khoe a "

Tô Ngộ Khanh cười khẽ "Cái này không tính là gì"

Cố Trạm: "......"

Hạ Tô Nghiễn khẽ nhíu mày "Luyện thêm một tiếng nữa rồi nghỉ ngơi."

Cả hai không phản đối.

Tiến độ của bọn họ rất nhanh, vừa rồi chừng một giờ, bài hát đã gần hoàn thành, thời gian còn lại đều đang dùng để tập nhảy.

Vẫn còn một ngày, vậy là đủ rồi.

Bất quá , do dùng là mặt băng, ba người đều cố hết sức đứng tại chỗ không di chuyển, nhưng dù là như vậy cũng vẫn liên tục bị ngã.

Ba người kết thúc tập luyện, từ phòng luyện tập đi ra, trên hành lang, vừa vặn gặp được Tô Chanh Tịch cùng Giang Thần An trở về.

Tô Chanh Tịch đã tới, Giang Thần An đương nhiên cũng phải đi cùng.

Hai bên vừa gặp mặt, giương cung bạt kiếm.

Ánh mắt Giang Thần An nhìn Tô Ngộ Khanh có thể nói là âm trầm "Tô Ngộ Khanh, cô cũng thật có năng lực!"

"Em gái, em lần này quả thật có chút quá đáng " Tô Chanh Tịch thở dài, nhìn Tô Ngộ Khanh ánh mắt mang theo chút không đành lòng cùng trách cứ "Cũng trách chị, chị cùng với em tranh giành làm cái gì? Em muốn biệt thự, chị tặng cho em là được."

Trong lúc nói chuyện, nghe được động tĩnh những người khác nhao nhao từ phòng luyện tập đi ra, vừa vặn liền nghe được Tô Chanh Tịch lời này.

"Xì, chỉ là con riêng mà thôi, còn dám đòi biệt thự? " Tịch Ngôn Hoằng phát huy bản tính độc mồm độc miệng của hắn, đánh giá Tô Ngộ Khanh từ trên xuống dưới.

"Tô Ngộ Khanh, cô muốn biệt thự thì có thể tìm tôi " Trong mắt lộ ra ý vị thâm trường.

Mọi người ở đây đều lăn lộn trong giới giải trí, làm sao không rõ ý của anh ta, nhao nhao vui sướиɠ khi nhìn thấy Tô Ngộ Khanh là người gặp họa .

"Thầy Tịch, Ngộ Khanh là em gái em, hy vọng thầy nể mặt Tô gia, đừng làm khó cô ấy " Tô Ngộ Khanh còn chưa nói, Tô Chanh Tịch đã mở miệng bảo vệ cô ấy.

Trên mặt một bộ chị gái tốt "Em ấy tuy rằng, tuy rằng bình thường có chút thích nói dối, nhưng em ấy vẫn là người Tô gia, là em gái của tôi."

Cô ta chính là muốn đem hình tượng của Tô Ngộ Khanh biến thành một kẻ chỉ biết nói dối.

Trước kia Tô Ngộ Khanh cũng thường xuyên nói dối, ngay cả thành tích học tập cũng làm giả, bị người khác bới ra.

Cô chỉ cần lợi dụng một chút, chuyện ngày hôm qua có thể lật ngược tình thế.

"Cô coi người ta là em gái, người ta cũng không coi cô là chị. "Đột nhiên một thanh âm khinh bỉ vang lên.

Hạ Sơ Vi.

Cô ta chán ghét nhìn về phía Tô Ngộ Khanh, trong lòng một trận phiền chán, hôm nay Tô Ngộ Khanh ở truyền hình trực tiếp lúc nói cô ta là chân chính được ra mắt, rõ ràng là ám chỉ cô ta chèn ép, dựa vào mối quan hệ để được ra mắt mà.

"Cô Hạ đừng nói em gái tôi như vậy, cô ấy chỉ là tuổi còn nhỏ mà thôi." Tô Chanh Tịch làm bộ không đành lòng để em gái bị người ta nói ra nói vào.

Cô ta cắn khóe miệng một cái "Em gái chỉ là còn chưa hiểu chuyện, tôi tin tưởng là nó trưởng thành rồi sẽ thay đổi"

Nói xong, nhìn về phía Tô Ngộ Khanh, dịu dàng nhẹ giọng "Ngộ Khanh, mẹ gọi điện thoại cho em sao em không nhận?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Ngộ Khanh, trong mắt đại đa số mọi người đều là khinh bỉ.

Tô Ngộ Khanh nhướng mí mắt, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người Tô Chanh Tịch, kỹ nữ trà trắng "Chị đây là nói xong rồi?"