Chương 56: Cùng đi

Tô Ngộ Khanh được như ý nguyện lấy được cổ phần khoa học kỹ thuật mới.

Cũng nhận được chi phiếu của chú Tô, bây giờ cô chính là tiểu phú bà.

Đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của người một nhà Tô gia, tâm tình của cô cảm thấy tốt chưa từng thấy.

"Tô Ngộ Khanh, mày sẽ bị sét đánh!"

Khóe miệng cô nhếch lên, không thèm để ý "Cho dù trời có sét đánh xuống, cũng phải là bà chứ."

Âu Du Lam tức giận ngã ngửa, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

"Luật sư Hàn, tôi chính thức tố cáo Tô Chanh Tịch gϊếŧ người không thành, ý đồ mua chứng cứ trong tay tôi, còn uy hϊếp và dụ dỗ tôi. " Tô Ngộ Khanh lại nói với Hàn Kiêu bên cạnh.

Tô Chanh Tịch sắc mặt trắng bệch, cô ta không thể tin trừng mắt nhìn Tô Ngộ Khanh "Tôi đã cho cô năm mươi vạn, còn ký tên rồi!"

"Ồ, vậy sao? Tôi đâu có đáp ứng là sẽ không tố cáo cô? " Ngây thơ cực kỳ.

Tô Ngộ Khanh mỉm cười, người khác nhìn vào cũng cảm thấy rất tệ, cô cũng không thèm để ý, thản nhiên đứng dậy "Hy vọng sau này nước giếng không phạm nước sông, nếu không... cá chết lưới rách tôi cũng sẽ không để ý nha~"

Nói xong, cô nhe răng cười cười, trong mắt mang theo ý khıêυ khí©h, dưới sự hộ tống của một đống vệ sĩ rời khỏi phòng họp.

Cả phòng họp yên tĩnh như gà, chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Mười phút sau, thư ký hoảng hốt chạy tới.

Trong lòng Tô Huyền nhất thời rơi xuống.

"Không ổn rồi, nhị tiểu thư đang tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông!"

Tô Chanh Tịch vụt một cái từ trên ghế đứng lên, nghiến răng nghiến lợi "Tiện nhân lang tâm cẩu phế* này!"

*Lang tâm cẩu phế: Lòng lang dạ sói. Ngoài ra, do sự chuyển ngữ nghĩa của thành ngữ hán này trong tiếng Việt, hầu hết mọi người đều coi nó có nghĩa là lang thang vô định, phiêu bạt. Việt Nam có thành ngữ chỉ sự lang thang vô mục đích đó là “Ăn quán ngủ đình”

Sắc mặt Tô Huyền xanh mét "Còn không mau ngăn cản nó lại!"

"Không, không có biện pháp ngăn cản, bọn họ...... ở trước cửa tòa nhà. " Cho dù muốn đuổi đi cũng không có biện pháp.

“……”

Sắc mặt Âu Du Lam đã không thể nhìn nổi, móng tay bà ta đều đâm vào thịt, nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của Tô Huyền, trong lòng bà ta hoảng loạn, xong rồi.

Tất cả những gì bà ta khổ tâm làm ra, đều xong rồi.

Tô Ngộ Khanh, đứa con chết tiệt này, đáng ra nên gϊếŧ chết đứa con này từ khi mới được sinh ra!

Rất nhanh, các tìm kiếm trên Weibo đã xuất hiện.

Thiên kim Tô thị không để ý liêm sỉ, từ ngữ "cướp đoạt cổ phần của con riêng" xuất hiện trên hot search, nhấn vào, chính là một phần ghi âm.

Tô Ngộ Khanh nói ghi âm không phải nói dối, cô cắt đầu đuôi của cuộc nói chuyện, dùng các chiêu thức của chiến lược marketing, thêm mắm dặm muối vào nội dung phòng họp.

A, trực tiếp nổ tung!

Ngoại trừ ghi âm ra còn có video cô tiếp nhận phỏng vấn ở cửa tập đoàn Tô thị.

"Vốn nể mặt bà Âu, tôi không muốn... Nhưng mấy năm nay Tô gia hắt nước bẩn lên người tôi..."

"Cha tôi để lại tài sản, tôi lại không được dùng tiền của Tô gia."

"Cổ phần của tôi cuối cùng cũng lấy lại được, cảm ơn những người đã giúp đỡ tôi trên đoạn đường này..."

"Sau này...... Tôi và Tô gia, hẳn là không còn quan hệ nữa......"

"Không sao, tôi đã trưởng thành, có thể chăm sóc bản thân thật tốt, dù sao mấy năm nay, Âu phu nhân cũng... trong lòng bà ấy, Tô Chanh Tịch quan trọng hơn tôi nhiều..."

Bởi vì còn có hệ thống sự thật, Tô Ngộ Khanh nói chuyện chú ý hơn rất nhiều, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, khiến mọi người cho rằng, cô đang cho người khác đường sống.

Như thật như không, cho người ta không gian bổ não tự suy ngẫm.

Cư dân mạng tự mình bổ não, càng thêm tức giận.

"Còn có một việc, tôi chính thức mời luật sư tố cáo Tô Chanh Tịch gϊếŧ người không thành......"

Đánh chó rơi xuống nước, cho dù không thể làm gì nhiều Tô Chanh Tịch, cô cũng phải chặt đứt con đường của Tô Chanh Tịch ở giới giải trí.

Tin tức khiến người ta khϊếp sợ xuất hiên liên tục hết tin này đến tin khác, cư dân mạng đều tê dại.

Tô Ngộ Khanh đâu phải người nghèo đâu, cha ruột người ta ở Tô thị có cổ phần, chẳng qua bị một số người không biết xấu hổ nuốt mà thôi.

Còn nữa, Âu Du Lam làm mẹ, quả thực so với mẹ kế còn ác độc hơn.

Người Tô gia đều là sói đội lót cừu, nếu không phải Tô Ngộ Khanh có thực lực, cổ phần này sợ là thành vật trong túi Tô Chanh Tịch.

Trên mạng mắng chửi Tô gia rất kịch liệt.

Cho dù là huy động quan hệ công chúng, xóa top tìm kiếm cũng không kịp.

Phó Cẩn ngồi trước máy tính cười như một con hồ ly, các người cứ xóa đi, tôi sẽ đặc biệt mua thêm.

Xem ai có nhiều tiền hơn.

Đương nhiên, Tô Ngộ Khanh cũng không phải vật trang trí, muốn xóa tìm kiếm? Mơ đi.

Trong phòng ăn, Hàn Kiêu rót hai ly trà, một ly trong đó đẩy tới trước mặt Tô Ngộ Khanh, thấy cô ôm laptop mười ngón tay đang gõ với tốc độ rất nhanh như đang múa trên bàn phím, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại.

Năm phút sau, cửa phòng ăn được đẩy ra, Hạ Tô Nghiễn vừa mới ra ngoài nghe điện thoại đi vào.

Nhẹ nhàng gật đầu với Hàn Kiêu, ngồi xuống bên cạnh Tô Ngộ Khanh.

Hàn Kiêu nhìn Hạ Tô Nghiễn thật sâu, trong mắt hiện lên một tia khó lường.

Mười phút sau, Tô Ngộ Khanh nhìn ấn phím cuối cùng "Xong rồi!"

Cô đóng máy tính lại "Sao còn chưa mang thức ăn lên thế?"

Không khí của hai người này. Sao cảm thấy không đúng lắm.

"Sắp rồi. "Hạ Tô Nghiễn nói.

"Đúng rồi, hai người còn chưa biết nhau, vị này là Hàn Kiêu, luật sư tôi tìm, luật sư Hàn, đây là Hạ Tô Nghiễn, tôi..."

"Tôi biết, Hạ ảnh đế!" Tô Ngộ Khanh còn chưa nói xong đã bị Hàn Kiêu cắt ngang.

"Luật sư Hàn, ngưỡng mộ đã lâu. " Hạ Tô Nghiễn cũng mở miệng.

Tô Ngộ Khanh khẽ nhíu mày "Hai người quen nhau?"

"Trước kia từng gặp. " Hàn Kiêu đại khái là không muốn nhắc tới, sau khi nói một câu liền chuyển đề tài " Chứng cứ trong tay cô đủ để tố cáo Tô Chanh Tịch, chỉ là cần thời gian."

Sau lưng Tô Chanh Tịch là Tô gia, mặt khác, nhà ngoại của cô ta cũng có thế lực, đối phó có chút phiền toái.

Tô Ngộ Khanh cũng là nghĩ đến những thứ này, mới không tùy tiện ra tay.

Tuy nhiên lần này, đủ cho Tô Chanh Tịch uống một bình, thanh danh của cô ta hoàn toàn xong rồi.

Ít nhất cô ta sẽ không có chỗ dung thân trong giới giải trí nữa.

"Tôi không vội. " Tô Ngộ Khanh bưng trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy mùi hương đọng lại không tồi.

Sau khi Hàn Kiêu rời đi, Hạ Tô Nghiễn nói "Tôi tiễn cô"

Tô Ngộ Khanh mới vừa đủ tuổi, còn chưa có bằng lái xe.

Lên xe, cô nói "Có phải anh muốn hỏi tôi tại sao có thể mời được Hàn Kiêu không?"

Trong mắt Hạ Tô Nghiễn hiện lên ý cười "Ừm, nhưng nếu không tiện thì không cần phải nói."

"Cũng không có gì, tôi dùng một chút thủ đoạn, giúp anh ấy giải quyết chuyện ở nước ngoài." Tô Ngộ Khanh nở nụ cười, đôi mắt chứa đầy ánh sao, sáng ngời rực rỡ.

Cái gì là thủ đoạn nhỏ.

Sở dĩ Hàn Kiêu vẫn luôn ở nước ngoài, là bởi vì anh trai mình bị tòa án dây dưa, hắn dùng ba năm cũng không tìm được chứng cứ.

Hạ Tô Nghiễn trong lòng có chút chấn động, cô gái này, giống như luôn có thể cho người khác kinh hỉ

"Thủ đoạn nhỏ" của cô, làm cho người ta thán phục.

"Tôi đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, đợi lát nữa tôi trực tiếp quay về đoàn làm phim quay phim, anh nói với anh Phó một tiếng nhé."

Lúc này vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Ngay cả tân duệ khoa học kỹ thuật cô cũng tạm thời không có ý định đi.

"Tôi đã nói rồi, đúng rồi, Tiểu Chu đã sắp xếp hành lý của cô xong, tôi sẽ đưa cô ra sân bay. " Hạ Tô Nghiễn nói.

Vừa vặn gặp đèn xanh đèn đỏ, anh nghiêng đầu, tầm mắt hai người giao nhau ở giữa.

Không khí tràn ngập cảm giác kì lạ.

Tô Ngộ Khanh cười nhẹ "Cùng đi"

Hạ Tô Nghiễn cười khẽ một tiếng cũng không nói nhiều.