Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Sự Thật: Tôi Đảo Ngược Trở Thành Đỉnh Lưu

Chương 55: Cổ phần này chú có muốn không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dứt lời, vệ sĩ gác cửa liền tránh đường sang một bên, một người đàn ông mặc âu phục giày da xách túi công văn đi tới.

Người đàn ông ấy rất điển trai với mày kiếm, mắt sáng như sao, mười phần tuấn lãng, vừa xuất hiện, trong phòng họp tất cả mọi người đều ngẩn người, sau đó sắc mặt đều thay đổi.

Hàn Kiêu, một trong những luật sư nổi tiếng nhất thế giới, hắn lại về nước! Mấu chốt nhất chính là, như thế nào lại cùng Tô Ngộ Khanh đứng chung một chỗ?

"Tô tiểu thư yên tâm. " Hàn Kiêu đứng bên cạnh Tô Ngộ Khanh " Cổ phần bị xâm chiếm phi pháp, cộng thêm cố ý mưu sát, đủ để khởi tố."

Hắn đã tính trước tất cả mọi thứ.

Sắc mặt Tô Chanh Tịch trắng bệch.

"Luật sư, nơi này là Tô thị! " Sắc mặt Tô Tĩnh Đình cũng không tính là đẹp mắt, Hàn Kiêu xuất hiện, quả thực bất ngờ.

Hắn đã ba năm không về nước!

"Tô thị cũng không thể đứng ngoài vòng pháp luật. " Một câu nói trực tiếp chặn miệng Tô Tĩnh Đình lại.

Không khí trong phòng họp thay đổi, không ai nói gì nữa.

"Ký tên đi. " Tô Ngộ Khanh cười khẽ một tiếng, trực tiếp ném văn kiện qua.

"Này, số thẻ, gọi tài vụ của các người đến đây, chia hoa hồng mấy năm nay, tính toán rõ ràng cho tôi!"

Tô Huyền nhìn Tô Ngộ Khanh thật sâu, thấy con trai lớn khẽ lắc đầu với mình, trong lòng ông ta hít một hơi.

Các cánh truyền thông trước cửa không những đuổi không đi mà còn tụ tập càng ngày càng nhiều người.

"Cha!"

Thấy Tô Huyền bắt đầu dao động, Tô Chanh Tịch không thể tin kêu một tiếng.

Liên quan đến việc cố ý gϊếŧ người, các cổ đông khác cũng không dám nói chuyện.

Thiên kim tập đoàn Tô thị gϊếŧ người không thành, vốn đã tạo thành ảnh hưởng không tốt cho tập đoàn, giá cổ phiếu giảm, đối với bọn họ đương nhiên là bất lợi.

Trước mặt lợi ích, không ai có thể bình tĩnh.

"Câm miệng! " Tô Huyền lạnh mặt, nhìn Tô Ngộ Khanh thật sâu.

Một cái nhìn này, trong lòng liền ngẩn ra.

Trước kia không để ý đến đứa con gái này, từ khi nào mà đã trở nên bình tĩnh như thế, giống như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của đứa con gái này vậy?

Đối mặt với sự quan sát của Tô Huyền, Tô Ngộ Khanh không tránh không né.

Cô hơi nhướng mày "Bắt đầu đi, đúng rồi, nhớ khấu trừ chi phí mấy năm nay của tôi, tôi và Tô gia không liên quan, cũng không liên quan nhiều đến Âu phu nhân."

Đây là quyết tâm muốn vạch rõ danh giới với Tô gia.

"Tô Ngộ Khanh, mày cái con sói mắt trắng này! Tô gia có điểm nào không phải với mày?! " Đột nhiên, một thanh âm ở cửa rít gào vang lên.

Tô Ngộ Khanh không quay đầu lại cũng biết, Âu Du Lam đã lên sân khấu.

Lúc cô đi vào, nhìn thấy Tô Chanh Tịch lén lấy điện thoại di động cô đã biết, Âu phu nhân nhất định sẽ đến.

"Mày ở nhà kiêu ngạo ương ngạnh, đánh chị em, đánh mẹ ruột, bây giờ còn làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, hãm hại Tô gia trở nên như vậy, mày quả thực không xứng làm người, súc sinh, là tao không dạy dỗ được mày..."

Bên tai nghe Âu Du Lam chửi rủa, Tô Ngộ Khanh lại một chút cảm giác cũng không có.

Cô thậm chí có chút muốn cười, vì một đứa con gái mà có thể làm cho Âu Du Lam đi một bước này, thật đúng là... làm cho người ta"bội phục"."

"Vất vả cho các anh rồi, ném bà ta ra ngoài đi!" Tô Ngộ Khanh nghiêng đầu, nói với vệ sĩ bên cạnh.

Cô không chút lưu tình, thanh âm lạnh lùng, làm cho mọi người ngẩn ra.

Đây chính là mẹ ruột của cô!

"Tô Ngộ Khanh, mày dám! " Bên cạnh Âu Du Lam đương nhiên là có người, bảo vệ của tập đoàn vốn không ít.

Tô Ngộ Khanh dẫn theo vệ sĩ đều là những người có thể lấy một địch mười, nhưng đối phương cũng có rất nhiều người.

Nhưng đám Tô Huyền cũng không dám báo cảnh sát, truyền ra ngoài sẽ khiến Tô gia mất mặt.

Tô Ngộ Khanh không nhìn bà ta nữa, mà nhìn Tô Huyền.

Thấy cô đối với người mẹ ruột thịt cũng không giả bộ, Tô Huyền liền biết, việc này không có đường cứu vãn.

"Chanh Tịch, ký tên đi. " Ông ta thản nhiên nhìn Tô Chanh Tịch.

"Cha, con không muốn, con dựa vào cái gì mà phải đưa cho nó, nó chính là một đứa con ghẻ, một con sói mắt trắng, dựa vào cái gì mà phải đưa cho nó cổ phần?"

Cô ta cho rằng, những cổ phần này sẽ vĩnh viễn thuộc về cô ta!

Hiện tại bị lấy đi, đối với cô ta mà nói khó có thể tiếp nhận.

"Đó là đồ của tôi, Tô đại tiểu thư, cô có thể là hiểu lầm rồi, hay là nghiện cướp đồ của người khác?"

Tô Chanh Tịch trợn mắt nhìn, hận không thể xông tới xé nát Tô Ngộ Khanh.

"À đúng rồi, còn có một thứ muốn cho mọi người xem. " Tô Ngộ Khanh cười cười, lấy một xấp ảnh từ trong túi xách ra, ném lên bàn.

Sau đó, sắc mặt mọi người hoàn toàn thay đổi.

"Sao cô lấy được?! " Cổ đông ngồi bên cạnh Tô Huyền trầm mặt.

"A, tùy tiện lấy được " Tô Ngộ Khanh cong khóe miệng, cười vô hại.

Nhưng tất cả mọi người ở đây ai ai cũng đều muốn ném thứ gì đó lên mặt cô.

"Ký tên đi." Tô Ngộ Khanh quay đầu.

Lần này Tô Huyền không do dự nữa, hung hăng cảnh cáo Tô Chanh Tịch một cái, Tô Chanh Tịch không cam lòng ký tên mình xuống.

Kế tiếp, toàn bộ tài vụ đã tới, trước mặt Tô Ngộ Khanh, hạch toán số tiền hoa hồng mấy năm nay.

Cũng chuyển vào tài khoản của Tô Ngộ Khanh.

Người một nhà Tô gia mắt đều xanh, đặc biệt là Âu Du Lam, bà ta có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này ở Tô gia.

Tại sao Tô Ngộ Khanh lại đối xử với bà ta như vậy?

Còn coi bà ta là mẹ nữa sao? Sao không suy nghĩ cho bà ta?

Bà ta có chỗ đứng ở Tô gia, tương lai cũng trở thành chỗ dựa của Tô Ngộ Khanh, đauws con chết tiệt này, quả nhiên là giống Tô Dã, đều tư lợi giống nhau!

"Mau cút đi!" Tô Chanh Tịch nhìn Tô Ngộ Khanh, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

"Đừng nóng vội. " Tô Ngộ Khanh cười, xoay văn kiện trong tay một chút, ánh mắt rơi vào trên người chú Tô " Chú Tô, cổ phần này chú có muốn không? Cháu chuyển cho chú."

Lời này khiến sắc mặt Tô Huyền hoàn toàn thay đổi.

"Tô Ngộ Khanh! " Ông ta cảnh cáo nhìn Tô Ngộ Khanh một cái.

Hiện tại người nắm giữ nhiều cổ phần nhất ở Tô Thị là ông ta cùng Tô lão nhị, trên danh nghĩa ông ta có 35%, Tô lão nhị có 30%, những người khác đều là một ít cổ phần lẻ.

Năm phần trăm trong tay Tô Ngộ Khanh, con số không hề ít.

Nếu chuyển cho Tô lão nhị, vậy vị trí chủ tịch......

Chú Tô hai mắt sáng lên "Ngộ Khanh, cháu nói thật sao?!"

Nhìn xem, xưng hô lập tức thay đổi.

Tô Ngộ Khanh mỉm cười "Đương nhiên, nhưng thấp hơn giá thị trường thì không được."

"Vậy khẳng định cho cháu giá thị trường! " Chú Tô đứng vụt phát lên.

Tay hung hăng nắm một chút, kích động.

"Tô Ngộ Khanh, cô đừng quá đáng, cổ phần trong tay cô, chúng tôi cũng nguyện ý thu mua!" Tô Tĩnh Đình hít sâu một hơi, cổ phần của chú hai tăng lên, không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tô Ngộ Khanh dường như không nghe thấy anh ta nói gì, ra hiệu với vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ hiểu ý ngay lập tức lấy một phần văn kiện khác ra.

Tô Ngộ Khanh ném tới trước mặt chú Tô "Chú nhìn xem, không thành vấn đề thì ký tên, nhưng ngoại trừ tiền mặt, tôi còn muốn 30% cổ phần của Tân Duệ khoa học kỹ thuật mới."

Tân Duệ khoa học kỹ thuật, là chú Tô đầu tư mấy sinh viên mới tốt nghiệp thành lập công ty.

Mới một năm rưỡi, nhưng cũng đã đi vào quỹ đạo, ba mươi phần trăm, là toàn bộ cổ phần của chú Tô.

Cổ phần khoa học kỹ thuật Tân Duệ so với Tô thị thì khác nhau một trời một vực.

Cho dù biết tiền đồ bên kia rất tốt, chú Tô cũng không chút do dự lựa chọn trao đổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »