Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Sự Thật: Tôi Đảo Ngược Trở Thành Đỉnh Lưu

Chương 52: Sống chết tùy duyên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Ngộ Khanh sắc mặt có chút lạnh "Việc cha tôi bị tai nạn xe có vấn đề sao?"

Trong tài liệu có một vài chỗ hơi mơ hồ, cô liếc mắt một cái liền thấy được.

Hạ Tô Nghiễn khẽ cau mày "Ừ, cô đừng lo, tôi đang điều tra."

Tô Ngộ Khanh hít sâu một hơi "Ừm"

Trong lòng cô bây giờ rất lạnh, tốt nhất, tốt nhất là không liên quan đến Âu Du Lam, nếu không, cô muốn Âu Du Lam tự mình nếm thử tư vị này.

"Cô đã mười tám tuổi, có thể kế thừa cổ phần của cha cô một cách danh chính ngôn thuận, còn có cả hoa hồng trong mười năm, nhưng mà, Tô gia khẳng định sẽ phòng bị cô, ngày mai khồng chừng sẽ có một trận ác chiến, cô phải chuẩn bị sẵn sàng đi nhé."

"Tôi hiểu. " Tô Ngộ Khanh đã sớm biết rõ.

Nếu Tô gia nguyện ý đem cổ phần trả cho cô, làm sao còn có nhiều hành động như vậy?

Cô không sợ.

"Năm phần trăm cổ phần đều dưới tên Tô Chanh Tịch. " Hạ Tô Nghiễn lại nói.

"Hừ, Tô gia thật đúng là tính toán tốt. "Lấy đồ của cô đưa cho Tô Chanh Tịch, tương lai Tô Chanh Tịch gả ra ngoài, cũng không cần đưa cổ phần nữa.

Âu Du Lam, thật đúng là một người mẹ tốt!

Trong lúc chờ đèn giao thông, Hạ Tô Nghiễn nhìn Tô Ngộ Khanh một cái, phát hiện trên mặt cô ngoại trừ lạnh lẽo, ngay cả thương tâm cũng không có, thấy vậy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến Âu Du Lam, ánh mắt anh cũng trầm xuống.

Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, người mẹ này thật sự làm cho người ta... một lời khó nói hết.

……

Lúc máy bay hạ cánh, hơn ba giờ chiều, Phó Cẩn lái xe tới sân bay đón bọn họ, đi thông đường chuyên dụng cho nên cũng không gặp người khác.

"Ngộ Khanh, cô trở về xem một......"

"Xử lý chuyện Tô gia trước. " Hắn còn chưa nói xong đã bị Hạ Tô Nghiễn cắt ngang.

Phó Cẩn dừng lại "Cũng tốt, dù sao công việc cũng ở chỗ này cũng không trốn được"

Tô Ngộ Khanh cười khẽ "Anh Phó, anh cũng quá chèn ép nhân viên rồi."

"Hừ, người khác muốn bị tôi chèn ép còn không có cơ hội."

"Ha ha ha, đó là vinh hạnh của tôi nhỉ?"

Nói chuyện một hồi, không khí tốt hơn rất nhiều.

Xe trực tiếp chạy đến dưới lầu chung cư Tô Ngộ Khanh "Vậy cô lên nghỉ ngơi trước đi."

"Ừm, vậy tôi đi đây, tạm biệt. " Tô Ngộ Khanh tự mình kéo vali, cô khéo léo từ chối đề nghị hỗ trợ của Tiểu Chu, còn có một số việc cần làm.

"Sáng mai tôi sẽ đến đón cô."

"Không cần......"

"Cứ quyết định như vậy đi. "Hạ Tô Nghiễn nói xong sau đó ra hiệu cho Phó Cẩn lái xe.

Tô Ngộ Khanh......

Cô nhún vai, kéo vali xoay người lên lầu.

Nhìn căn nhà sạch sẽ, cười cười, bất quá...... nơi này vẫn là quá nhỏ.

Chờ chuyện Tô gia kết thúc, cô liền dọn vào Hồ Đào đi, bên kia rộng rãi hơn một chút.

Tô Ngộ Khanh đem hành lý cất đi, lấy laptop ra, bắt đầu chuyện mình muốn làm.

Hạ Tô Nghiễn đã giúp cô tra xét một ít, cô vẫn muốn chuẩn bị ổn thỏa hơn.

Cùng lúc đó ở Tô gia, hôm nay toàn bộ người Tô gia đều ở đây.

Tô Huyền với tư cách là chủ tịch của Tô gia, ngồi ở vị trí chủ tọa, cho dù đã trở về nhà, cũng vẫn đang mặc âu phục cẩn thận tỉ mỉ.

Ông ta hơi nhíu mày "Nha đầu Ngộ Khanh kia, ngày mai hẳn là sẽ xuất hiện ở đại hội cổ đông."

Chuyện gần đây ông ta cũng nghe nói, có chút bất mãn nhìn con gái mình một cái "Con cùng với nó tranh cãi làm cái gì? Nó mới mười tám tuổi, cho dù ở giới giải trí muốn phát triển, cũng cần thời gian."

Ông ta lại nhìn sang bà vợ đoan trang hào phóng của mình "Còn có em, nó là con ruột của em, cho nó dùng chút tiền thì sao?"

Hiện tại Tô gia đang vô cùng náo loạn.

Ông ta nhìn bộ dáng không phục của con gái mình, trong lòng lắc đầu, đứa con gái này thật vô dụng.

Muốn gϊếŧ người còn để lại nhược điểm.

"Con nhóc kia vừa mở miệng đã đòi năm ngàn vạn, đây không phải là con số nhỏ. " Âu Du Lam cũng bực bội không nhẹ.

Trong tay bà ta có tiền, nhưng một năm nay bị ba đứa nhỏ của Tô gia tìm mọi cách lấy đi không ít.

Năm ngàn vạn......

"Con số tuy hơi lớn một chút, nhưng cũng trách em mấy năm nay không quan tâm chăm sóc con bé."

"Vâng, là lỗi của em. " Âu Du Lam ở trước mặt Tô Huyền, luôn nhẫn nhục chịu đựng.

"Bây giờ gọi điện thoại cho nó đi, đưa cho nó căn biệt thự bên bờ sông kia, còn nữa hãy cho nó hai cửa hàng, tiền... đưa thêm hai ngàn vạn, hứa hẹn với nó rằng nếu mà kết hôn sẽ tăng thêm một trăm vạn làm của hồi môn."

Chuyện có thể dùng tiền giải quyết, đều không tính là chuyện lớn.

So với năm phần trăm cổ phần kia, Tô Huyền vẫn có thể xử lý vấn đề này của Tô gia.

"Cha! " Tô Chanh Tịch không thể tin.

"Cho Tô Ngộ Khanh nhiều đồ như vậy, cô ta xứng sao?!" Một đứa con riêng thôi mà, Tô gia không thừa nhận cô ta thì cô ta mãi mãi chính là một cô nhi, một ngày nào đó Hạ Tô Nghiễn không còn hứng thú với cô ta nữa, thì còn ai còn có thể che chở cô ta được nữa?

"Cha, việc này chỉ sợ không ổn, chỉ riêng căn biệt thự bên bờ sông kia, giá trị cũng không chỉ một trăm vạn. " Tô Tĩnh Lâm lông mày cũng hung hăng nhíu lại.

Căn biệt thự kia hắn ta đã muốn rất lâu.

"Tầm nhìn hạn hẹp! "Tô Huyền nhíu mày, nhìn về phía con trai lớn" Tĩnh Đình, con nói đi."

Tô Tĩnh Đình vẫn thản nhiên, nghe vậy mới mở miệng "Với mong muốn hiện tại của nó, chỉ sợ còn chưa đủ, hơn nữa...... Hiện tại nó làm mọi việc một cách rất quái đản, chỉ sợ không lấy được cổ phần sẽ không bỏ qua."

"Cứ thử như vậy trước đi. " Tô Huyền không muốn Tô gia bị mất mặt nhất.

Trong khoảng thời gian này ông ta đều ở nước ngoài, sau khi về nước, sự tình đã ầm ĩ không thể cứu vãn.

Đại tiểu thư của Tô gia muốn gϊếŧ em gái củamình, còn để lại chứng cứ.

Giá cổ phiếu của Tô gia đang giảm.

"Nó đã... kéo tất cả mọi người vào danh sách đen rồi. "Âu Du Lam thở dài.

Bà ta dùng điện thoại di động của Tô Tĩnh Lâm gọi qua, cũng bị kéo vào danh sách đen.

Tô Huyền lại nhướng mày "Để anh gọi điện."

Ông ta lấy điện thoại di động cá nhân ra, lục lọi trong danh sách một chút, tìm được số điện thoại của Tô Ngộ Khanh, gọi qua.

Tô Ngộ Khanh đang thưởng thức những bức ảnh và video mình vừa tìm thấy, đang xem say sưa, điện thoại di động đột nhiên vang lên dọa cô giật mình.

Nhìn thấy tên người gọi, Tô Ngộ Khanh dừng một chút, nhận điện thoại "Alo?"

"Nha đầu Ngộ Khanh, có vẻ con còn rất tức giận, đáng ra cha không nên gọi" Giọng Tô Huyền ở đầu dây bên kia ôn hòa, mang theo tiếng cười.

Trí nhớ của cô gái nhỏ trong đầu Tô Ngộ Khanh quay cuồng hiện lên, cô đè nén cảm xúc "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, cha về nước rồi, sao con không về nhà ở? Có phải trong nhà có người khi dễ con không? Yên tâm, cha làm chủ cho con."

Nghe lời này, giống như là lời nói của một người cha yêu thương con cái hết mực vậy.

Trong mắt Tô Ngộ Khanh xẹt qua một tia trào phúng, giọng nói lại dịu dàng ngây thơ "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, cha có khi nào lừa gạt con chứ?"

"Thật tốt quá, vậy có thể đưa Tô Chanh Tịch vào tù không? Cô ta muốn gϊếŧ tôi, còn đẩy tôi xuống biển."

“……”

Điện thoại im lặng một hồi.

Ngay khi Tô Ngộ Khanh cười lạnh, đầu kia lại vang lên thanh âm "Nha đầu, chúng ta đều là người một nhà, chị gái con cũng không phải cố ý, cha sẽ bồi thường cho con, để chị gái của con xin lỗi con được không, các con bắt tay giảng hòa thế nào?"

Dưới tác dụng của hệ thống sự thật, Tô Ngộ Khanh trực tiếp mở miệng.

Có thể cảm giác được người đối diện tựa hồ có chút dừng lại, cô tiếp tục nói "Trừ phi cô ta để cho tôi gϊếŧ lại một lần, bằng không sống chết tùy duyên."

"À đúng rồi, còn có cổ phần cha tôi để lại cho tôi, nếu như không ngoan ngoãn chuyển tới tên tôi, tôi sẽ mời luật sư, lên tòa án đó nha~"
« Chương TrướcChương Tiếp »