Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Sự Thật: Tôi Đảo Ngược Trở Thành Đỉnh Lưu

Chương 45: Hạ Thần trúng bùa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chính Tống Đường Y cũng chết lặng, vẻ mặt đờ đẫn nói "Quên đi, mọi người cứ mặc kệ tôi, có tôi ở đây, còn có thể phụ trợ mọi người."

“……”

Mấy người nghẹn họng, cái này...... cũng không phải không được.

Đạo diễn Lâm nghe được lời của các cô, khóe miệng đều co rút.

Cảm giác toàn bộ tổ tiết mục, đều sắp bị Tô Ngộ Khanh cầm đầu dẫn sang hướng lệch lạc.

Trở lại phòng luyện tập, Tống Đường Y liền chủ động mở miệng "Tiếp tục luyện tập đi, tôi cũng chỉ có thể như vậy, đừng để ảnh hưởng đến mọi người."

Cô ấy sẽ cố gắng kiểm soát bản thân.

Còn có thể như thế nào sao? Mọi người đều giật giật khóe miệng, đi luyện tập.

Bất mãn nhất chính là Hạ Sơ Vi, cô ta nghiêm khắc nhất với sân khấu.

Đương nhiên, cô ta cũng đã quen với điều đó, dù sao trong nhóm của cô ta cũng có một người như vậy.

"Bang bang......"

Mấy người đang luyện tập lần nữa nghe được tiếng gõ cửa, đều hiện lên vẻ không kiên nhẫn, bọn họ đang giành giật từng giây từng phút, nhưng luôn luôn có người không có mắt mà làm gián đoạn...

Sau khi nhìn rõ người bước vào, mấy người đều sửng sốt, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn thoạt nhìn có chút buồn cười.

Hạ Tô Nghiễn mặc bộ quần áo thoải mái đơn giản, đeo kính gọng vàng , thấu kính dưới ánh đèn quỷ dị của phòng luyện tập có chút phản quang, giống như một vị thần từ trong ánh sáng đi ra.

"Luyện tập thế nào rồi?" Anh gật đầu với những người khác, trực tiếp đi đến bên cạnh Tô Ngộ Khanh, thấp giọng hỏi.

"Cũng được, sao anh lại tới đây?" Tô Ngộ Khanh phất tay, bảo mấy người tiếp tục luyện tập, cô và Hạ Tô Nghiễn đi tới bên tường, ngồi trên mặt đất.

"Lần này không phải anh không tham gia ghi hình sao?"

"Ừm, tôi xong việc rồi, còn chút thời gian, tới xem sân khấu của cô. " Khóe miệng Hạ Tô Nghiễn nhếch lên " Vừa rồi gặp đạo diễn Lâm, ông ấy nói tổ của cô có kinh hỉ."

Khóe miệng Tô Ngộ Khanh giật giật, kinh hỉ cái rắm.

Nhìn sắc mặt của cô, Hạ Tô Nghiễn liền biết hàm nghĩa của "kinh hỉ".

Anh nhìn một vòng thành viên của đội Tô Ngộ Khanh.

Phát hiện mấy người cũng đang lén nhìn anh, cũng không thèm để ý, thu hồi ánh mắt, "Không sao, cố hết sức là được."

Tô Ngộ Khanh cười cười, rất muốn nói cô cũng không có gì để chê, nhưng lại thấy quá thô tục, luôn cảm thấy không hợp với Hạ Thần.

Hai người ở bên này nói chuyện phiếm, bên luyện tập kia mấy người cũng đang vụиɠ ŧяộʍ nói chuyện.

"Trên mạng nói không sai, Hạ Thần hình như trúng một loại độc tên là Tô Ngộ Khanh. " Tạ Thời Quân hơi nheo mắt.

"Thủ đoạn của Tô Ngộ Khanh vốn không thấp" Sự hâm mộ ghen tị trong lòng Hạ Sơ Vi lại trào ra.

Tống Đường Y "Hai người ấy thoạt nhìn rất xứng đôi."

Lâm Tinh Vãn một bộ dáng đồng tình nói "Nhưng mà cũng phải nói, Tô Tô đẹp như vậy, cùng Hạ Thần ở chung một chỗ quả thực đừng nói nhiều chính là đẹp mắt."

"Xùy, hai người suy nghĩ nhiều rồi phải không? " Hạ Sơ Vi cười nhạo.

Trong lòng tự nhủ, các người cũng thật đúng là dám nghĩ, Tô Ngộ Khanh xứng đôi với Hạ Tô Nghiễn?

Không nói đến cái gì khác, chỉ riêng gia thế, Hạ Tô Nghiễn có thể bỏ xa Tô Ngộ Khanh mười con phố.

Cho dù là Tô gia, ở trước mặt thế gia đỉnh cấp cũng không đủ tầm.

Hai người chăm chú vào việc ship CP, cũng không thèm để ý đến Hạ Sơ Vi.

Cô ấy là hâm mộ ghen tị , bọn họ hiểu được.

……

Rất nhanh, đến thời gian khán giả vào sân, nghệ sĩ cũng đến phòng trang điểm, lần này đội trang điểm không có vấn đề gì, trang phục biểu diễn cũng rất tốt.

Bài hát này của bọn họ là , trang phục biểu diễn lấy màu trắng làm chủ đạo, Tô Ngộ Khanh là áo hai dây màu trắng để lộ vòng eo nhỏ nhắn, phối với quần rộng màu trắng làm lộ ra đôi chân dài miên man.

Vóc dáng cô vốn không thấp, bộ dáng này quả thực!

Tống Đường Y hâm mộ nhìn Tô Ngộ Khanh đang trang điểm "Tô Tô, chân của cô có thể cắt một nửa cho tôi không?"

"Cô đang nghĩ cái rắm gì vậy? "Tạ Thời Quân đang chơi game bên cạnh nghe vậy theo bản năng tiếp lời.

Tô Ngộ Khanh......

"Thô tục" Tống Đường Y bĩu môi " Ghi hình trong phòng trang điểm cũng sẽ cắt nối biên tập ra ngoài, anh không sợ fan của anh sẽ nhìn thấy sao?"

"...... Đoạn này cắt bỏ đi" Tạ Thời Quân nói với PD.

PD không nói chuyện, cắt hay không cắt, đạo diễn định đoạt.

Phòng trang điểm của đội Lục Minh Lan, cô ta vừa thay trang phục biểu diễn đi ra, ngồi trước gương chuẩn bị trang điểm, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đi lên sân khấu trên màn hình trước mặt, ngẩn ra.

"Oa, Hạ Thần đến rồi! " Thành viên bên cạnh cô ta kinh hỉ che miệng.

"Không phải nói Hạ Thần sẽ vắng mặt ở lần ghi hình này sao? Thậm chí có kinh hỉ!"

"Cô Lục, Hạ Thần, cô xem, Hạ Thần!"

Lục Minh Lan kiềm chế suy nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười thích hợp "Tôi thấy rồi, thầy Hạ của chúng ta thật sự xuất quỷ nhập thần."

Lời này mang theo hai phần thân mật cùng quen thuộc.

Có vẻ như cô ta và Hạ Tô Nghiễn rất quen thuộc.

Phòng hóa trang hơi yên tĩnh, sau một khắc, một giọng nói vang lên "Cô Lục, cùng Hạ Thần... rất quen thuộc sao?"

Lời này hỏi thẳng ra.

Sắc mặt Lục Minh Lan cũng hơi cứng đờ "Đã ghi hình một kỳ tiết mục..."

"Cô Lục thật may mắn, chúng tôi ghi âm một kỳ tiết mục, ngay cả cơ hội nói chuyện với Hạ Thần cũng không có."

"... "Lục Minh Lan tươi cười sáng lạn, trong lòng lại âm thầm cắn răng.

Giới giải trí này làm sao vậy? Sao mọi người cứ nói chuyện thẳng thắn thế?

Trước kia ai ai nói chuyện đều không phải vòng vo một hồi sao?

"Hoan nghênh Hạ Thần!"

Trên sân khấu, giọng người dẫn chương trình đã cao hơn rất nhiều, hắn cũng không nghĩ tới Hạ Tô Nghiễn lại đột nhiên xuất hiện.

Xoẹt!

Ánh đèn chiếu qua, người đàn ông mặc một bộ quần áo đơn giản đến cực điểm xuất hiện, người xem phía dưới trong nháy mắt sục sôi.

"Hạ Thần! Hạ Thần!"

Toàn trường đều gọi tên Hạ Tô Nghiễn, fan của anh phần lớn đều không tới bởi vì lần này không có anh.

Nhưng fan qua đường của anh đừng nói có bao nhiêu.

Có người, xuất hiện ở nơi đó, liền vĩnh viễn là tiêu điểm.

Hạ Tô Nghiễn nhận lấy micro từ người dẫn chương trình "Chào mọi người, tôi là Hạ Tô Nghiễn, rất vui được lên sân khấu công diễn kỳ hai của chương trình, hy vọng mọi người đều đạt được thành tích tốt."

"Hoan nghênh Hạ Thần trở về, tôi thay mặt khán giả hỏi một vấn đề nha, chắc chắn tất cả mọi người đều rất tò mò, kỳ tiếp theo thầy Hạ sẽ quay lại ghi hình sao?"

Nơi có Hạ Tô Nghiễn, tỉ lệ người xem và lượng phát sóng đều tăng lên, bây giờ anh ta để Hạ Tô Nghiễn đi xuống, đạo diễn nhất định sẽ đánh chết anh ta.

Hạ Tô Nghiễn cười khẽ một tiếng "Đương nhiên, kỳ này quả thật không sắp xếp được lịch trình, hơn nữa có một số việc phải xử lý, kỳ sau nhất định sẽ trở lại, dù sao...... chương trình này rất thú vị."

Âm thanh ở hiện trường càng thêm nhiệt liệt.

"Có thể thấy thầy Hạ rất thích chương trình của chúng ta, xử lý xong công việc lập tức chạy tới đây" MC trêu ghẹo một câu.

"Không phải, tôi đến vì nghệ sĩ của công ty tôi. "Hạ Tô Nghiễn đột nhiên mở miệng.

Hiện trường yên tĩnh.

"Nếu tôi nhớ không lầm... người Hạ Thần đang nói là Tô Ngộ Khanh?!"

"Ngoại trừ cô ta còn có ai, thủ đoạn thật sự rất cao, Hạ Thần trúng bùa thật ư?"

"Cũng không hẳn, có thể là bị đoạt xá* rồi."

*Đoạt Xá là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy. Sau một thời gian tương tác với nhiều hình thức khác nhau khiến cho tinh thần người ấy sa sút trầm trọng, lúc này chân hồn ấy sẽ tấn công đẩy chân hồn của xá thân kia văng khỏi xá thân của mình, rồi chiếm đoạt, sống một cuộc sống mới với thân xác ấy.

“……”

MC đều sửng sốt một chút, nhưng cũng may trình độ nghiệp vụ của anh ta khá tốt, rất nhanh liền chuyển hướng, lại hàn huyên vài câu, Hạ Tô Nghiễn đến khu khách quý dưới đài ngồi xuống.

Bên trong hậu trường phòng thay đồ, nghe được lời anh nói, phản ứng của tất cả mọi người đều không giống nhau.

Hạ Sơ Vi nhìn Tô Ngộ Khanh thật sâu, phát hiện cô vẫn vân đạm phong khinh* như trước, trong lòng có chút bất bình, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

*Vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »