Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Sự Thật: Tôi Đảo Ngược Trở Thành Đỉnh Lưu

Chương 44: Cô thật biết an ủi người khác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Ngộ Khanh ý vị thâm trường nhìn một cái, cười mà không nói.

Nhưng chính là loại ánh mắt này, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ bình tĩnh cùng tự tin, khiến cho Âu Du Lam cùng Tô Chanh Tịch trong lòng càng ngày càng không xác định.

Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Ngộ Khanh thay đổi.

Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt trấn định.

Tô Ngộ Khanh cười nhẹ một tiếng "Tôi không có thời gian rảnh rỗi cùng các người diễn cái gì mà mẹ hiền con thảo, đừng trì hoãn thời gian của tôi, chuyện liên quan đến tài sản... tự sẽ có kết luận."

Mấy ngày nữa là đại hội cổ đông của tập đoàn Tô thị, khi đó, cô sẽ lấy lại đồ của mình.

"Làm ơn...."

Tô Chanh Tịch thấy vậy còn muốn nói chuyện, nhưng Tống Đường Y mở miệng "Đừng trì hoãn thời gian luyện tập của chúng tôi, nếu không xảy ra sự cố sân khấu chúng tôi sẽ tìm cô chịu trách nhiệm."

"Fan đều đang xem ha, là cô cố ý quấy rầy chúng tôi luyện tập, đến lúc đó..."

"Mọi người hiểu lầm rồi. " Sắc mặt Tô Chanh Tịch cứng ngắc " Chúng tôi chỉ tới thăm Tô Ngộ Khanh, chúng ta đi thôi."

Tống Đường Y......

Đây là lần đầu tiên cô bị đối xử không khách khí như vậy.

Rầm!

Cánh cửa không chút lưu tình bị đóng lại, đoàn người đang đứng trước cửa dần dần xấu hổ.

Ngay cả PD cũng lúng túng rời đi.

Ở bên trong, Tô Ngộ Khanh thấy tất cả mọi người nhìn mình, nhướng mày cười "Sắp diễn tập rồi, mọi người xác định muốn tiếp tục trì hoãn?"

Mấy người ngẩn ra, ngọn lửa cháy hừng hực, bắt đầu luyện tập, một câu dư thừa cũng không nói.

[Đậu má, cha ruột Tô Ngộ Khanh sẽ không để lại tài sản gì chứ?]

[Cô ấy dám nói ra như vậy, nhất định là có.]

[Tô gia thật sự là không biết xấu hổ, nói cái gì mà nuôi dưỡng Tô Ngộ Khanh mười tám năm, xem ra, thứ người ta tiêu sài chính là tài sản của cha ruột mình.]

[Nói như vậy...... Âu phu nhân thật đúng là ác độc, Tô Ngộ Khanh mới là con gái ruột của bà ta mà không phải sao?]

[Không sai, lại thật sự có một người mẹ như vậy, thật sự không hiểu nổi mạch não của bà ta được cấu tạo như thế nào?]

[Nhìn bộ dạng chột dạ của Tô Chanh Tịch, chỉ sợ tài sản của cha ruột Tô Ngộ Khanh sớm đã bị Tô gia ngầm chiếm rồi.]

[Ai nhìn mà không thốt lên một câu Tô Ngộ Khanh thực thảm?]

[Quả thực cực kỳ bi thảm.]

——

Năm giờ chiều bắt đầu diễn tập, diễn tập chỉ có một cơ hội, bảy giờ người xem sẽ vào sân, tám giờ bắt đầu truyền hình trực tiếp trên sân khấu.

Trình tự diễn tập lên sân khấu, dựa theo số thứ tự phòng luyện tập, đội của Tô Ngộ Khanh ở vị trí thứ tư.

"Làm sao bây giờ, tôi có chút khẩn trương. " Lâm Tinh Vãn kéo cánh tay Tô Ngộ Khanh " Tô Tô, cho tôi chút sức mạnh đi."

"Tôi có thể cho cô sức mạnh" Tạ Thời Quân cố ý tiến lại gần.

Nhóm này cũng chỉ có một mình hắn là con trai, thập phần chói mắt.

Lâm Tinh Vãn ghét bỏ đẩy ra "Anh đi ra chỗ khác đi, anh như vậy, còn cần Tô Tô cho anh sức mạnh sao"

“……”

Mấy người đồng thời nghĩ đến NPC bị Tô Ngộ Khanh ném qua vai, đập trên mặt đất, sau đó đều trầm mặc.

Tô Ngộ Khanh đầu đầy vạch đen "Tôi thấy mọi người cũng rất có năng lượng, này, cô Tống cũng rất bình tĩnh."

Ba người nhìn về phía Tống Đường Y ưỡn ngực, tự tin dâng trào, đều ngẩn người "Tống lão sư, cô không khẩn trương ư?"

Tống Đường Y nghiêm mặt "Fan của tôi hẳn là tương đối khẩn trương."

"...... " Buồn cười.

Fan Tống Đường Y: Thật sự chúng tôi không biết gì hết.

"Cô Tống đừng lo lắng, mọi người đều biết thực lực của cô, hiện tại fan cũng rất bao dung. " Lục Minh Lan vừa diễn tập vừa nghe cô nói, ôn hòa cười nói.

Thoạt nhìn giống như là trêu ghẹo, nhưng ý tứ trong lời nói lại không ôn hòa như vậy.

Tống Đường Y quay đầu nhìn lại, ngượng ngùng cười cười "Nếu tôi có thực lực của cô Lục thì tốt rồi, diễn được, lên được sân khấu, trong nhà cũng là người đứng đầu."

Câu sau dùng trọng âm, không chú ý sẽ nghe không ra.

Sắc mặt Lục Minh Lan khẽ biến, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại "Cô Tống quá khen rồi."

"Đi thôi, đi diễn tập" Tô Ngộ Khanh nhíu mày.

Cô vừa mở miệng, Tống Đường Y lập tức đi theo, ba người khác cũng không rớt lại phía sau.

Cô rút thăm được đội trưởng, trước mặt người khác tất nhiên bọn họ phải nể mặt.

Lục Minh Lan thấy mấy người đều nghe Tô Ngộ Khanh nói, mặt bất động, trong lòng lại khịt mũi coi thường.

Cô ta có lòng muốn ở lại xem đội Tô Ngộ Khanh diễn tập, nhưng đội viên muốn trở về luyện tập lại.

Vì thế chỉ có thể đi theo.

Bài hát của nhóm Tô Ngộ Khanh là , ánh đèn sân khấu cũng rất quan trọng.

Trước khi diễn tập Tô Ngộ Khanh cố ý nói chuyện với chuyên gia ánh sáng, còn có giáo viên ban nhạc, cho nên diễn tập coi như thuận lợi.

Không có gì sai.

Nhưng mà!

Tống Đường Y ở trong đó giống như là một người kì lạ, thật sự rất bắt mắt người xem, cô ấy khiêu vũ thật sự, làm cho người ta một lời khó nói hết.

Khóe miệng đạo diễn Lâm hung hăng co rút "Tống Đường Y, bốn câu vừa rồi cô hát, là muốn gϊếŧ người đúng không?"

"... Đạo diễn, ông quá khoa trương rồi" Vẻ mặt Tống Đường Y cứng ngắc " Có lẽ không khủng bố như vậy chứ"

"Tô Ngộ Khanh, cô là đội trưởng, sân khấu này cô cảm thấy có thể sao? " Đạo diễn Lâm hừ một tiếng, nhìn về phía Tô Ngộ Khanh.

"Đạo diễn, ông cũng đừng gây khó dễ nữa, thiên phú như cô Tống, vào đội ai cũng như vậy thôi" Tạ Thời Quân đỡ trán.

Tống Đường Y thật làm cho người ta hết thuốc chữa.

Sắc mặt Hạ Sơ Vi cũng không tốt lắm, cô ta hiểu rõ nhất hậu quả khi bị người ta cản trở là gì.

"Được rồi, đừng khóc không ra nước mắt, mỗi người đều có sở trường và sở đoản của mình, cô Tống biểu diễn trên sân khấu không được, nhưng diễn xuất...... cũng không được."

Dứt lời, khóe miệng mọi người đều co rút.

"Cô thật biết an ủi người khác" Tạ Thời Quân giơ ngón tay cái lên với Tô Ngộ Khanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »