Lúc Tô Chanh Tịch ra mắt, công ty đã xây dựng cho cô ta hình tượng của một bá.
Đương nhiên, thành tích học tập trước kia của cô ta quả thật không tệ, nhưng sau khi gia nhập giới giải trí, thời gian học tập càng ngày càng ít, thành tích chắc chắn là đã tuột dốc.
"Lúc trước là Tô Ngộ Khanh, bây giờ lại là Tô Chanh Tịch, chị em Tô gia không biết đắc tội với ai. " Buổi sáng lúc mọi người tụ tập cùng một chỗ ăn điểm tâm, Lục Minh Lan thở dài, đột nhiên nói.
Lời này của cô ta tràn đầy ý tứ khác.
Vốn chương trình đang truyền hình trực tiếp, lời này vừa nói ra, màn đạn liền bắt đầu chướng khí mù mịt.
[Cá mè một lứa, Tô Chanh Tịch và Tô Ngộ Khanh đều không phải là người tốt.]
[Một người gϊếŧ người không thành, một người chuyên gia nói dối, nhân phẩm thấp kém, chẳng lẽ là truyền thống của Tô gia?]
[Tô gia dạy dỗ cũng không tốt, mẹ ruột Tô Ngộ Khanh cũng không muốn gặp cô ấy, trong mắt bà ấy chỉ có Tô Chanh Tịch.]
[Lầu trên, Tô Ngộ Khanh mới mười tám tuổi được không? Trẻ vị thành niên nhất định là bị người trong nhà sai khiến, mẹ cô ấy cùng Tô gia cưỡng ép bắt cô ấy đi thi hộ người khác, cô ấy có thể làm gì khác sao?]
[Đúng vậy, cô ấy sống dưới mái nhà của người khác vốn cũng không dễ dàng gì, dù sao tôi mà mười tám tuổi nhất định cũng để mặc cho người ta xâu xé, sai khiến.]
[Ngược lại là Tô Chanh Tịch, không chỉ hãm hại em gái của mình, còn đẩy người ta xuống biển, đây là trực tiếp nổi lên sát tâm a, thật cho rằng giới giải trí là của nhà cô ta sao?]
[Phạm pháp còn gióng trống khua chiêng , ghê tởm, cút khỏi giới giải trí.]
[Tô Chanh Tịch, cút ra khỏi giới giải trí!]
Màn đạn chướng khí mù mịt cũng không có ảnh hưởng đến Tô Ngộ Khanh, cô đã đi đến phòng luyện tập.
"Ơ, mọi người tới sớm vậy" Phát hiện tất cả mọi người đã tới, cô nhíu mày.
"Là cô đến muộn" Tạ Thời Quân quay đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục luyện tập.
Mọi người đều nghiêm túc với sân khấu.
Đặc biệt là Tống Đường Y, tối hôm qua luyện tập đến hai giờ đêm, hôm nay sáu giờ rưỡi đã tới.
Hiện tại Lâm Tinh Vãn đang mang theo cô ấy luyện tập.
Tô Ngộ Khanh cũng không quấy rầy mọi người, tìm một vị trí luyện tập.
Thời gian trôi nhanh thoáng cái đã đến giữa trưa.
Cửa phòng luyện tập bị người ta gõ cửa , Hạ Sơ Vi ở gần nhất, cô ấy không nghĩ nhiều trực tiếp mở cửa.
Nhìn thấy người ngoài cửa, sửng sốt một lát "Các người......"
"Xin chào, tôi là mẹ của Tô Ngộ Khanh, tôi đến thăm con gái" Âu Du Lam nở nụ cười ung dung, khí chất phu nhân vững vàng.
Nở một nụ cười đẹp.
Đương nhiên, phải bỏ qua Tô Chanh Tịch đang kéo kéo tay bà ấy.
Nụ cười trên khóe miệng hai người đều giống nhau, nếu không phải biết rằng bà ấy là mẹ kế của Tô Chanh Tịch, mọi người đều sẽ cho rằng bà ấy là mẹ ruột của Tô Chanh Tịch mất.
Phía sau còn có PD và một số nghệ sĩ xem náo nhiệt.
"Vậy mời vào" Hạ Sơ Vi phức tạp nhìn mấy người một cái.
Trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần đồng tình với Tô Ngộ Khanh.
"Đứng lại! " Đột nhiên, phía sau cô ấy truyền đến một thanh âm thờ ơ.
Hạ Sơ Vi vô thức dừng lại.
"Ngộ Khanh, còn giận mẹ sao? Con muốn tiền, mẹ đã chuyển cho con năm mươi triệu rồi. " Nụ cười trên mặt Âu Du Lam không chê vào đâu được, tựa hồ mang theo bất đắc dĩ đối với khuê nữ không nghe lời.
Cái đệch...
Người nghe được lời này đều ngẩn người, năm mươi vạn?!
Tô Ngộ Khanh bình thường chính là đòi tiền trong nhà như vậy sao?
"Em gái, mẹ cũng lo lắng cho em, em nói xem, lần trước cãi nhau với gia đình nên chạy ra ngoài ở, cha mẹ đều lo lắng. " Tô Chanh Tịch lo lắng liếc mắt nhìn Tô Ngộ Khanh.
Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, ngoại trừ Tô Ngộ Khanh không ai nhìn thấy.
Lời này thật thâm độc.
Tô Ngộ Khanh mới mười tám tuổi, từ trong nhà chạy ra ngoài, đêm không về ngủ, vậy thì là ở nơi nào?
Lâm Tinh Vãn và Tống Đường Y lo lắng nhìn Tô Ngộ Khanh một cái.
Các cô cũng không dám tùy tiện mở miệng giúp Tô Ngộ Khanh, truyền thông có đôi khi thích bắt bóng bắt gió, vạn nhất biến khéo thành vụng thì không tốt.
"Năm mươi triệu kia không phải mua chứng cứ Tô Chanh Tịch gϊếŧ người không thành sao? Phí bịt miệng mà còn muốn lấy lại sao?" Tô Ngộ Khanh nhướng mày, như cười như không nhìn Âu Du Lam cùng Tô Chanh Tịch sắc mặt thay đổi.
Không muốn nói nhưng hai người này thật sự rất ngu xuẩn, cho rằng dưới ống kính cô sẽ cố kỵ? Muốn ăn rắm à.
"Còn có, cha ruột tôi lưu lại cổ phần chia hoa hồng cũng không chỉ năm mươi triệu đi?"
Sau khi nghe rõ lời nói của cô, không khí hiện trường đình trệ.
Âu Du Lam và Tô Chanh Tịch đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Cha ruột?
Đậu má, cha ruột Tô Ngộ Khanh còn để lại cổ phần công ty? Thân phận cha ruột của cô ấy là gì?
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng mọi người.
Mọi người đã từ trong lời nói của Tô Chanh Tịch, ngầm thừa nhận cha ruột Tô Ngộ Khanh chính là một gã nghèo.
Còn nữa, phí bịt miệng? Mua bằng chứng phạm tội? Tô Chanh Tịch tự mình thừa nhận gϊếŧ người không thành?
"Ngộ Khanh, con nói bậy bạ gì vậy, ba con để lại cổ phần chia hoa hồng nào chứ?"
"Âu phu nhân không nên gấp gáp như vậy, di chúc cha tôi để lại không chỉ có bà có nha. " Tô Ngộ Khanh nhếch miệng, cười nói.
Di chúc?
Tô Chanh Tịch đột nhiên nhìn qua, còn có thứ này? Tô Ngộ Khanh làm sao biết được?
Không được, đồ trong tay cô ta làm sao còn có thể để cho Tô Ngộ Khanh lấy lại?!
Tâm trí Âu Du Lam chỉ chấn động một lát, bà ta liền vỗ vỗ tay Tô Chanh Tịch, ý bảo cô ta bình tĩnh.
Bà ta tươi cười ôn nhu nhìn Tô Ngộ Khanh "Đứa nhỏ này, con từ nhỏ ăn mặc đều là Tô gia phụ trách, làm gì có..."
"Vậy sao?"