Chương 35: Độc mồm độc miệng

[Anh trai nhà tôi nói chuyện với cô ấy bình thường, cô ấy oán cái gì chứ?]

[Tô Ngộ Khanh không biết giữ mồm giữ miệng thật đáng ghét, thật sự coi giới giải trí là nhà cô ta sao?]

[Lầu trên, anh trai nhà cô ở chung với Tô Ngộ Khanh rất hài hòa , các người ở chỗ này ồn ào, quả nhiên bản tính không thay đổi]

[Chó của Tô Ngộ Khanh đi ra chỗ khác nói chuyện.]

……

Đoàn người đi hơn nửa giờ, sắc trời đã sắp tối, phần lớn mọi người đều mệt đến đầu đầy mồ hôi.

Thời tiết lại khô nóng, dần dần bắt đầu mất kiên nhẫn.

Đặc biệt là Tô Chanh Tịch, cô ta vốn chưa ăn cơm tối, bây giờ vừa mệt vừa đói.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, nhìn mọi người một chút, chọn lựa một mục tiêu "Lạc lão sư, khụ khụ, tôi..."

Muốn nói lại thôi, lã chã muốn khóc, muốn mở miệng lại sợ bị cự tuyệt.

Sắc mặt tái nhợt, môi hơi khô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, người bình thường căn bản không thể cự tuyệt.

Lạc Xuyên Hiền sửng sốt, sau đó liền hiểu, cậu lộ ra một nụ cười ôn hòa, đưa nước và bánh mì trong tay qua "Cô Tô không ngại thì lấp đầy bụng trước đi"

Tô Chanh Tịch ánh mắt lấp lánh, cảm kích cười cười "Cảm ơn Lạc lão sư, anh thật tốt."

Dứt lời, đưa tay cầm lấy đồ.

Tô Ngộ Khanh ở phía sau cô ta, đột nhiên cười khẽ một tiếng "Tôi còn cho rằng Tô tiểu thư có thể kiên trì, hóa ra cũng chỉ như vậy thôi."

Sự khinh bỉ trong mắt cô quá rõ ràng, Tô Chanh Tịch đột nhiên cứng đờ.

"Giả thanh cao" Tịch Ngôn Hoằng bĩu môi.

Tất cả mọi người đều là hồ ly, ở chỗ này chơi cái gì mà Liêu Trai* , trà xanh kỹ nữ.

*Liêu trai không có định nghĩa cụ thể và rõ ràng, chính là những câu chuyện hư hư thật thật được tác giả Bồ Tùng Linh viết ra. Trong truyện sử dụng từ này, mình có tìm hiểu nhưng vẫn không biết nó là gì ấy:((( nên mình để tạm định nghĩa chung chung ở đây nha.

Tô Chanh Tịch sắc mặt càng thêm khó coi, có cảm giác lung lay sắp đổ ngã, trên vẻ mặt tràn đầy vẻ bị khinh dễ "Em gái, chị, chị thật sự quá khát, chị lo lắng kéo chân mọi người, nếu không em..."

"Biết cản trở là được, vừa rồi không còn bộ dáng nhất quyết không thèm ăn sao? Hiện tại rốt cục giả bộ không nổi nữa rồi?" Tịch Ngôn Hoằng nhìn không quen Tô Chanh Tịch giả vờ giả vịt, mười phần độc mồm độc miệng.

Lời của hắn không chỉ khiến mọi người kinh ngạc, Tô Ngộ Khanh cũng có chút bất đắc dĩ.

Nhớ tiết mục kỳ trước, Tịch Ngôn Hoằng còn oán hận cô, nhanh như vậy đã đổi mục tiêu?

Quả nhiên tùy hứng.

"Được rồi được rồi, đi mau đi, tôi cũng không có nhiều thời gian xem người khác biểu diễn trà nghệ "Hắn lại xua tay, không kiên nhẫn nói.

Những người khác "......"

Trà nghệ?

Vài tiếng cười không rõ ràng vang lên, mọi người cũng sợ đắc tội Tô Chanh Tịch, nhanh chóng làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tiếp tục lên đường.

"Cô Tô? Cô còn cần thêm không?" Lạc Xuyên Hiền nhướng mày, tiếp tục đưa bánh mì và nước qua.

Bộ dáng tựa hồ một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Tô Chanh Tịch trắng mặt, bộ dáng bị đả kích, nở nụ cười "Đa tạ Lạc lão sư."

Cuối cùng cô ta vẫn nhận lấy.

Sáng nay ăn một miếng bánh mì, đã sớm đói đến mức muốn ngất xỉu.

Sắc trời càng ngày càng tối, các cô gái đều có chút sợ hãi di chuyển vào giữa.

"Chết tiệt, chúng ta đều không có điện thoại di động" Tạ Thời Quân muốn tìm đồ chiếu sáng, mới đột nhiên nhớ tới, điện thoại di động của bọn họ đều ở khách sạn.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Đợi lát nữa sẽ còn tối hơn."

"Như vậy được không, con gái các cô đi ở giữa đi, bọn tôi sẽ đi ở phía trước và phía sau. "Lạc Xuyên Hiền nghĩ nghĩ, mở miệng.

Hơn hai mươi nghệ sĩ, nam nữ chênh lệch không nhiều lắm mỗi người một nửa, mọi người cũng không có gì không đồng ý.

Đội ngũ một lần nữa phân chia lại.

"Tôi có điện thoại di động" Tô Ngộ Khanh đột nhiên giơ tay lên.

Cô là người cuối cùng tới, điện thoại di động còn chưa bị lấy đi.

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Tô Ngộ Khanh nhướng mày "Bây giờ còn có đèn đường, đợi đến nơi cần chiếu sáng rồi dùng.

"Chờ một chút, chúng ta có thể gọi điện cho người tới đón. "Cố Trạm đột nhiên nói.

Đạo diễn Lâm chỉ nói nghĩ biện pháp trở về, không nói không cho những người khác tới đón.

"Nếu gọi điện thoại cầu cứu, thành tích sẽ bị hủy bỏ. "Một người trong số các PD lên tiếng.

"Đệt"

Trong phòng truyền hình trực tiếp vang lên một loạt tiếng bíp.

Mọi người cam chịu số phận tiếp tục đi bộ trở về, tám giờ rưỡi, sắc trời đã tối.

Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa so với thời gian quy định, nhưng nhìn lộ trình, bọn họ ít nhất còn phải đi hai tiếng nữa mới có thể đến nơi.

Hầu hết mọi người đều mệt mỏi và nóng bức.

Cũng may lúc trước đã lấy một ít đồ ăn và nước.

Tốc độ cũng càng ngày càng chậm, mấy người đỡ nhau tiếp tục đi về phía trước.

"Ôi, nói thật, tôi quay phim cả ngày cũng không mệt mỏi như vậy." Một nữ diễn viên kêu rên một tiếng.

Cả ngày hôm nay đều là vận động thể lực, quả thực...

"Vậy khẳng định một chút, mấy cảnh đó của cô đều là thế thân" Trình Tinh Dã giống như đầu óc co rút một chút, đột nhiên mở miệng.

“……”

Hiện tượng từ người truyền sang người do Tô Ngộ Khanh dẫn đầu đã xuất hiện .

Tạ Thời Quân cũng một lời khó nói hết nhìn Trình Tinh Dã "Rapper đều ghét người khác như vậy ư?"

"Nhìn anh nói gì kìa, Tô Ngộ Khanh chính là người giỏi nhất trong chúng ta."

Tô Ngộ Khanh cách đó thật xa bị trúng đạn "......"

Những người khác "......"

Cái này cũng tính là tìm được niềm vui trong khổ sở đi?

"Thật muốn ước một điều, chính là có khả năng dịch chuyển tức thời. "Một nghệ sĩ khác có quan hệ không tệ với nữ diễn viên vừa nói chuyện muốn làm dịu bầu không khí, mở miệng.

"Đừng, nguyện vọng này sẽ khiến Bồ Tát đem miếu thờ đi nơi khác mất" Diễn viên hài Chu Mặc Vân kiên quyết không để chút niềm vui nho nhỏ kia biến mất.

Mọi người im lặng một chút, rồi đều phá lên cười.

"Ôi, đừng đùa nữa, tôi cười nhiều còn mệt hơn vừa nãy"

Tô Ngộ Khanh cười cười, lấy di động ra.

Tịch Ngôn Hoằng và Cố Trạm vẫn ở bên cạnh Tô Ngộ Khanh, hai người nhìn cô cầm di động lướt lướt, cũng tiến lại gần.

"Cô đang làm gì vậy?"

Tô Ngộ Khanh mở bản đồ ra, phóng to "Mọi người nhìn xem, nếu đạo diễn Lâm để lại xe, đại khái sẽ đặt ở vị trí nào?"

"Hiện tại chúng ta đang ở vị trí này, nơi này là con đường nhất định phải đi qua để trở về... "Tịch Ngôn Hoằng nghiêm túc nhìn bản đồ một chút, mày nhíu lại " Không có đất trống"

"Đạo diễn Lâm không có khả năng tốt bụng để xe trên đường lớn như vậy. "Cố Trạm cũng nói.

Tô Ngộ Khanh gật gật đầu "Là không có đất trống, nhưng ở nơi này, nếu đi thêm hai cây số , hình như có một cái homestay đúng không?"

"Ý anh là Lâʍ đa͙σ sẽ để xe ở đây sao?"

"Nếu như không có xe thì ở lại homestay cũng là một biện pháp không tồi" Homestay ở tận trên đây chắc chắn phải có xe để di chuyển.

"Không sai."

Ba người liếc nhau, Tịch Ngôn Hoằng vỗ tay "Chúng ta cố gắng thêm chút nữa, đi chừng hai cây số, đến homestay phía trước nghỉ ngơi rồi nói sau."

Còn phải đi hai cây số nữa?

Mọi người trước mắt tối sầm, nhưng cũng không cách nào, đành phải cắn răng rời đi.

[Ha ha ha, tôi vốn biết trước kia Trình Tinh Dã vốn đã độc mồm độc miệng, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại như thế, vừa nói ra tôi liền cười đến suýt tắc thở.]

[Người trong giới rap đều như vậy, ngoại trừ chính mình, đều phải nói qua một lần.]

[Đừng, chính bọn họ cũng vậy.]

[Cơ mà ngay từ đầu Trình Tinh Dã đều rất thu liễm, giống như bị Tô Ngộ Khanh đột nhiên khai thông tư tưởng vậy.]

[Hiện tượng người truyền người đã xuất hiện hahahha.]

[Còn có Chu Mặc Vân, cười chết tôi rồi, Bồ Tát đem miếu rời đi chỗ khác, quả nhiên không hổ là diễn viên hài.]

[Độc mồm độc miệng phải thêm Tịch Ngôn Hoằng được không? Nói Tô Chanh Tịch thật sự rất buồn cười, cái gì mà biểu diễn trà nghệ, ha ha]