Chương 24: Hạ Tô Nghiễn cũng không thể che chở Tô Ngộ Khanh cả đời!

Sau khi xác nhận với Tiểu Chu, mấy ngày kế tiếp cũng không có lịch trình gì cả, Tô Ngộ Khanh dự định sẽ trở về trường học một chuyến.

Cô còn có một số thủ tục chưa làm xong.

Trong trường vẫn còn một số đồ chưa mang về.

Trường trung học cô theo học là một trường tư nhân, bởi vì thành tích thi cấp ba là làm giả, cô không có thi lên cấp ba, Tô gia đưa cô đến trường học quý tộc này, bên trong không cần phải có thành tích tốt, chỉ đơn giản là trong nhà có quyền có thế, Tô Ngộ Khanh ở chỗ này đã chịu không ít thiệt thòi.

Cô là con riêng của Tô gia, mọi người đều biết.

Trên xe, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ tới chuyện trước kia trong lòng nhịn không được cười lạnh.

Học phí này là tiền lãi hàng năm của cha ruột cô, có thể nói, từ nhỏ đến lớn, cô căn bản không tiêu một phân tiền nào của Tô gia.

Ngược lại Tô gia nợ cô.

Còn nữa, tại sao kết quả thi lại phải làm giả?

Cô cười lạnh, em gái của Giang Thần An học cùng trường với cô, năm đó cô ấy đạt điểm cao đã thi đỗ vào trường trung học.

Cho tới nay đều đứng đầu.

Nhưng điểm số này từ đâu mà tới... bọn họ đều biết rõ.

Mỗi lần thi, Tô Ngộ Khanh đều viết tên Giang Uyển Đình, mà Giang Uyển Đình vì muốn chỉnh cô, chưa bao giờ làm bài thi tử tế.

Vì để cho Giang Thần An cao hứng, để cho Âu Du Lam ở Tô gia có địa vị vững chắc, tất cả ủy khuất Tô Ngộ Khanh đều nuốt xuống bụng.

"Tô Tô, tới rồi. "Giọng Tiểu Chu kéo Tô Ngộ Khanh trở về hiện thực.

Cô mở mắt ra, nhìn cửa trường một chút.

Trường trung học Tinh Hoa!

Trong mắt cô hiện lên một tia âm trầm, mở cửa xuống xe "Tiểu Chu, tôi tự đi là được, lát nữa hai người tới đón tôi nhé."

"Tô Tô..." Tiểu Chu có chút chần chờ, bất quá đối diện với ánh mắt Tô Ngộ Khanh, vẫn gật đầu "Được, nếu không, chúng em ở chỗ này chờ chị?"

"Như vậy cũng được" Tô Ngộ Khanh xuống xe, làn váy cong lên trong gió.

"Bây giờ là giờ học, trường học không thể... bạn học Tô?" Tô Ngộ Khanh đi tới cửa chính, bảo vệ liền đi ra.

Tô Ngộ Khanh xin nghỉ, cô ký hợp đồng với công ty giải trí, mọi người trong trường đều biết.

"Xin chào, tôi trở về làm thủ tục. "Tô Ngộ Khanh cười cười.

Bằng tốt nghiệp của cô còn chưa lấy, giấy báo thi cũng chưa lấy.

Nhưng giấy báo thi hẳn là muộn một chút.

"Vào đi, bây giờ mọi người đều đang trong lớp" Bảo vệ nhìn cô một cái, cũng không làm khó cô.

Bình thường Tô Ngộ Khanh đều cúi đầu, nhưng ấn tượng của bảo vệ đối với cô vẫn rất sâu sắc.

"Cám ơn. " Tô Ngộ Khanh nói cám ơn, đi vào cửa lớn.

Cô quen đường cũ đi đến tòa nhà dạy học.

Đinh......

Mới đi tới trên bãi cỏ, một chuỗi tiếng chuông chói tai liền vang lên.

Hết giờ học rồi.

Cô dừng chân một lát, tiếp tục đi về phía trước, văn phòng giáo viên ở lầu bốn.

"Hả? Đó là ai vậy?" Các học sinh vừa thở phào bước ra khỏi lớp nhìn thấy bóng lưng Tô Ngộ Khanh, có chút tò mò "Lại không mặc đồng phục học sinh?"

"Hẳn không phải là sinh viên trường mình."

"Không đúng, sao tôi nhìn thấy giống Tô Ngộ Khanh ở lớp ba vậy?"

Lời này vừa nói ra, hiện trường yên tĩnh một chút.

Sau đó có mấy học sinh tò mò đi theo, Tô Ngộ Khanh, các cô thật đúng là muốn nhìn một chút.

Nghe nói bây giờ cô ấy bắt đầu nổi tiếng rồi.

"Mời vào" Trước cửa phòng làm việc, Tô Ngộ Khanh gõ cửa, nghe thấy tiếng mới đẩy cửa đi vào.

"Chào cô Hạ" Cô gật đầu với các giáo viên khác, sau đó đi tới trước bàn làm việc của cô Hạ.

Cô giáo Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Ngộ Khanh trong mắt lộ ra kinh ngạc "Tô Ngộ Khanh? Tại sao em lại đến đây?"

"Em đến ký tên vào các giấy tờ với cả lấy bằng tốt nghiệp ạ"cTô Ngộ Khanh nhu thuận cười cười.

Thừa dịp Tô gia không kịp phản ứng, đem chuyện trường học xử lý tốt.

Cô không cho phép ai phá hỏng kỳ thi đại học của mình.

"Được, cho dù em không đến cô cũng định thông báo để tuần sau em đến trường "Vẻ mặt cô Hạ nhàn nhạt.

Đối với Tô Ngộ Khanh, cô giáo Hạ không thích lắm.

Bình thường hay cúi đầu, nói cũng không nhiều, thành tích cũng lúc này lúc kia.

Nói chuyện với cô ấy cảm giác giống như bắt nạt cô ấy vậy.

Bất quá, cô giáo Hạ lại nhìn Tô Ngộ Khanh một cái, người hình như là thay đổi.

Tô Ngộ Khanh cũng nhận ra tầm mắt quan sát đang ở trên người mình, nhưng không để ý.

Cô điền từng tờ đơn cô giáo Hạ đưa tới, ký tên.

Sau đó nhận bằng tốt nghiệp.

Nhìn ánh mắt híp lại của cô gái đang nhìn bằng tốt nghiệp, cô thở dài trong lòng "Cảm ơn cô Hạ, tạm biệt cô."

"Lại......"

Lời còn chưa nói xong, Tô Ngộ Khanh đã xoay người.

Sắc mặt cô Hạ tối lại, nhưng cũng không nói thêm gì.

"Thật sự là cậu, Tô Ngộ Khanh! " Từ văn phòng đi ra, Tô Ngộ Khanh đã bị người ngăn lại.

Đều là bạn học của cô.

"Cậu còn không biết xấu hổ trở về, nếu là tôi a......"

"Nếu là cô thì như thế nào? " Tô Ngộ Khanh thản nhiên nhìn người nói chuyện.

Đây là người hầu của Giang Uyển Đình, ở trong lớp làm khó cô không ít.

"Đi tìm chết sao? " Tô Ngộ Khanh khóe miệng nhếch lên, ánh mắt di chuyển, tự có một cỗ tao nhã.

Hà Mạn Hề không thể tin nhìn Tô Ngộ Khanh "Cậu nói cái gì?!"

"Tôi nói, cậu có phải muốn đi tìm chết hay không? " Tô Ngộ Khanh cong khóe miệng, thờ ơ mở miệng lần nữa.

Đôi mắt nhìn chằm chằm Hà Mạn Hề, khiến mấy nữ sinh xung quanh theo bản năng không dám mở miệng.

Cô nhẹ nhàng xì một tiếng "Miệng cọp gan thỏ, hay cho một con chó trung thành."

Dứt lời, đυ.ng Hà Mạn Hề một cái, trực tiếp rời đi.

"Tô Ngộ Khanh, cậu đứng lại cho tôi! Cậu vừa rồi nói cái gì? Cậu có bản lĩnh đem lời nói lặp lại lần nữa!"

Trả lời cô ta, là bóng lưng kiêu ngạo của Tô Ngộ Khanh.

Một lát sau, Giang Uyển Đình nhận được tin tức cô xuất hiện "Tô Ngộ Khanh đâu? Ở nơi nào?"

"Đã đi rồi."

"Sao không ngăn cậu ta lại?" Sắc mặt Giang Uyển Đình trầm xuống.

"Tôi......"

"Phế vật!"

Bên kia, Tô Ngộ Khanh đi đến ký túc xá, đúng vậy, cô ở ký túc xá, bởi vì Tô gia không có thừa xe có thể đưa đón cô mỗi ngày.

Bởi vì là giữa giờ, ký túc xá không có một bóng người.

Cô tìm được giường của mình, mở tủ ra, lấy đi những thứ quan trọng bên trong, những thứ khác đều để nguyên.

Tìm một cái túi xách, Tô Ngộ Khanh trực tiếp ra khỏi trường học.

Trước cổng trường, Tiểu Chu và tài xế còn đang chờ.

"Tô Tô, anh Phó bảo chị an tâm chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, tạm thời không sắp xếp công việc khác cho chị" Trên xe, Tiểu Chu nói.

"Tôi hiểu rồi"

Việc cấp bách là thi đại học.

"Còn nữa, anh Phó bảo chị gần đây không nên xem tin tức trên mạng."

Tô Ngộ Khanh nhíu mày, nghĩ đến Tô gia bên kia, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.

"Tôi biết rồi."

Phó Cẩn sợ ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp trung học của cô.

Trở lại chỗ ở, Tô Ngộ Khanh bảo Tiểu Chu và tài xế rời đi, cô đọc lướt qua bộ đề trong chốc lát, sau đó mở máy tính, mười ngón tay bắt đầu gõ.

Nếu như Phó Cẩn ở chỗ này, nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh quen thuộc kia sẽ lại kinh ngạc lần nữa.

Bên Giang gia, Giang Thần An thần sắc tối tăm "Hạ Tô Nghiễn là đồ ngu sao? Hắn ta tại sao phải giúp tiện nhân Tô Ngộ Khanh kia?"

Có Hạ gia ở phía trước, muốn động Tô Ngộ Khanh thật đúng là không đơn giản.

"Thiếu gia, Hạ Tô Nghiễn cũng không thể che chở Tô Ngộ Khanh cả đời! " Trợ lý của hắn nói.

"Tôi biết, nhưng bây giờ tôi muốn báo thù! " Giang Thần An nhịn không được " Bây giờ cô đi điều tra, xem lịch trình của Tô Ngộ Khanh."

Hắn cũng không tin, không làm gì được một nha đầu chết tiệt.

"Vâng."