"Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là một con chó ghẻ" Tô Ngộ Khanh xì một tiếng.
Cô đem các loại phương thức liên lạc của Giang Thần An kéo vào danh sách đen, anh ta lại đổi số điện thoại xa lạ gọi tới.
"Cô nói cái gì? Con tiện nhân nhà cô, đắc tội Giang gia, cô..."
"Anh sủa bậy bạ cái gì? Tôi chỉ nói vài câu sự thật mà thôi. "Tô Ngộ Khanh nghĩ đến bộ dáng sứt đầu mẻ trán của Giang Thần An, trong lòng liền vui vẻ.
Ngu ngốc.
"Tôi biết là cô làm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Giang Thần An nghiến răng nghiến lợi "Cô chỉ là một cái bình cạn dầu của Tô Gia, loại con hoang, tôi nhất định khiến cô sống không ra sống chết không ra chết."
Tô Ngộ Khanh trợn trắng mắt, vừa định có chết cũng không nhận do mình làm nhưng chưa kịp làm gì đã mở miệng nói "Đúng vậy, chính là tôi làm, anh có thể làm khó dễ tôi sao? Có bản lĩnh thì cắn tôi đi! Đồ ngu."
Tô Ngộ Khanh... đã hoàn toàn quên mất cái hệ thống sự thật chết tiệt này.
Giang Thần An đối diện tức giận đến trợn mắt mồm há to, quả nhiên là cô!
Con khốn này!
"Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi, nghe thấy giọng của anh liền ghê tởm! Đồ đàn ông ba giây!" Tô Ngộ Khanh cúp điện thoại.
Giang Thần An tức giận đến sắc mặt vặn vẹo, nhìn màn hình đã thành màu đen của điện thoại di động, rốt cuộc khống chế không được đột nhiên đập xuống.
Choang - -
Điện thoại chia năm xẻ bảy, giống như tâm trạng của anh ta lúc này.
Bên này tâm tình Tô Ngộ Khanh rất tốt, Tô gia, Giang gia, những gì nợ cô, đều phải đòi lại.
Ngày hôm sau, trời trong xanh, Tô Ngộ Khanh tỉnh lại rất sớm, tập yoga một lát, thay quần áo ra ngoài mua sắm, gần đó có một siêu thị.
Cô mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt và rau quả.
Làm cho mình một bữa sáng đơn giản, Tô Ngộ Khanh liền cầm sách đọc.
Bản thân cô ấy... là một cô bé sắp thi đại học.
Thành tích của cô kỳ thật không kém, thậm chí có thể nói rất tốt, nhưng bởi vì Âu Du Lam luôn nói với cô phải khiêm tốn, nếu không sẽ đoạt danh tiếng của Tô Chanh Tịch.
Tô Chanh Tịch mới là đại tiểu thư chân chính của Tô gia.
Nên "cô bé ấy" vẫn cứ giấu diếm không thể hiện ra.
Thấy cô bùn nhão không thể trát lên tường, người Tô gia lại càng xem thường cô, nội tâm của "cô bé ấy" lại càng thêm mẫn cảm tự ti.
Âu Du Lam người phụ nữ này, căn bản không xứng làm mẹ.
"Alo? Hạ Thần! "Tô Ngộ Khanh dụi đôi mắt nhức mỏi
"Cô có nhà không? Quán cà phê bên ngoài tiểu khu, cô lại đây ký hợp đồng đi. "Giọng Hạ Tô Nghiễn trầm thấp vang lên.
Tô Ngộ Khanh nhìn đồng hồ trên màn hình một chút, đã giữa trưa.
"Được, tôi ra ngay đây."
"Đã ăn cơm chưa?"
"Còn chưa kịp ăn a"
"Vậy đổi sang nhà hàng tư nhân đối diện đi"
"... Được. " Luôn cảm thấy Hạ Thần quá mức bình dị gần gũi.
Phó Cẩn một lời khó nói hết nhìn Hạ Tô Nghiễn cúp điện thoại "Mình muốn uống cà phê."
"Ừ, đóng gói một ly đem đi " Dứt lời, người đã đứng lên.
“……”
Mười lăm phút sau, Tô Ngộ Khanh xuất hiện trong phòng riêng của nhà hàng.
"Muốn ăn gì thì cô tự gọi đi. " Hạ Tô Nghiễn đặt thực đơn trước mặt cô.
Tô Ngộ Khanh cũng không khách khí, gọi vài món rồi trả lại cho anh.
Sau đó nhìn về phía Phó Cẩn "Tôi xem hợp đồng trước đã."
Mấy cái hợp đồng ký kết trong giới giải trí này ngoài trừ bẫy chính là bẫy, đời trước cô đã bị chịu thiệt thòi, a đúng rồi, đời này cũng chịu thiệt thòi.
Phó Cẩn đưa hợp đồng cho cô.
Tô Ngộ Khanh nghiêm túc lật xem, có thể nghe thấy tiếng cô lật mở hợp đồng.
Hạ Tô Nghiễn rót một tách trà, chậm rãi thưởng thức.
"Thế nào? " Thấy Tô Ngộ Khanh xem xong, anh mở miệng hỏi.
"Rất tốt, cứ như vậy đi."
Phó Cẩn chỉ kém trợn trắng mắt, hợp đồng này là hợp đồng loại A của Thừa Thiên, nếu không tốt thì thật sự có thể xuống địa ngục luôn rồi.
"Cơ mà, tôi còn chưa đủ tuổi......"
"Có thể ký, đã xử lý giúp cô rồi. " Hạ Tô Nghiễn đưa hộ khẩu mới cho cô.
Nhanh như vậy sao?
Tô Ngộ Khanh nhận lấy mở ra, địa chỉ hộ khẩu chính là căn nhà trong hồ đào mà cô mua, sinh nhật cô đã đổi thành tháng này, ngày hôm qua.
“……”
Tô Ngộ Khanh thu hộ khẩu lại, hai đời, hộ khẩu chỉ có một mình cô.
Sau khi ký hợp đồng, đồ ăn cũng được mang lên, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.
"Công ty đã sắp xếp trợ lý cho cô, ngày mai sẽ đến, đúng rồi, kịch bản này, cô xem đi." Phó Cẩn buông đũa, lấy kịch bản từ trong túi xách ra.
"Nữ số 3, là một nhân vật phản diện!"
Tô Ngộ Khanh cũng rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc, cô tiếp nhận kịch bản, cũng không sốt ruột xem, ánh mắt Phó Cẩn chọn kịch bản cô tin tưởng được.
Cô chỉ là kỳ quái, Phó Cẩn tin tưởng diễn xuất của cô vậy sao?
"Không phải cô nói muốn chú trọng vào diễn xuất sao? Để tôi xem thực lực của cô trước" Phó Cẩn chậm rãi nói.
Kịch bản này chỉ là thử nghiệm.
Tô Ngộ Khanh trước kia từng diễn qua hai bộ phim truyền hình đầu tư nhỏ, diễn xuất cơ bản là... Không có.
"Được. "Tô Ngộ Khanh tỏ vẻ không sợ.
"Vậy cứ như vậy đi, ngày mai phải đi thử vai, cô tự chuẩn bị đi."
"Ừm."
Hạ Tô Nghiễn chờ bọn họ bàn xong công việc mới mở miệng, "Ở trường tôi đã cho người đến chào hỏi, nhưng cuộc thi đại học..."
"Trong lòng tôi biết rõ. " Tô Ngộ Khanh đã sớm nghĩ ra nên thi vào trường nào.
"Có muốn mời gia sư cho cô không? " Hạ Tô Nghiễn gật đầu.
Kỳ thật cũng không nhất định phải thi vào học viện điện ảnh.
"Không cần đâu, thành tích của tôi cũng không tệ lắm."
Khóe miệng Phó Cẩn giật một cái, cũng không tệ lắm?
Chuyện gì đang xảy ra với những người bị lật xe trên mạng?
Tô Ngộ Khanh không giải thích nhiều, đến lúc đó sẽ biết kết quả.
Cô cũng không có ý định thi điện ảnh học viện, đời trước cô cũng không phải xuất thân chính quy, nhưng khả năng diễn xuất,cô đã trau dồi rất kĩ càng cẩn thận, cô muốn thử sức một chút với ngôi trường lý tưởng mà bản thân muốn vào.
Người có trình độ học vấn cao trong làng giải trí vẫn rất ít, đến mức được ví với trân bảo úy hiếm.
Mà Hạ Tô Nghiễn chính là một trong số những người đó.
Anh là sinh viên xuất sắc nhất khoa kinh tế học của Đại học Kinh tế, thậm chí được cử đi học nghiên cứu sinh, nhưng bị anh từ chối.
Ngày hôm sau, Tô Ngộ Khanh bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Tối qua cô làm bài hơi muộn, hôm nay không dậy được.
Mắt nhắm mắt mở mông lung mở cửa, nhìn thấy một cô gái đáng yêu với khuôn mặt tròn.
"Chào chị Tô, em là Tiểu Chu, trợ lý công ty sắp xếp cho chị. " Cô gái cười khanh khách, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
"Tiểu Chu, vào đi, không cần gọi tôi như vậy đâu, gọi tên tôi là được rồi "Tô Ngộ Khanh cười nói.
Cô mới có mười tám tuổi thôi!
"Vậy em gọi chị là Tô Tô nhé. " Tiểu Chu nói " Tô Tô, chị đi rửa mặt đi, em tới thu dọn đồ đạc, hôm nay phải đi thử vai, xe đã chờ dưới lầu rồi"
Tô Ngộ Khanh nhìn trợ lý vừa tới đã bận rộn, cười cười.
Rất năng động.
Công ty có sắp xếp xe cho cô, Tô Ngộ Khanh biết chuyện này.
Nghệ sĩ Thừa Thiên không nhiều lắm, đãi ngộ cũng không tệ.
Cô chui vào phòng rửa mặt rất nhanh đã rửa mặt xong, Tiểu Chu đã lấy quần áo ra đưa cho cô thay.
Một chiếc váy không phô trương, nhưng cũng không khiêm tốn.
Tô Ngộ Khanh mới mười tám tuổi, cũng không cần trang điểm nhiều, chỉ cần chỉnh trang một chút là được.
Dưới lầu, xe quả thật đã đến, lên trên xe, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại kịch bản một chút.
Hôm qua sau khi trở về, cô đã xem qua một lần.
Kịch bản này là một bộ phim truyền hình cổ trang có nữ chính, nữ số 3 là nữ phụ ác độc, nhưng cũng có điểm sáng, cô ấy là bị ép hắc hóa, đơn giản là đại diện cho sắc đẹp, sức mạnh và sự thống khổ cưỡng ép.
Kiểu nhân vật như vậy, nếu diễn tốt sẽ rất thu hút người xem
"Tô Tô, tới đây đi"