Chương 2: Giới giải trí thật loạn

Nhưng nhìn thế nào cũng cứng ngắc.

Tô Ngộ Khanh trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng cũng hung hăng nhíu lại, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?

Thấy cô không nói lời nào, Tô Chanh Tịch ánh mắt hơi lóe "Em gái, ba nói rồi, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu như ông ấy biết em vì, vì... sau đó dùng danh tiếng của Trường An nói xấu chị, nhất định sẽ thất vọng."

Một người chị đối với người em là cô đây tận tình khuyên bảo, biểu hiện vô cùng thành thạo.

Nhưng chỉ có Tô Ngộ Khanh biết, Tô Chanh Tịch đang dùng Tô gia uy hϊếp cô.

Tất cả giấy tờ của cô, bao gồm cả hợp đồng, toàn bộ đều nằm trong tay Tô gia.

Quan trọng nhất là, cô có một người mẹ không phân biệt đúng sai, cô còn có một tháng mới trưởng thành, chưa đầy mười tám tuổi, cần người giám hộ...

Suy nghĩ của Tô Ngộ Khanh đột ngột thay đổi , cô dự định tiếp tục giả vờ, một tháng sau......

Đôi mắt cô híp lại, khóe miệng trắng bệch “Chị nói đúng... cái rắm, tôi nói xấu anh ta sao? Anh ta không chỉ có 3 giây mà còn ăn thịt cả nam lẫn nữ? Như thế nào? Còn cả việc anh ta kiếm người chơi trên điện thoại? Chị không biết về’trò chơi’ ấy sao?”

Hai chữ trò chơi "dùng’ cũng rất nặng!

Hiện trường lại một mảnh im lặng, Tô Chanh Tịch vất vả lắm mới duy trì được nụ cười, cứng ngắc vô cùng.

Sắc mặt Giang Thần An cũng không khá hơn chút nào, hắn tức giận ngút trời trừng mắt nhìn Tô Ngộ Khanh "Tô Ngộ Khanh, cô muốn chết!”

Trong mắt còn có bối rối không chỗ giấu.

Tô Ngộ Khanh làm sao biết được? Làm sao cô ta biết trong điện thoại của hắn có gì?

Cạch, bộ đàm trong tay đạo diễn Lâm rơi xuống đất.

Quả bom khổng lồ!

[Tìm người chơi trên điện thoại ? Nam nữ đều ăn? Ta đặc biệt...... Tam quan của ta!]

[Giới giải trí chơi thật là loạn]

[Trên lầu, không phải giới giải trí loạn, là hào môn thật loạn!]

Giang Thần An là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị.

[Đúng nha, ba giây...... Cũng không biết có thể sinh con hay không.....]

[Ai lo lắng chuyện này, bây giờ tôi lo lắng cho cuộc sống vợ chồng về sau của Tô Chanh Tịch.]

Trên boong tàu, Giang Thần An không thể nhịn được nữa muốn xông tới muốn đánh người, Tô Ngộ Khanh đang chuẩn bị trốn, nhưng chưa kịp thì cô đã bị người đàn ông mạnh mẽ kéo ra phía sau.

Nhìn bóng lưng vai rộng eo hẹp, đôi mắt Tô Ngộ Khanh hơi thu lại.

“Hạ Tô Nghiễn, anh tránh ra! "Giang Thần An nghiến răng nghiến lợi, hôm nay không "chỉnh chết" Tô Ngộ Khanh, hắn sẽ không mang họ Giang.

Hạ Tô Nghiễn không nhìn hắn, quay đầu nhìn đạo diễn Lâm.

Đạo diễn Lâm bất ngờ nhíu mày một cái, làm cho buổi truyền hình trực tiếp kết thúc.

“Hôm nay truyền hình trực tiếp đến đây, mọi người trở về, ngày mai tiếp tục.”

Giang Thần An cùng Tô Chanh Tịch muộn màng nhớ ra họ vừa rồi còn đang truyền hình trực tiếp, sắc mặt hai người đã đen đến không thể coi.

Mà Tô Ngộ Khanh, dưới sự dẫn dắt của Hạ Tô Nghiễn, đi đến phòng nghỉ.

Du thuyền bắt đầu trở về.

“Hôm nay cảm ơn" Tô Ngộ Khanh nhìn về phía Hạ Tô Nghiễn.

Phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, Tô Ngộ Khanh ngồi, Hạ Tô Nghiễn tựa vào bên cạnh gương trang điểm, vai rộng eo hẹp chân dài, biểu tượng nhan sắc của làng giải trí, hoa trên núi cao.

Anh xuất thân từ hát nhảy, toàn năng vô cùng, thân thế càng là cao không thể với tới, là người thừa kế duy nhất của gia tộc hàng đầu.

Năm nay hai mươi sáu tuổi, đã đem hết các giải thưởng lớn trong nước giành về trong tay, vươn ra quốc tế, đầu năm nay lấy được cúp ảnh đế quốc tế, trở thành Ngũ Kim Ảnh Đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử, phòng vé đều là hết sạch sau một giây.

“Ừm" Hạ Tô Nghiễn không tỏ thái độ gì liếc nhìn Tô Ngộ Khanh một cái, gật đầu nhận lời cảm ơn.

Anh bây giờ còn đang bối rối.

Mới đầu ma xui quỷ khiến nhảy xuống biển cứu người, sau khi cứu người, trong đầu có thêm một đống lớn ký ức.

Nếu như không ngoài ý muốn, anh hẳn là đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.

Cũng không hoàn toàn đúng, phải nói anh sống lại, kiếp trước, anh sống đến hai mươi tám tuổi, sau đó chết không rõ nguyên nhân

Đời này tuy rằng sống lại, nhưng không có trí nhớ kiếp trước, cho đến khi nhảy xuống biển cứu Tô Ngộ Khanh.

Hơn nữa, càng kỳ quái hơn chính là, sau khi anh thức tỉnh ký ức, trong đầu nhiều hơn một đoạn ký ức ly kỳ, sau khi anh sống lại, phải cùng Tô Ngộ Khanh ở chung một chỗ, cùng cô cả đời ở bên nhau, nếu không, anh như kiếp trước..... chết không rõ nguyên do.

Hạ Tô Nghiễn, thật sự là….!

Tô Ngộ Khanh nhận ra ánh mắt Hạ Tô Nghiễn có chút khác thường, nhưng cô không tìm tòi nghiên cứu nhiều, giờ phút này cô cũng không rảnh.

Âm thanh máy móc xuất hiện trong đầu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tình huống không thể khống chế vừa rồi của cô là chuyện gì xảy ra?

Một giờ sau, du thuyền trở về, đoàn người trở lại khách sạn.

Có Hạ Tô Nghiễn ở đây, Giang Thần An tạm thời không thể làm gì Tô Ngộ Khanh.

Trong phòng, đội ngũ y tế của tổ tiết mục kiểm tra xong, để lại cho Tô Ngộ Khanh một ít thuốc rồi rời đi, cô đóng cửa lại, cau mày "Ngươi là thứ gì?"

“Hệ thống sự thật hết sức trung thành vì ngài phục vụ" Âm thanh máy móc lần nữa vang lên

"Ký chủ mời xem.”

Ngay sau đó, trước mắt Tô Ngộ Khanh xuất hiện một màn sáng màu lam cực lớn.

“Chỉ cần ký chủ kiên trì không nói dối, một tháng có thể rút thưởng một lần.”

Bàn xoay lớn trên màn sáng hoa cả mắt, đại lý đan dược, trí nhớ đan dược, nhan sắc đan dược, nâng ngực đan dược, kéo dài tuổi thọ đan dược,…..

Đủ loại.

Tô Ngộ Khanh kiếp trước cũng là giới giải trí, chỉ bất quá chỗ cô ở thế giới kia cùng nơi này có khác biệt một chút, hẳn là thế giới song song, cô tự nhiên cũng xem qua tiểu thuyết, biết hệ thống là chuyện gì xảy ra.

"Ngươi có mục đích gì?"

“Mục đích chính là vì không cho ký chủ nói dối a?" Âm thanh máy móc nói.

“Cởi trói đi, tôi không trói buộc với hệ thống này" Nếu là như vậy, đối với cô vô ích, kiếp trước cô có thể lấy được Thất Kim Ảnh Hậu, phong thần trong giới giải trí, tất nhiên cảm thấy phiền chán, muốn lui khỏi giới.

Đời này thân thể cũng tiến vào giới giải trí, tuy rằng không có ý định tiếp tục đi lên, nhưng tình huống trước mắt không cho phép cô nghỉ ngơi, cho nên cùng người khác so tài một phen.

Hệ thống sự thật chính là chướng ngại vật.

Giống như hôm nay, đem cô hại không nhẹ, Tô gia cùng Giang gia, bất kỳ một cái nào đều có thể làm cho cô khó sống, tuyệt không thể dây vào.

"Hệ thống một khi trói buộc, trừ phi kí chủ tử vong, nếu không không cách nào giải trói."

“……..”

“Ký chủ đừng nản lòng, nói thật hệ thống là vì ngài phục vụ, nói thật khẳng định đối với ngài có lợi, có thể kéo dài mệnh"

Kéo dài tính mạng?

“Đúng vậy, kí chủ có thể xem giá trị sinh mệnh của mình!”

Cạch, trước mắt Tô Ngộ Khanh xuất hiện một chuỗi con số, con số không ngừng đếm ngược.

Một tháng và hai ngày, tám giờ, bảy phút, năm mươi sáu giây.

"Nói cách khác, nếu như tôi không kéo dài mạng sống, cũng chỉ có một tháng có thể sống?" khóe miệng Tô Ngộ Khanh giật giật.

Cô mới xuyên qua đây.

Đang muốn tiếp tục nói chuyện, một tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ của cô.

Nhìn ghi chú trên màn hình điện thoại, sắc mặt Tô Ngộ Khanh có chút lạnh, cô tiện tay cúp điện thoại, sau đó liền lưu loát tắt điện thoại

Đối phương tức giận đến sắc mặt tái xanh.

Tô Ngộ Khanh sửa sang lại tình huống trước mắt của mình một chút, chương trình tuyển chọn ngược lại này, vừa vặn lại là một cơ hội, độ nổi tiếng đảm bảo đủ cao, cho dù bị đào thải vĩnh viễn rút ra khỏi làng giải trí, cũng có người chạy theo như vịt.

Đương nhiên, cái này trong đó không bao gồm Tô Ngộ Khanh, cô là một kẻ lưu manh tuyến mười tám trong giới giải trí , mười lăm tuổi xuất đạo, nhanh ba năm, liền tham diễn hai bộ phim truyền hình.

Tuy đa phần đều là một số nhân vật không mấy tốt đẹp .

Công ty ký hợp đồng là công ty giải trí Hoa Thái, công ty lâu đời trong làng giải trí, năng lực tạo sao không tầm thường, nghệ sĩ dưới trướng có thể nổi tiếng cũng rất lớn, không chỉ có diễn viên nổi tiếng còn có lưu lượng nghệ sĩ.