Chương 18: Cảm giác bị tát thế nào?

Phó Cẩn trong lòng hiểu rõ, anh nhìn Tô Ngộ Khanh một cái, tạm thời không nói gì khác.

Ký hợp đồng rồi nói sau.

Tuy nhiên còn có một việc khác "Giang gia không tiếc bỏ ra bao nhiêu công sức để phong sát cô, bọn họ hiện tại hẳn là đã biết cô ký hợp đồng với Thừa Thiên, tuy rằng kiêng kỵ, nhưng phỏng chừng cũng sẽ không bỏ qua, cô tính toán làm sao bây giờ?"

Giang gia cùng Tô gia ngang nhau, kém Hạ gia một chút, bất quá không có nghĩa là bọn họ sẽ để im.

Một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ trả thù.

Khóe miệng Tô Ngộ Khanh nhếch lên "Đương nhiên là tiếp tục, Giang gia không phải phủ nhận, nói ảnh chụp là P sao? Tiếp tục bán video cho đối thủ của tập đoàn Giang thị."

Sở dĩ không trực tiếp tìm một người có tiếng trên weibo để đăng lên vì Giang gia vẫn làm cho người ta kiêng kị, không chừng có thể mua lại video đó với giá cao gấp bội phần.

"Tôi đã bán rồi. "Phó Cẩn nở nụ cười.

Tô Ngộ Khanh quả nhiên là người có thù tất báo.

"...... " Vậy anh còn hỏi tôi?

"Nhưng mà Giang Thần An từng là vị hôn phu của cô, thật sự một chút cũng không nể mặt hắn ta sao?"

"Vị hôn phu? Anh ta không xứng. " Tô Ngộ Khanh cười nhạo một tiếng.

Phát hiện Hạ Tô Nghiễn nhìn qua, cô không tránh không né nhìn lại "Hạ Thần có gì chỉ giáo?"

"Không, anh ta quả thật không xứng với cô" Khóe miệng Hạ Tô Nghiễn khẽ nhếch.

"Ha ha, nói không sai."

Tô Ngộ Khanh cười cười nhìn dòng xe cộ đi lại ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi tối lại.

Giang Thần An khinh thường cô, vì sao lại đính hôn với cô?

Nhắc tới lại là một món nợ thối nát, Tô gia cùng Giang gia có hạng mục hợp tác, muốn kết hôn, nhưng sự nghiệp của Tô Chanh Tịch đang trong thời kỳ thăng tiến, hơn nữa có mục tiêu tốt hơn.

Cho nên liền đẩy Tô Ngộ Khanh ra ngoài.

Mà Giang Thần An, thích chính là Tô Chanh Tịch, ở trong lòng anh, Tô Ngộ Khanh ngang ngược vô lý, đoạt cơ hội để được đính hôn với anh ta, người bị ủy khuất chính là Tô Chanh Tịch.

Cho nên, ngày đính hôn anh ta bèn không tham dự.

Trực tiếp đến đoàn làm phim của Tô Chanh Tịch thăm ban.

Tô Ngộ Khanh trở thành một trò cười từ đầu đến chân, hơn nữa hạng mục hợp tác song phương đã thành, so với kế nữ con riêng của Tô gia, Giang gia tất nhiên càng coi trọng danh môn khuê tú chân chính Tô Chanh Tịch hơn.

Cho nên chuyện này liền kết thúc.

Về phần Tô Ngộ Khanh, không ai để ý.

Ngay cả mẹ ruột của cô, cũng bảo cô đừng ghen ghét, lúc nào cũng nhắc nhở cô, nếu như không có Tô gia, sẽ không có cô bây giờ.

Tâm tình Tô Ngộ Khanh biến hóa, Phó Cẩn và Hạ Tô Nghiễn đều nhận ra, hai người liếc nhau, cũng không hỏi nhiều.

……

Khoảng mười hai giờ, xe đã đến Nam An Tân Thành, Tô Ngộ Khanh nhận hành lý từ tay tài xế, nói với Hạ Tô Nghiễn "Tôi vào trước, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp lại."

Cô phất phất tay, xách hành lý vào tiểu khu, số 2 tầng 13 tòa nhà 6.

Cô đi thang máy lên, nhập mật mã mở cửa, nhìn căn nhà một chút, là căn tiêu chuẩn gồm hai phòng ngủ một phòng khách, phong cách trang trí ấm áp đơn giản, cô trực tiếp đem hành lý chuyển vào trong.

Cô đem đồ đặt ở phòng ngủ chính, sau khi sửa lại mật mã cửa, liền bắt đầu thu dọn phòng.

Cũng không vội đến Tô gia.

Bên Tô gia, người một nhà tính toán thời gian Tô Ngộ Khanh trở về, chờ trái chờ phải cũng không có ai, tức giận không nhẹ.

Gọi điện thoại lại không gọi được, chỉ có thể chờ.

Nhà đã được quét dọn xong, Tô Ngộ Khanh nhanh chóng dọn dẹp lại, nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ.

Cô tắm rửa thay quần áo ra ngoài, trước tiên đi lấp đầy bụng, sau đó mới gọi xe đến Tô gia.

……

"Nhị tiểu thư về rồi! " Người hầu mở cửa, nhìn thấy Tô Ngộ Khanh ở cửa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không khí trong nhà hôm nay không tốt lắm.

Tô Ngộ Khanh gật gật đầu, giày cũng không thay trực tiếp đi vào.

"Nhị tiểu thư, cô còn chưa thay giày......"

"Quả nhiên là xuất thân không ra gì, không có giáo dưỡng. " Cô vừa cất bước, bên kia liền vang lên thanh âm chán ghét.

Bà Tô?

Vậy mà bà ấy cũng ở đây? Tô Ngộ Khanh nhíu mày "A, còn không phải do mẹ tôi dành thời gian đi dạy dỗ những dứa con hoang sao, không có thời gian dành cho tôi nên tất nhiên là tôi không được dạy dỗ rồi?"

"Mày......"

"Tô Ngộ Khanh! " Âu Du Lam từ trên sô pha đứng lên " Không biết lớn nhỏ, thật sự là quá chiều chuộng mày rồi!"

Trong nhà ngoại trừ bà Tô và Âu Du Lam, cũng chỉ có Tô Chanh Tịch.

Lúc này Tô Tĩnh Đình và Tô Hoài đều ở công ty, Tô Tĩnh Lâm không biết ở nơi nào trăng hoa.

"Em gái, em có tức giận thì cứ xả giận vào chị là được rồi, bà nội và mẹ là đang quan tâm em mà." Tô Chanh Tịch ở nhà đều đeo mặt nạ.

"Sự quan tâm như vậy cho chị có muốn hay không? "Tô Ngộ Khanh cười nhạo.

"Mày chỉ là một đứa con riêng mà thôi, được bay lên biến thành phượng hoàng không biết cảm kích thì thôi, thật sự là một con sói mắt trắng" bà Tô khinh bỉ nhìn Tô Ngộ Khanh.

Nhà họ Tô chưa từng có ai có thiện ý với Tô Ngộ Khanh.

"Đúng vậy, mẹ tôi cũng là đi nuôi dưỡng con hoang của người khác mà."

"Tô Ngộ Khanh! Xem ra là tao để im cho mày nên mày càng được nước lấn tới rồi! "Sắc mặt Âu Du Lam lại đen thui.

Bà ta đi tới "Còn không mau xin lỗi bà nội?"

Bà ta giơ tay lên, mắt thấy một cái tát sắp rơi xuống.

Trong mắt Tô Ngộ Khanh hiện lên vẻ lạnh lẽo, bạt tai như vậy, có thể nói là chuyện thường như cơm bữa.

"Bốp! "Trong lúc mấu chốt, tay trái Tô Ngộ Khanh bắt lấy tay Âu Du Lam, dùng tay phải vung mạnh tát lên khuôn mặt của bà ta.

Một cái tát, hiện trường yên tĩnh như tờ.

Người hầu đều choáng váng!

Tô Chanh Tịch khϊếp sợ qua đi, phục hồi tinh thần lại "Em gái, sao em có thể đánh mẹ, bà ấy là mẹ ruột của em!"

"Vậy sao? Chị mà không nói tôi còn cho rằng bà ấy là mẹ ruột của chị. "Tô Ngộ Khanh chậm rãi vung tay một cái.

Đối mặt với Âu Du Lam mang vẻ mặt không thể tin được "Bà Âu, cảm giác bị người ta tát thế nào?"

"Mày không phải là Tô Ngộ Khanh, mày là ai?!" Âu Du Lam nghiến răng nghiến lợi, Tô Ngộ Khanh tuyệt đối không có gan lớn như vậy, ngỗ nghịch phạm thượng.

"Phản kháng một chút liền hoài nghi? " Tô Ngộ Khanh cười nhạo, khinh thường " Quy củ tốt của Tô gia, hóa ra chỉ có thể chờ bị đánh a......"

Thanh âm của cô kéo dài, sau một khắc, nhanh chóng vọt tới trước mặt Tô Chanh Tịch, trong ánh mắt khϊếp sợ của cô ta, một cái tát nữa vung qua.

Một tiếng tát vang lên rõ ràng, cả biệt thự tựa hồ đều có thể nghe được tíếng vang.

"Đứa con hoang chết tiệt, nó là chị gái của mày! Làm càn! "Bà Tô tức giận đến tái mét sắc mặt.

Tô Chanh Tịch mặt nóng rát, phục hồi tinh thần lại, theo bản năng muốn đánh lại Tô Ngộ Khanh.

Bị Tô Ngộ Khanh bắt được, trở tay lại một bạt tai "Chị một tay đẩy em gái ruột xuống biển, nên biết sẽ có ngày này xảy ra chứ, phải không kẻ gϊếŧ người?"

"Tô Ngộ Khanh, mày đừng nói bậy! " Âu Du Lam bất chấp đau đớn trên mặt mình, xông tới kéo tay Tô Ngộ Khanh.

Lúc bà ta đang chuẩn bị đi tới, Tô Ngộ Khanh ném Tô Chanh Tịch xuống đất, túm tóc Tô Chanh Tịch, ép cô ta ngẩng đầu lên "Lại đây một bước nữa tôi sẽ bóp chết cô ta đấy."

Bước chân hung hăng của Âu Du Lam dừng lại.

"Mày muốn làm gì? Phản! Phản rồi! "Bà Tôtức giận đến không ngừng đấm ngực.

"Video này không xa lạ chứ?"

Tô Ngộ Khanh lấy điện thoại ra, mở video Tô Chanh Tịch đẩy cô ra.

Xem xong, sắc mặt ba người phụ nữ đều thay đổi.

Tô Ngộ Khanh không có hứng thú thưởng thức sự thay đổi sắc mặt của họ "Trước lúc tới đây tôi đã nói với Hạ Tô Nghiễn,nếu đêm nay không thấy tôi ra khỏi đây, liền đem video này báo cảnh sát."

"Tô Ngộ Khanh, mày......"