Chương 5

Những năm gần đây, Tạ Lâm Trạc không cản trở việc tu luyện của nàng, nhưng Triệu Thời Ninh linh căn vẩn đυ.c không phù hợp tu tiên, nàng cũng không chịu nổi đau đớn khi tẩy tủy, nên dù ở trường lưu mười mấy năm vẫn chỉ là Luyện Khí.

Sư tôn của nàng là Kiếm Tôn, người duy nhất phi thăng thành tiên ở trường lưu mấy trăm năm qua, còn nàng lại nổi danh là phế vật.

Nếu không phải ba năm trước đây nàng thường xuyên nằm mơ thấy sư tôn đâm mình, có lẽ nàng còn ở trường lưu trọc miêu ghẹo cẩu.

Chính vì thế mà Triệu Thời Ninh nảy sinh ý định trốn chạy, nàng linh căn không phù hợp tu tiên, nên định đi làm ma tu, vì làm ma tu không cần linh căn.

Chờ khi tu thành trở về, nàng nhất định phải sát về trường lưu, làm Tạ Lâm Trạc phải trả giá!

Nghĩ đến đây, Triệu Thời Ninh đỡ lo sợ hơn một chút, khập khiễng đi đến trước mặt Tề Không Miên. Khi đến gần hơn, nàng ngửi thấy mùi máu tươi nhạt nhạt từ đêm đàm hương.

Nàng đột nhiên nhớ tới lời nói trên thuyền của Vạn Thù, rằng Tạ Lâm Trạc mới làm Tề Không Miên bị thương, ác quỷ này có thể muốn ăn nàng để dưỡng thương, nhân tiện báo thù một kiếm của Tạ Lâm Trạc.

Triệu Thời Ninh ngón tay không ngừng nắm chặt góc áo màu xanh ngọc bích, sắc mặt tái nhợt, trong lòng kêu rên thảm thiết.

"Ngươi khiến ta cảm thấy phiền."

Tề Không Miên ho mạnh, lau máu tươi tràn ra khóe miệng, ánh mắt gắt gao khóa nàng.

"Sư phụ ngươi thương không nhẹ, ngươi hận hắn, không bằng nhân cơ hội này... gϊếŧ hắn đi..."

Nghe vậy, Triệu Thời Ninh vội xua tay, vẻ mặt đau khổ nói: "Ma Tôn đại nhân, ngài đùa gì vậy, ta chỉ là phế vật Luyện Khí kỳ làm sao có thể gϊếŧ chết tiên nhân... Hơn nữa gϊếŧ tiên nhân sẽ bị trời phạt."

Tề Không Miên không thèm nghe, hắn đã quyết định biến nữ tử này thành con rối để tăng cường sức mạnh, chỉ cần nàng vào được Vô Ki Các, nhất định có thể làm Tạ Lâm Trạc bị thương nặng lần nữa.

Hắn ngưng tụ một đoàn sương đen trong lòng bàn tay, tính toán rút hết hồn phách của Triệu Thời Ninh.

Nhưng vừa muốn động thủ, Triệu Thời Ninh nhanh chóng nắm lấy tay hắn, cười nói: "Đại nhân, ngài hoàn toàn có thể đưa nữ tử trong băng thất ở Vô Ki Các trở về, Tạ Lâm Trạc tu vô tình, nàng tỉnh chắc chắn rối loạn đạo tâm hắn, khi tu vi hắn giảm, ngài gϊếŧ hắn một kích sẽ dễ dàng hơn."

Tề Không Miên mí mắt xốc lên, nhìn Triệu Thời Ninh, diện mạo thanh tú, cái mũi, đôi mắt đều cân đối.

"Ngươi nói đúng, vậy thì việc hủy đạo tâm sư tôn ngươi giao cho ngươi đi."

Triệu Thời Ninh cười cứng đờ, buông tay hắn, "Ma Tôn đại nhân, ngài đùa gì vậy, ta sao có thể đối phó sư tôn."

Triệu Thời Ninh từ nhỏ đã sợ Tạ Lâm Trạc, gặp hắn như chuột gặp mèo, nếu bắt nàng câu dẫn Tạ Lâm Trạc, còn không bằng...

Ánh mắt nàng dừng trên Tề Không Miên, biểu tình có chút ai oán.

Tề Không Miên nắm chặt tay thành quyền, giọng tức giận: "Thu ngôn ngữ dơ bẩn của ngươi lại."

Triệu Thời Ninh chưa kịp nói, cung điện biến mất, xung quanh biến thành vô biên khổ hải, sóng lớn tanh mặn quay cuồng.

Trong khổ hải có vài người thân trần giãy giụa, cố gắng bơi vào bờ, phía sau là mấy con quái ngư lớn, chờ người bơi kiệt sức, quái ngư mở miệng lớn cắn xé họ thành mảnh nhỏ.

Tiếng kêu rên dần biến mất, chỉ một lát, mấy người kia khôi phục nguyên trạng, tiếp tục kêu thảm và bơi, lại bị quái ngư cắn xé, vòng đi vòng lại, không ngừng.

Triệu Thời Ninh hiểu rằng mình đang ở địa ngục.

"Mấy người này lúc sống tội ác tày trời, sau khi chết linh hồn rơi vào khổ hải địa ngục, vĩnh viễn đau đớn không được giải thoát."

Tề Không Miên vỗ nhẹ vai Triệu Thời Ninh, giọng nói như quỷ: "Nếu ngươi còn dám sinh dâʍ ɖu͙© với ta lần nữa, ta sẽ ném ngươi vào khổ hải này, cho ngươi nếm mùi vị này."

"Trong nửa tháng, nếu đạo tâm Tạ Lâm Trạc hủy, cửa lớn Ma giới sẽ mở vì ngươi, nếu Tạ Lâm Trạc bình yên vô sự..."

Dù Tề Không Miên không nói hết, Triệu Thời Ninh đã hiểu rõ.

Nàng vội gật đầu, muốn kéo tay áo hắn nhưng không dám, sợ hắn ném nàng xuống.

Cửa cung điện đóng chặt.

Triệu Thời Ninh ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, chưa lấy lại tinh thần từ cảnh tượng địa ngục.

Vạn Thù ngồi xổm trước mặt nàng, kỳ quái nhìn nàng: "Uy, chủ nhân bảo ta đưa ngươi về trường lưu. Ngươi làm sao vậy? Sao lại vẻ mặt muốn chết."

Triệu Thời Ninh mềm nhũn, chìm vào lòng Vạn Thù.

Vạn Thù ngạc nhiên, định đẩy nàng ra nhưng nàng gắt gao ôm eo hắn, không muốn buông.

"Vạn Thù đại nhân, ta không còn sức lực, ôm ta về trường lưu đi."

Triệu Thời Ninh nghe mùi đêm đàm trên người hắn, lông mi run rẩy, một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt, nàng ôm hắn chặt hơn.

Vạn Thù nhìn nàng khóc, hắn lớn vậy chưa từng khóc, mới gặp nàng hai lần, nàng đã khóc nhiều thế.

Hắn nhẹ chạm vào nước mắt nàng, đặt lên miệng nếm.

Là đắng.

Vạn Thù nhíu mày.

Hắn bế Triệu Thời Ninh, thân hình cao lớn khiến thiếu nữ trong lòng ngực nhỏ bé hơn.

Triệu Thời Ninh kéo khóe môi.

Sống mấy ngàn năm ác quỷ nàng không lừa được.

Tiểu lão hổ miệng còn hôi sữa nàng còn không lừa được sao!