Chương 16

Triệu Thời Ninh ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào giọt nước đọng trên ngón tay mình. Dược tính quá mãnh liệt, nàng đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi đối với Tạ Lâm Trạc, trong đầu chỉ còn một ý niệm: làm thế nào để giải tỏa cơn bức bách trong cơ thể.

“Sư phụ, đừng cử động...”

Nàng dùng móng tay véo mạnh vào mu bàn tay của hắn, để lại những vệt đỏ rõ rệt trên làn da tái nhợt. Những dấu vết ấy càng làm tăng thêm vẻ chói mắt, tương phản dữ dội với sắc thái yếu ớt của hắn.

“Triệu Thời Ninh!”

Tạ Lâm Trạc nghiến răng gọi tên nàng, sống lưng căng cứng, sắc mặt xanh xao đến khó coi. Hắn không dám vùng vẫy mạnh, sợ bất cẩn lại đυ.ng đến nơi không nên.

“Sư phụ, không phải ngài từng dạy ta niệm Thanh Tâm Chú sao? Dạy thêm vài câu nữa đi...”

Triệu Thời Ninh vẫn không buông hắn ra, dòng nước từ những ngón tay nàng nhỏ giọt xuống, thấm ướt áo hắn.

Hơi thở Tạ Lâm Trạc ngừng lại, đừng nói đến việc nhớ Thanh Tâm Chú. Pháp ấn giữa chân mày hắn chợt lóe sáng, thức hải cuộn trào như sóng dữ.

Hắn nhắm mắt, không dám nhìn thêm.

“Triệu Thời Ninh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn cùng ngươi song tu.”

Triệu Thời Ninh không quên mục đích cuối cùng của mình.

“Tuyệt đối không thể!”

Ngón tay Tạ Lâm Trạc co lại theo bản năng, lực siết đột ngột tăng khiến Triệu Thời Ninh không kìm được mà rên lên. Tay nàng, đang nắm lấy hắn, bỗng yếu dần. Đôi mắt nàng ngập sương mờ, ánh nhìn đờ đẫn, mê ly.

“Ngươi… điên rồi sao?” Hắn nghiến giọng, ánh mắt lạnh băng.

Tạ Lâm Trạc từ nhỏ đã tu vô tình đạo, không có tình cảm, không có du͙© vọиɠ. Đối với độc tố hay mọi loại cám dỗ, hắn đều không màng. Làm sao hắn có thể hiểu được sao bản thân cùng Triệu Thời Ninh lại rơi vào cảnh này.

Hắn cúi đầu, hờ hững phát hiện pháp y của mình đã ướt gần phân nửa, đều do nàng mà ra.

Lần đầu tiên, Triệu Thời Ninh cảm nhận được loại cảm giác ấy – tựa pháo hoa bùng nổ, rực rỡ đến tận sâu trong từng ngóc ngách của thân thể. Cũng như dòng nước mềm mại xoa dịu tâm hồn nàng, mang lại sự an ủi chưa từng có.

Từ ngày hôm nay, mục tiêu nhân sinh của nàng có thêm một điều mới. Không chỉ tu tiên, mà còn phải chinh phục toàn bộ mỹ nam thiên hạ.

Tạ Lâm Trạc nhấc tay, đầu ngón tay lóe sáng bạch quang, điểm nhẹ vào giữa trán nàng.

Triệu Thời Ninh lập tức khép mắt, ngất lịm.

Hắn cúi đầu nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, cảm giác như có thứ gì đó trong tâm hồn đang mất kiểm soát.

Nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, cửa sổ bị gió thổi bật tung, mái tóc đen bay rối loạn như những bóng quỷ đang vươn vuốt.

Hắn chậm rãi vươn tay, bóp lấy cổ nàng, dần dần siết chặt.

Sự mất kiểm soát này, hắn không thể chấp nhận.

Hơi thở của Triệu Thời Ninh trở nên gấp gáp, sắc mặt đỏ bừng. Nàng không ngừng ho khan, đôi mắt nhắm nghiền đầy đau đớn. Nhưng khi cơn ho yếu dần, hơi thở mong manh như chỉ mành treo chuông, hắn đột ngột buông nàng ra.

Bàn tay hắn truyền linh lực, nhẹ nhàng vuốt phẳng vết đỏ trên cổ nàng.

“Chờ thêm vài ngày...” Giọng hắn lạnh lùng, “Chờ ta lấy được Khóa Hồn Thảo… rồi kết thúc tất cả.”

---

Triệu Thời Ninh nằm trên giường, cảm thấy ngày đêm ở Vô Ký Các dài hơn dưới chân núi rất nhiều. Cái lạnh nơi đây thấm sâu, ngay cả hai lớp chăn cũng không đủ giữ ấm, khiến nàng thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm.

Cuộc sống như vậy, nàng đã chịu đựng hơn bốn nghìn ngày. Cuối cùng, ngày hôm nay cũng đến.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên Vô Ký Các phủ đầy tuyết. Nhưng trái với mong đợi, lòng nàng lại không có sự kích động, chỉ là một sự bình thản đến lạ lùng.

Kết giới của Vô Ký Các biến mất.

Tạ Lâm Trạc muốn đuổi nàng đi.

Khi Triệu Thời Ninh tỉnh dậy, nàng phát hiện tuyết đã ngừng rơi. Nàng tìm khắp Vô Ký Các nhưng không thấy bóng dáng Tạ Lâm Trạc. Ngay cả trong băng thất ngầm, chỉ có thi thể nữ nhân kia vẫn nằm nguyên đó.

Nếu là vài ngày trước, nàng chắc chắn sẽ không chút do dự mà bỏ đi. Nàng chỉ hận không thể chạy thật xa khỏi Trường Lưu Sơn, từ nay về sau không bao giờ phải nhìn thấy tuyết rơi thêm lần nào nữa.

Nhưng giờ đây, Triệu Thời Ninh không muốn rời đi.

Một tham vọng âm ỉ như ngọn lửa cháy lan đồng cỏ, từ từ bùng lên trong lòng nàng. Nàng không thể tiếp tục sống như trước kia nữa – cuộc sống tự do vô lo của một ma tu giờ đã không còn hấp dẫn.

Triệu Thời Ninh nhớ lại những gì mình đã trải qua ở Phong Đô Thành. Một con quái vật đầu dài trên thuyền nhỏ cũng đủ khiến nàng kinh hãi mất hồn. Những kẻ như Tề Bất Miên có thể tùy ý vứt nàng xuống biển khổ địa ngục bất cứ lúc nào.

Làm ma tu thì có gì tốt? Cuối cùng chẳng phải vẫn bị người ta chèn ép sao?

Nàng quyết định: nàng cũng muốn làm thần tiên, hơn nữa phải là thần tiên mạnh mẽ, vượt xa cả Tạ Lâm Trạc.

Bước đầu tiên để đạt được điều đó… chính là phải chinh phục được Tạ Lâm Trạc.

Triệu Thời Ninh hoàn toàn không cảm thấy nhục nhã vì thất bại hôm qua. Nếu Tạ Lâm Trạc thật sự dễ dàng bị nàng chinh phục, hắn đã không phải là sư tôn của nàng.

Trong mắt nàng, Tạ Lâm Trạc là một khúc xương khó gặm. Nhưng thời gian nàng có rất nhiều. Nàng sẵn sàng “đánh lâu dài” để gặm khúc xương này.

Nếu thật sự không được, thì đổi sang mục tiêu khác thôi.

Trong đầu nàng hiện lên hình bóng của Vạn Thù, không biết hắn còn ở dưới chân núi chờ nàng hay không.

Vạn Thù là thần thú hung tàn cuối cùng còn sót lại của U Đô Sơn, nơi giam giữ hàng ngàn loài quái thú suốt nhiều đời nay.

Nếu có thể cùng hắn song tu… cũng không phải là không được.

Nghĩ vậy, Triệu Thời Ninh lập tức quyết định xuống núi tìm Vạn Thù.

Khi nàng vừa mở cánh cửa lớn của Vô Ký Các, trước mặt bỗng xuất hiện một vị khách không mời.

“Tiểu hữu, Tạ Lâm Trạc có ở đây không? Ta là bằng hữu của hắn, đến từ Thanh Khâu.”

Triệu Thời Ninh thoáng sửng sốt.

Không chỉ vì phong thái tao nhã của người kia, mà còn vì hắn quá lịch sự và nhã nhặn.

Hắn có dung mạo tuyệt mỹ, đến mức nàng phải chần chừ vài giây mới xác định được giới tính của hắn.

Người nam nhân này có mái tóc dài màu bạc xám buông xõa gần đến thắt lưng. Một vài lọn tóc được tết thành bím nhỏ, bên trên buộc những chiếc chuông vàng nhỏ, phát ra tiếng kêu thanh tao mỗi khi hắn bước đi.

Bộ trường bào trắng với viền đỏ thẫm làm nổi bật vòng eo thon gọn được buộc bởi sợi dây lụa đỏ, hai đầu dây thả xuống với những tua rua trang trí tinh xảo, gắn thêm vài chiếc lục lạc vàng.

Nhưng điều thu hút ánh mắt Triệu Thời Ninh nhất lại là chóp mũi đỏ như thoa phấn cùng đôi mắt hồ ly sắc sảo của hắn.

“Ngươi đã là bằng hữu của hắn, tại sao lại không biết hắn ở đâu?” Triệu Thời Ninh miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi dáng vẻ chói mắt của người này.

“Không dám giấu, ta và hắn đã gần hai mươi năm không gặp. Ta cũng không biết hắn có dời chỗ ở hay không.”

Hắn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ gần.

“Ngươi tên gì?”

Triệu Thời Ninh hỏi, bàn tay vô thức vuốt vuốt sống mũi.

“Bạch Tông Nguyệt.”

Khi hắn nói, âm cuối như pha chút ý cười nhẹ, vừa dịu dàng vừa có nét mị hoặc không thể nói thành lời.

Triệu Thời Ninh chưa từng nghe đến cái tên này. Trên thực tế, người nàng quen biết rất ít. Ngoài Tạ Lâm Trạc, những cái tên nàng biết chỉ là từ sách vở trong thư phòng của hắn.

“Ngươi đến từ Thanh Khâu? Vậy ngươi là hồ tiên?”

Triệu Thời Ninh bước đến gần hơn, không e dè mà đánh giá hắn. Khi nàng đến đủ gần, một hương thơm nhàn nhạt pha lẫn mùi hoa thoang thoảng xộc vào mũi, dễ chịu đến mức khiến người ta không muốn rời xa.

“Có thể xem là như vậy.”

Bạch Tông Nguyệt cũng không kiêng dè mà quan sát lại nàng.

Sau một lúc, ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu hữu, ngươi là đạo lữ của Tạ Lâm Trạc sao?”

“Không phải! Ta là đồ đệ của hắn.” Triệu Thời Ninh lập tức phủ nhận.

Đến gần hơn, nàng phát hiện tai của Bạch Tông Nguyệt có hai lỗ xỏ hoa tai màu đỏ sẫm.

“Vậy còn ngươi? Ngươi có đạo lữ chưa?” Nàng hỏi ngược lại.

Bạch Tông Nguyệt thoáng ngạc nhiên, hỏi lại: “Vì sao ngươi lại hỏi vậy?”

“Chỉ cho phép ngươi hỏi ta, ta sao không được hỏi lại?” Triệu Thời Ninh không chút khách khí đáp.

Bạch Tông Nguyệt nghe vậy liền bật cười. Nụ cười của hắn rực rỡ như ánh hoàng hôn.

“Ta chưa từng có đạo lữ.”

“Nghe nói hồ tiên các ngươi đều có thuật mị hoặc, ngươi trông cũng lớn tuổi ngang sư tôn của ta, lại không tu vô tình đạo. Vậy mà đến giờ ngươi chưa có đạo lữ, chẳng lẽ thuật mị hoặc của ngươi chẳng ra gì?”

Triệu Thời Ninh cố tình khıêυ khí©h, trong lòng toan tính học lỏm được chút mị hoặc thuật để thuận lợi quyến rũ Tạ Lâm Trạc.

Thế nhưng, ai cũng biết hồ tiên xảo trá, làm sao dễ bị lừa.

Ấy vậy mà Bạch Tông Nguyệt lại nghiêm túc đáp: “Ta chưa từng dùng thuật mị hoặc bao giờ.”