30 Tết, ngày cuối cùng của năm 2018
Miền Nam Việt Nam, Sài Gòn, một địa điểm nào đó.
Có một chàng thanh niên đang ăn tết bên Gia Đình,... à mà nói vậy cũng chả phải, đúng thật là đang ăn tết bên đám tướng lol của mình. Còn về vấn đề là tại sao tết rồi mà anh ta không về với Gia Đình, do mê game à, ầy nếu nghỉ vậy là tội cho anh ấy rồi, thật ra anh ấy tên Dương Khải Minh quê ở Miền Tây cuộc đời ko được may mắn lắm cho nên mới đi mưu sinh, và công việc của anh ta thì nghề nào cũng từng làm, từ bán vé số, phụ hồ,....đến bảo vệ, công nhân.
Lương ba cọc ba đồng nhiều lúc có làm mà không có tiền ( ý là làm cho chủ mà chủ méo trả tiền ấy) cậu ta cũng như bao người khác ai mà chả muốn đêm 30 được về bên gia đình, nhưng tết là lúc kiếm tiền nhanh nhất nên cậu ta bỏ đi ý nghỉ tề tựu cùng gia đình, vì đồng tiền nên cậu ta luôn lấy một lý do để an ủi mình.
«thôi tết năm sau hẵng về, giờ về tốn thêm tiền chứ chả làm được gì! »
""Thằng mặt lol mày nghĩ cái éo gì vậy, chết rồi kìa!"
Cậu ta đang đánh lol với một người bạn và cũng là người bạn duy nhất của cậu ta ở đây, tên là Tuấn, một tên lầy vãi ra.
""À, Xin lỗi đang nghỉ vu vơ thôi!"" Khải Minh thản nhiên trả lời.
""Trận này là trận chuỗi lên vàng của tao, thua là tao méo chơi với mày nữa!"" Tuấn gắt gỏng.
""Cái méo gì thế?" Khải Minh vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Biết vì sao main nhà ta đầy chấm hỏi không, vì anh bạn Tuấn của ta cầm đấng ys đi sp và sỉ số hiện tại 1/15/2 trong khi main nhà ta đang cầm ad cố gắng gánh con hàng này.
""Nhanh giữ trụ 4 đứa bay cố thủ nhanh nào, đợi tao ra all" Tuấn la ó om sòm.
""Em khâm phục đại ca rồi, ys cầm dao điện xông vô cân 5 chưa đến 1 s bốc hơi mất tiêu."" Khải minh cố ý trêu chọc.
""Tại máy lag chứ bộ, thêm một lần nữa all nào, thằng rừng ch* mới vậy mở phiếu đầu hàng, ko đầu hàng nhé khải minh."" Tuấn mang một bộ dáng vô cùng thuần chất trẻ trâu.
""Ừ , goog game!"" Khải Minh nhẹ giọng nói.
""Gì thế, tao bảo không đầu hàng mà."" Tuấn ánh mắt đầy giận dữ.
""À xin lỗi máy lag quá tao ấn nhầm."" Khải Minh đưa ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội.
""Thôi bỏ đi, trễ rồi tao về đây, cha mẹ tao đợi."" Nói rồi Tuấn đứng dậy thu dọn đồ
""Ừ , về sớm đi."" Khải Minh nở một nụ cười thân thiện.
""OK, sáng mai gặp tiếp tục chiến, thôi tao về ,Chúc Mừng Năm Mới."" nói xong Tuấn đứng dậy đi ra ngoài cửa.
""Ừ , Chúc Mừng Năm Mới."" Khải Minh nhìn hướng thằng Tuấn rời đi mà có chút ghen tỵ
Do thằng Tuấn cũng ở Miền Tây, cũng mưu sinh như bao người, nhưng mà cả Gia Đình nó đã lên đây nên không cần về quê làm gì.
Khải Minh nhìn theo hướng thằng Tuấn rời đi mong ước cũng như nó.
Đứng dậy tính tiền xong Khải Minh hướng Công Viên mà bước đi, trên đường dòng người qua lại, những cặp đôi đi chơi, những gia đình sum vầy cười đùa vui vẻ, làm cậu ta lòng như nặng trĩu, cảm giác cứ như là thiếu một thứ gì đó rất lớn lao.
Cậu ta hỏi lòng mình rằng mình đã làm gì sai, không từ nhỏ đến lớn mình chưa làm gì quá đáng mà, sao ông trời bất công thế, cậu ta không ăn chơi, không rượu bia, không thuốc lá, không đập đá, những chất cấm càng không, vì thế đến giờ vẫn không có người yêu, không, là đã từng yêu, nhưng thất bại, một cuộc tình đầy cay đắng, vì lí do duy nhất là "nghèo" hazz.
Còn về cuộc sống thì hay giúp đỡ người khác, xong nhận được gì, sự bất công của xã hội, và sự khinh thường của lớp đẳng cấp cao trong xã hội.
Vừa đi trên đường cậu ta vừa ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình rồi vừa lẩm bẩm.
""Chả nhẽ làm người tốt khó thế sao!""
Đi một lúc cậu ta cũng tới công viên, tìm một băng ghế đá ở góc vắng vẻ ngồi xuống nhìn ánh trăng, trên mặt mang một nỗi buồn khó tả, cậu nghĩ về những tháng ngày vui vẻ ở quê, những tháng ngày tuổi thơ ngây ngô cùng chúng bạn, những bữa cơm bên gia đình cùng cha mẹ.
Ngồi được một lúc bỗng bất ngờ.....
""Bùm!.... bùm!...""
Trên bầu trời những đợt pháo hoa đẹp đẽ đến mê người.
""Chúc mừng năm mới,... chúc mừng năm mới,...."" người bên đường vừa ngắm pháo hoa vừa chúc nhau tươi cười vui vẻ.
Duy chỉ có một người từ đầu đến giờ vẫn ngồi một chỗ trầm tư không biết đang suy nghĩ gì, bất chợt có một tiếng hét.
""Cướp, có ai ko, cướp cướp,,,,!""có một cô gái tuổi chừng 20 vừa bị ngã xe đang đuổi theo một kẻ khả nghi, chạy thẳng về phía Khải Minh.
""Thằng nhóc kia tránh ra!"" tên cướp hướng về Khải Minh la lên.
""Con m* nó tao ngồi đây có tội tình gì?"" Khải Minh uất ức nói.
""Thôi ko làm người tốt chắc không được rồi."" Khải Minh hướng về phía tên cướp.
""Tránh ra!"" tên cướp chạy tới chỗ Khải Minh la lên.
Khải Minh không có võ nhưng vẫn biết sơ sơ chút võ nhờ biệt tài học lén, tên cướp chạy đến cậu ta sáp lá cà đánh nhau như 2 thằng trẻ trâu, méo dùng võ (biết đâu mà dùng học lén làm sao dùng được ) Do lí do cậu ta không sợ đau hay sau ấy nên tên cướp bị hạ.
Có thể nổi đau thể xác không bằng nổi đau tinh thần, nên ý chí kiên cường mới thắng được tên cướp, với lại đang buồn bực cuộc đời nên có thứ hả giận ngu gì ko xả, một người với chiều cao 1m65, 50 kg đánh một tên cướp to hơn mình một chút nằm lăn, nghĩ xem cậu ta đang bực cỡ nào.
""Cô gái túi của cô nè."" Khải Minh cầm túi xách quay về phía cô gái trả cho cô ta.
""Cảm ơn anh, không có anh em không biết làm gì nữa."" Cô gái nhận túi xách trên mặt vẫn còn nước mắt chưa kịp lao.
""Không có gì, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà."" Khải Minh vừa nói vừa nhìn xung quanh khinh bỉ, tại sao ư vì đây là Công Viên và đang Tết, có rất nhiều người, vậy mà chả ai giúp cả, chả hiểu tình người đâu hết rồi.
Lo mãi mê nói chuyện không để ý tên cướp, lúc này hắn đứng dậy rút dao ra đâm vào sau lưng Khải Minh.
""Súc sinh cho mày lo chuyện bao đồng nè."" tên cướp la lên đâm Khải Minh xong bỏ chạy về đám đông trốn mất.
Về phần Khải Minh cậu ta đang đứng đó định tán gái thì thấy sau lưng đau đớn kịch liệt, rồi từ từ mất sức dần dần mất đi ý thức.
""Anh gì ơi, anh có sau không?"" cô gái dáng vẻ lo lắng nhìn Khải Minh.
""Alo! Cho một xe cứu thương đến Công Viên xx."" một người dân nào đó gọi điện.
""Con m* nó sao mày không cầm dao ngay từ đầu cho tao biết, hic đang định tán gái chưa kịp hỏi tên nữa, mình còn là xử nam mà, bắt công quá đi, nếu cho ta sống một lần nữa ta méo quan tâm gì nữa đâu.""
$$$$$$$$$$$(($(((($$$$$$$$))))$))
Qua một thời gian chả biết bao lâu 1 năm, 10 năm, 100 năm, ngàn năm, vạn năm,,,...... có một linh hồn trôi nổi vô định trong thời không vũ trụ, trong tình trạng ngủ say, nếu không chắc phải tự tử quá, đây là linh hồn của Khải Minh và nghĩ ra sao nếu một ngày nào đó bạn bị quăng ra một nơi xa xôi chả có gì ngoài bạn và dòng chảy không thời gian.
*Thiên Tinh Cầu, Huyền Thanh Đại Lục, Nam Việt Quốc, Thanh Dương Thành
Dương Gia, tại một phòng nhỏ có một thiếu niên thân thể gầy gò, ốm yếu tuổi khoảng 16, đang chậm rãi mở mắt dậy.
""Đây Là đâu ,và ta là ai.""
Bỗng một luồng kiến thức xâm nhập vào đầu cậu ta, cảm giác một cơn đau đớn ập vào làm cậu ta kêu lên một tiếng "A" rồi bất tỉnh.
Sau một Lúc lâu cậu ta tỉnh dậy.
""Con m* nó vậy mà mình lại Xuyên Không." Khải Minh ngỡ ngàng.
( mọi người ủng hộ nha, truyện đầu tay của ta )