Chương 31

Tưởng Thư Thành:!!!

Anh ta kinh hoảng kêu: “Sao có thể! Anh tôi vì cậu mà hy sinh đến mức này ư?”

Lương Trung Tuyền: “Sao không được chứ? Cậu không biết à? Anh ấy luôn ở trên mà.”

Tưởng Thư Thành: “Không thể nào! Rõ ràng anh ấy là… Ôi! Tại sao chứ?”

Cửa phòng tắm “cạch” một tiếng được mở ra, tổng giám đốc Thẩm lau tóc đi ra, liếc xéo Lương Trung Tuyền đang không nghiêm chỉnh, lạnh lùng nói: “Em ấy lừa em đấy, nói chuyện chính đi.”

Tưởng Thư Thành hiển nhiên không tin, nhưng đối diện với mệnh lệnh của tổng giám đốc Thẩm thì ngoan ngoãn nói: “Anh có tới không? Anh hai em muốn hợp tác với anh, không chỉ là ra ngoài chơi.”

Thẩm Úc Tiều vô tình nói: “Không có hứng.”

Bên kia sột soạt vài tiếng, người nói đổi thành anh hai của Tưởng Thư Thành, Tưởng Thư Hàm: “Đừng mà tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đều lớn lên cùng nhau, cậu cũng nể mặt anh đi, đến đây chơi với anh một chút nào.”

Tình cảm giữa mấy anh em nhà họ Tưởng rất tốt, hồi đi học Thẩm Úc Tiều đã từng đến nhà Tưởng Thư Thành chơi, nên hay gặp mấy người anh của anh ta, mà sau khi anh tiếp quản Thẩm Thị, mấy người anh của nhà họ Tưởng cũng giúp đỡ anh một tay, dù rằng Tưởng Thư Hàm có hơi ham chơi hơn các anh của mình, nhưng anh ta có những người anh rất trọng nghĩa với bạn bè của em trai mình.

Thẩm Úc Tiều có thể nói không với Tưởng Thư Thành, nhưng lại ngại từ chối thẳng thừng với Tưởng Thư Hàm.

Có điều… Khó khăn lắm chồng mình mới có kỳ nghỉ dài hạn, anh thực sự không muốn ra ngoài xã giao.

Đầu dây bên kia cảm nhận được sự ngập ngừng của anh, bèn cười nói: “Có phải người trong nhà không cho cậu ra ngoài không? Ha ha ha ha mấy hôm trước anh có thấy cậu trên livestream, thật buồn cười! Bộ quần áo của chú Thẩm rất dữ dằn đó ha ha ha.”

Tổng giám đốc Thẩm mặt không cảm xúc: “Em sẽ nói lại với ông ấy.”

“Đừng vội đừng vội.” Tưởng Thư Hàm vội vàng nói: “Có điều nói ra thì chiêu này của cậu hay đấy, độ nổi tiếng của minh tinh nhà cậu thật sự có tác dụng, anh thấy Thẩm Thị cũng nổi lên rồi… Anh biết ý của cậu, có thể duy trì hình tượng, nhưng mà không thể làm khổ bản thân, chỗ anh có không ít chàng trai trẻ và minh tinh có thể thoải mái chơi đùa, đến xem không?”

Ảnh đế Lương nghe vậy, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Úc Tiều.

Tưởng Thư Thành sầm mặt đứng bên cạnh anh ta, bất đắc dĩ nói: “Anh, anh bị đần hả? Tình cảm của Thẩm Úc Tiều với vợ anh ấy rất tốt, hơn nữa hình như họ mở loa ngoài…”

“Chậc, em con nít không hiểu đâu.” Anh hai Tưởng ký đầu em trai nhà mình: “Tình cảm tốt thì sao, không liên quan đến việc ra ngoài chơi, tổng giám đốc Thẩm cũng không phải người sợ vợ…”

Tưởng Thư Thành nói nhỏ: “… Coi chừng.”

Thẩm Úc Tiều ngắt lời anh ta: “Không cần đâu, cảm ơn, em không có hứng thú.”

Tưởng Thư Hàm: “Anh nói thật đó tổng giám đốc Thẩm, không đến là cậu hối hận thật đấy, lát nữa sẽ có vài nam diễn viên trẻ mới nổi đến chỗ anh, sạch sẽ còn biết chơi, à của Tinh Vân bọn em đấy.”

Thẩm Úc Tiều nhíu mày: “Tinh Vân không có nghiệp vụ này.”

“Phụt.” Đối phương bị sự nghiêm túc của anh chọc cười, “Biết cậu chính trực rồi, nhưng người ta tự nguyện, công ty cậu cũng không thể kiểm soát được, tới đi, anh thấy thằng nhóc Thành Trăn rất biết làm việc, cái miệng nhỏ cũng ngọt, nếu cậu ngại dơ thì cứ đến đây chơi thôi, cũng vui lắm.”

“Thành Trăn?” Thẩm Úc Tiều nhướng mày: “Thành Trăn của Tinh Vân?”

Lương Trung Tuyền nghe vậy, cũng nhíu mày theo, âm thầm lắc lắc đầu với tổng giám đốc Thẩm.

Thẩm Úc Tiều ngẫm nghĩ mấy giây, nắm tay chồng, sau đó hỏi Tưởng Thư Hàm, “Ở đâu?”

Tưởng Thư Hàm: “Đế Anh, bây giờ cậu ra ngoài là được, anh đã sắp xếp người đón cậu dưới lầu.”

“Được.” Thẩm Úc Tiều cúp điện thoại, giơ tay véo véo mũi của Lương Trung Tuyền: “Đi thôi, đi cùng anh.”

“Bảo bối…” Ảnh đế Lương nhìn tổng giám đốc Thẩm, vẻ mặt hơi ấm ức, “Anh đi gặp Thành Trăn làm gì?”

Tổng giám đốc Thẩm không có ý muốn giải thích, giơ chân đá cậu: “Em quản anh à, mau đi thôi.”

Ảnh đế Lương chỉ cảm thấy khó hiểu, ngoài lần hệ thống bị lỗi, thì Thành Trăn gần như không xuất hiện trong cuộc sống của hai người, đi gặp cậu ta làm gì?

Thế nhưng mà, tổng giám đốc Thẩm đã ra lệnh rồi, tính phục tùng của ảnh đế Lương có thể sánh ngang với cún bự, chỉ đành vâng lời thay quần áo, theo tổng tài bá đạo nhà mình ra ngoài.



Trong một phòng bao VIP tại câu lạc bộ Đế Anh, một nhóm người có dáng vẻ tinh anh ngồi trên sô pha, có không ít trai gái xinh đẹp dựa vào người họ, hoặc là mời rượu hoặc là thì thầm trêu đùa, cả căn phòng tràn ngập trong sự xa hoa trụy lạc.

“Cậu hai à, bao giờ chính chủ mới đến đây vậy?” Một người đàn ông trông có vẻ khoảng ba mươi tuổi đang nâng ly với Tưởng Thư Hàm, đôi mắt lại cứ liếc nhìn cậu trai bên cạnh anh ta.

Tưởng Thư Hàm thản nhiên nhấp một ngụm Grey Goose trong tay: “Vội cái gì chứ… Anh tìm cậu ấy có chuyện à?”

“Cũng không nhất định phải gặp.” Người đàn ông ngẩng đầu nốc sạch ly của mình, cười bảo: “Chỉ là trong tay tôi đang có một chương trình rất hay, có thể lên truyền hình vệ tinh, tôi cũng chỉ muốn nhờ tổng giám đốc Thẩm cho ảnh đế Lương đến tham gia, không cần cố định, làm khách mời của một kỳ là được, chúng tôi thật sự là…”

Trong lúc người này nhắc đến tổng giám đốc Thẩm, Tưởng Thư Hàm cảm thấy người dựa trên vai mình hơi cứng lại, tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng mà lại vô cùng rõ ràng, anh ta gật đầu với người đàn ông: “Lát nữa rồi nói.” Đến khi người đó rời đi, anh ta quay sang hỏi người của mình: “Đó là ai?”

Cấp dưới trả lời: “Một nhà sản xuất, có chút quan hệ với cậu ba, anh ta nghe nói tổng giám đốc Thẩm sẽ đến nên cố ý tìm cậu ba giúp đỡ.”

“Cậu ba à, vậy tùy đi.” Cậu hao Tưởng bất chợt quay đầu nhìn sang Thành Trăn đang nép bên mình: “Em quen tổng giám đốc Thẩm à? Hay là quen vợ của cậu ta?”

Thành Trăn ngẩng đầu, khôn khéo cười: “Em, sao em lại biết tổng giám đốc Thẩm chứ? Bởi vì ảnh đế Lương là ông chủ mới của bọn em, tự dưng nghe thấy còn tưởng là anh ấy sẽ đến.”

Tưởng Thư Hàm chẳng ừ chẳng hử gì cả, đặt tay lên eo cậu ta rồi dùng sức nhéo nhéo, nói: “Em nhớ ông chủ mới không có ích đâu, tổng giám đốc Thẩm sau lưng cậu ta mới cần lấy lòng, cậu ta ra tay mới gọi là hào phóng, vốn đầu tư mấy năm trước đều cho minh tinh nhà cậu ta, nếu em theo cậu ta thì không cần ca hát nữa, mỗi ngày chỉ cần nằm là có thể nhận tiền rồi.”

Thành Trăn bị anh ta nhéo đến ứa ra nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười nhõng nhẽo cọ cọ: “Anh ấy có tiền, nhưng mà phương diện kia chưa chắc lợi hại, em vẫn thích anh…”

Cậu hai Tưởng phì cười một tiếng, vừa định nói gì đó, thì thấy mọi người trong phòng bao đột nhiên yên lặng, ngẩng đầu lên thấy tổng giám đốc Thẩm âu phục giày da theo phục vụ đi vào, gương mặt hoàn mỹ bị ánh đèn mờ ảo soi xuống như một bức tượng, rạng rỡ tỏa sáng, nếu không phải nét mặt vừa nghiêm túc vừa chính trực của anh quá xa cách, thì không biết có bao nhiêu người ngẩn ngơ nhìn anh.

Tưởng Thư Hàm với tư cách là chủ tiệc đứng lên, vừa định mở miệng chào hỏi thì lại sững sờ khi nhìn thấy người phía sau anh.

Đó không phải Lương Trung Tuyền sao?

Tất cả những người ở đây, từng người một, bao gồm những người được gọi đến bồi rượu đều đang dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn hai người này.

Lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp dẫn vợ đến chỗ này, không phải tổng giám đốc Thẩm tới đây để chơi ư? Tại sao lại dẫn ảnh đế Lương theo chứ?

Chẳng lẽ Thẩm Úc Tiều thực sự chỉ xem Lương Trung Tuyền là đồ chơi như trong tin tức nói? Vậy anh kết hôn làm gì?

Hay là họ mạnh ai nấy chơi, ra đây ăn phở? Vậy cũng không cần đến chung chứ!

Tổng giám đốc Thẩm gật đầu với cậu hai Tưởng, chào anh ta theo cách Tưởng Thư Thành gọi, “Anh hai.”

“A… Tổng giám đốc Thẩm.” Tưởng Thư Hàm phản ứng lại, vội vàng đón tiếp bắt tay với Thẩm Úc Tiều: “Lâu quá không gặp rồi, cuối cùng cũng gọi được cậu ra đây, anh biết đó giờ cậu không đến những chỗ này, lần này gọi cậu ra là vì có chút chuyện, đây là em dâu nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu, tôi từng coi khá nhiều phim của cậu đấy… À, chúng ta nói chuyện chính trước đi, nói chuyện chính trước!”

Mọi người nghe cậu hai Tưởng giải thích qua loa, bấy giờ mới hiểu ra, hóa ra ảnh đế Lương theo đến tra xét, vậy đúng là không thể chơi quá lố, nhìn phản ứng của cậu hai Tưởng, phỏng chừng vị chính thất này thích quậy, mọi người trao đổi ánh mắt, đồng lòng đẩy trai gái đang dựa vào người mình ra ngoài.

Sau khi Tưởng Thư Hàm nói hết câu, Lương Trung Tuyền từ đằng sau tổng giám đốc Thẩm đứng sang bên cạnh anh, dịu dàng lại cẩn thận gật đầu với đối phương: “Anh hai Tưởng.” Chẳng hề giống với những minh tinh nhỏ ở đây, khí thế của ảnh đế Lương chẳng thua bất kỳ một vị tổng giám đốc hay chủ tịch nào, khí chất tao nhã thanh cao khiến cậu như một viên ngọc bích đẹp đẽ phát ra ánh sáng dịu dàng trong đống kim cương, giống như một quân tử thanh lịch khiêm tốn, cho dù đang mặc âu phục, nhưng lại mang theo hơi hướng cổ xưa.

Mọi người nhớ lại trong livestream, cậu khi thì pha trò khi thì nũng nịu, không khỏi mang vẻ hâm mộ nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm, kiểu người bên ngoài cẩn thận đứng đắn, ở nhà lẳиɠ ɭơ là ước mơ của biết bao nhiêu đàn ông! Tổng giám đốc Thẩm thật có phúc.

Các minh tinh có mặt cũng đều nhìn Lương Trung Tuyền với ánh mắt giống nhau, họ có thể ra đây bồi rượu, trong lòng đều có ý muốn nổi tiếng, mọi người đều dựa vào một hai vị sếp hay người nhà giàu, thầm mơ được gả vào gia đình giàu có, nhưng mấy ai thực hiện được chứ, ảnh đế Lương trời thương có thể nghênh ngang bước vào nhà giàu, hơn nữa còn cưới được người đàn ông vừa đẹp trai vừa xuất sắc như tổng giám đốc Thẩm!

Đôi chồng chồng lạc lõng giữa nơi đây dường như không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh, đứng bên nhau một cách tự nhiên, tay nắm tay, như thể họ đang tham gia một bữa tiệc tối chính thức gì đấy.

Cậu hai Tưởng cũng m hiểu tính cách của tổng giám đốc Thẩm, cho dù hơi bất ngờ vì sự có mặt của ảnh đế Lương, nhưng anh ta cũng mau chóng khôi phục bình thường, vỗ vỗ bả vai của tổng giám đốc Thẩm, vừa chào hỏi vừa dẫn anh đến giữa sô pha.

Mà lúc này Thành Trăn đang đứng ở đấy, mặt đầy hối hận và bối rối.

Cậu hai Tưởng còn muốn xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, thấy nét mặt ấy của Thành Trăn thì cố ý đi sang, chặn Thành Trăn đang định chạy trốn lại: “Lại đây, Thành Trăn, không phải em bảo có quen biết em dâu sao? Tới đây, gặp ông chủ của các em này.”

Lương Trung Tuyền xoay đầu nhìn Thẩm Úc Tiều, không biết ý anh là gì.

Nhưng tổng giám đốc Thẩm lại không cảm xúc, dáng vẻ không biết gì cả, thấy Thành Trăn được đẩy đến đây còn quan sát cậu ta vài lần như lần đầu tiên gặp.

Lương Trung Tuyền: …

Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể kiên trì đến cùng, cố gắng tự nhiên và thân thiết chào hỏi Thành Trăn, như thể hai người chỉ là ông chủ và nhân viên vừa mới quen biết.

May mắn thay, sau đó tổng giám đốc Thẩm không cố tình gây sự nữa, sau khi anh ngồi xuống thì thực sự bắt đầu nói chuyện chính với cậu hao Tưởng.

Trong vòng chưa đầy một tháng nữa, xe hơi năng lượng mới mà Thẩm Thị và Thừa Long hợp tác nghiên cứu sắp được ra mắt và đưa ra thị trường, năng lượng cần thiết ít hơn một nửa so với các loại xe sử dụng năng lượng mới trên thị trường, nhưng động cơ lại có thể so sánh với xe chạy bằng xăng.

Vì quyền sáng chế nằm trong tay tập đoàn hai nhà, có thể tưởng tượng được rằng sau khi sản phẩm mới được tung ra thị trường, toàn bộ thị trường xe năng lượng mới trên thế giới sẽ tràn lan khắp quốc gia C. Tại thời điểm này, chỉ cần tham gia vào một chút cũng có được lợi ích vô tận.

Nhà họ Tưởng có một nền tảng thương mại điện tử có thể được xếp vào hàng top ở trong nước, mặc dù cấp dưới đã qua lại với Thẩm Thị được vài tháng, nhưng vẫn còn một vài chuyện khác cần phải thảo luận để tối đa hóa lợi ích.

Ra đây chơi chỉ là cái cớ, hàng loạt trao đổi tiếp theo mới là mấu chốt.

Vậy nên, sau khi thảo luận thời gian gặp mặt xong, cậu hai Tưởng lại khôi phục dáng vẻ công tử ăn chơi cà lơ phất phơ, rời đi giáo dục thằng em trốn trong góc lén uống rượu, để lại hai chồng chồng Thẩm Lương và Thành Trăn còn ngồi trên sô pha.

Lúc đầu còn có người đến mời rượu, nhưng mà đều bị ảnh đế Lương lịch sự cản lại, kiên quyết không để tổng giám đốc Thẩm chạm đến một giọt rượu, mà tổng giám đốc Thẩm thì chỉ ngồi yên không nói gì, nhìn không ra vẻ vui buồn.

Gương mặt lạnh lùng cùng thủ đoạn nhẹ nhàng, sau vài người thì không có ai mặt dày mày dạn đến gần nữa, nhưng có hai người này ở đây, mọi người không dám chơi, lại không tiện rời khỏi, bởi vậy đều nhao nhao oán trách hai người này trong lòng.

Lương Trung Tuyền bất đắc dĩ nhích lại gần gần tổng tài đạo nhà mình, nhỏ giọng hỏi: “Bàn chuyện làm ăn có thể nói ở chỗ khác mà, anh cũng đâu thích chỗ này, tại sao lại muốn đến chứ?”

Thẩm Úc Tiều ngẩng đầu nhìn cậu, rồi xoay đầu nhìn Thành Trăn.

Thành Trăn bị bỏ lại đây cũng lúng túng muốn khóc, thấy tổng giám đốc Thẩm nhìn mình thì lịch sự chào hỏi một tiếng, sau đó bèn lấy lý do đi vệ sinh trốn ra ngoài.

Mà ngay lúc Thành Trăn rời khỏi cửa phòng, tổng giám đốc Thẩm nắm lấy cổ tay của Lương Trung Tuyền chạy ra ngoài theo.

Lương Trung Tuyền đã từ bỏ suy nghĩ, máy móc rời khỏi phòng bao theo bảo bối nhà mình, bước vào nhà vệ sinh hẻo lánh, rồi bị đè lên bồn rửa tay.

“Sao vậy bảo bối?” Thấy bây giờ xung quanh không còn ai, Lương Trung Tuyền bất đắc dĩ ôm tổng giám đốc Thẩm: “Đừng nói anh định lấy lại danh dự cho em đấy chứ?”

“Ừ.” Tổng giám đốc Thẩm đúng lý hợp tình nói: “Vui không?”

Quả nhiên là vì mình, Lương Trung Tuyền chỉ cảm thấy trái tim như bị ánh mặt trời chiếu vào, khiến cả người ấm áp, cậu thở dài cúi đầu hôn lên môi tổng giám đốc Thẩm: “Anh tốt với em, em rất vui, nhưng không cần cố tình đến đây, cậu ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không liên quan gì đến em, nếu không cậu hai Tưởng không nhắc tới, em cũng quên cậu ta luôn rồi… Ưʍ.”

Lương Trung Tuyền còn chưa kịp nói xong thì đã bị tổng giám đốc Thẩm giữ cổ, mạnh mẽ áp xuống, hai người trao nhau một nụ hôn dài.

“Chồng à.” Thẩm Úc Tiều buông cậu ra, hỏi bằng một giọng điệu dịu dàng chưa từng có: “Sao em lại nói với Tưởng Thư Thành là anh ở trên?”

Ảnh đế Lương bị tiếng gọi chồng làm cho nhũn cả xương, cả người say như điếu đổ, không kìm lòng nổi ôm lấy tổng tài bá đạo mê người nhà mình, ngớ ngẩn đáp lại: “Em chỉ chọc cậu ta thôi, sao nào, Kiều Kiều nhà ta muốn phản công à?”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cánh cửa phòng vệ sinh bất ngờ bị mở ra, đằng sau là Thành Trăn đứng trơ như phỗng và trợ lý Tiểu Chu dẫn cậu ta đến đây.

【Ting, nhiệm vụ năm đã hoàn thành… Ký chủ, nhiệm vụ năm đã bị hủy do lỗi hệ thống, dù cho anh có hôn người yêu của mình trước mặt Thành Trăn, cũng sẽ không có phần thưởng chỉ số tình cảm.】

Thẩm Úc Tiều: 【Cậu im miệng.】

Hệ thống: 【Hức.】