Chương 17

Trước khi yêu Lương Trung Tuyền Thẩm Úc Tiều cũng từng trải qua một mối tình, lúc đó anh vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường không cần phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền, chưa phải gánh vác gánh nặng của cuộc sống từ người cha tệ bạc của mình, mỗi ngày anh chỉ tiếp xúc với sách giáo khoa và những dụng cụ trong phòng thí nghiệm, mãi cho đến khi anh bất ngờ nhìn thấy bạn nam cùng phòng với mình đang làm chuyện đó với một bạn nam khác.

Bỗng nhiên anh ý thức được xu hướng tính dục của mình không giống với người khác, tổng giám đốc Thẩm cũng không rối rắm lâu lắm, sau khi hiểu được tất cả thì nhanh chóng nói cho người thân bạn bè xung quanh mình biết.

Sau khi người bạn thanh mai trúc mã của anh biết chuyện này thì vô cùng cảm động, nói rằng bản thân anh ta cũng thích con trai, nếu xu hướng tính dục của hai người giống nhau, lại không tìm được người thích hợp với mình, thì thử ở bên nhau xem sao, nhưng bởi vì hai người đã quá hiểu nhau rồi, chuyển từ bạn sang người yêu đúng là có hơi xấu hổ, vậy nên vào ngày thứ hai sau khi hai người quyết định ở bên nhau, họ đã chia tay trong hòa bình.

Trước khi kết hôn, Thẩm Úc Tiều đã kể lại hết mọi chuyện cho chồng mình biết, nhưng hình như Lương Trung Tuyền cũng không hề để ý, chỉ là nửa đêm, khi hai người làm chuyện ấy, vì muốn bắt nạt tổng giám đốc Thẩm, Lương Trung Tuyền đã lấy vị thanh mai trúc mã đó ra làm lý do để bắt nạt tổng giám đốc Thẩm, nghiễm nhiên trở thành chất xúc tác cho hai người dù anh ta cũng chưa làm gì cả.

Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy vô cùng khó hiểu, hôn nhau trước mặt bạn trai cũ thì có tác dụng gì. Trong ấn tượng của hai người, rõ ràng chất xúc tác này còn không bằng dân cư mạng hóng chuyện nữa, hơn nữa đối phương còn là một trong số ít những người không hiểu lầm mối quan hệ của họ, nhiệm vụ này của hệ thống rốt cuộc là có ý nghĩa gì cơ chứ?

Đáng tiếc lúc này hệ thống còn có vẻ lạnh lùng hơn tổng giám đốc Thẩm khi ở trong công ty nữa, nó hoàn toàn không để ý đến thắc mắc của ký chủ, chỉ là trong lúc tổng giám đốc Thẩm vẫn còn đang thắc mắc thì biểu thị: 【Ký chủ chỉ còn 28 phút nữa.】

Thẩm Úc Tiều vô cùng tức giận, nhưng thời gian ngắn ngủi khiến anh không kịp nghĩ đến chuyện khác. Anh lấy điện thoại ra, vừa mặc áo khoác vào vừa gọi điện thoại cho “Bạn trai cũ một ngày” của mình.

“Hey, Tổng giám đốc Thẩm, sao vậy, nhớ em rồi à?” Giọng nói tùy tiện ở đầu dây bên kia vang lên.

Thẩm Úc Tiều trực tiếp ngắt lời anh ta, nói: “Tưởng Thư Thành, tôi đang ở Giải trí Tinh Vân, trong vòng hai mươi phút, tôi cần phải gặp cậu.”

Tưởng Thư Thành bị giọng nói nghiêm túc của anh ảnh hưởng, ngay lập tức nghiêm túc lại, hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à? Em đang ở công ty, nếu muốn đến Giải trí Tinh Vân thì 20 phút là không đủ, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng!”

Tổng giám đốc Thẩm suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Vậy thì cậu đến bãi đỗ xe của Thẩm Thị đi, tôi cần phải gặp cậu trong 25 phút nữa, chú ý an toàn, đừng vượt tốc độ.”

Bên kia cũng không hỏi lại nữa, dứt khoát đồng ý: “Được, vậy giờ em đi ngay.” Sau đó trực tiếp ngắt máy.

Thẩm Úc Tiều ở bên này cũng vừa đặt điện thoại xuống thì đúng lúc ảnh đế Lương vừa đi ra từ trong thang máy: “Bảo bối, có mệt không? Giờ vẫn còn thời gian, chiều nay chúng ta…”

Không đợi Lương Trung Tuyền nói xong, tổng giám đốc Thẩm đã bắt lấy cổ tay cậu, bước vào thang máy, trực tiếp đóng cửa lại, nhanh chóng ấn xuống tầng một.

Tiểu Chu bị bỏ lại còn đang đứng nguyên tại chỗ và Tôn Duệ vừa mới bước ra từ thang máy còn chưa kịp bước vào hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

“Anh làm sao vậy?” Lương Trung Tuyền chạy bước nhỏ theo cho kịp với tốc độ của Thẩm Úc Tiều, nhìn vẻ mặt không tốt lắm của bảo bối nhà mình, suy đoán hỏi: “Anh tức giận hả? Cuộc họp không thuận lợi hả? Hay là vì em?”

“Không phải vì em.” Tổng giám đốc Thẩm túm lấy cậu kéo xuống lầu: “Chuyện khác thì để một lát rồi nói, bây giờ đang có chuyện gấp.”

Ảnh đế Lương ngoan ngoãn im lặng, nhìn thấy bảo bối nhà mình rõ ràng đang rất vội nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, cậu cầm lấy tay của anh, bước nhanh hơn. Một đám nhân viên của Tinh Vân trừng mắt nhìn hai người tay trong tay chạy đi, cảnh tượng này đúng là thật cay mắt, cực kỳ giống một cảnh nào đó trong một bộ phim ngôn tình máu chó của mấy chục năm trước.

Thành Trăn đeo kính râm, bối rối đứng trước cửa thang máy, vẫn còn đang chần chừ, vừa nãy cậu ta bị ấm đầu, chọc giận Lương Trung Tuyền, quên mất hiện giờ cậu đã là người có thể quyết định vận mệnh của mình, bất đắc dĩ chỉ có thể tự vả mặt mình, đi xin lỗi Lương Trung Tuyền.

Giây tiếp theo, cửa thang máy mở ra, Thành Trăn đứng thẳng sống lưng, giống như một chiến sĩ sắp lên chiến trường. Nhưng đáng tiếc, còn chưa kịp lên tiếng, cậu ta đã cảm nhận được một làn gió lướt qua trước mặt mình, tiếp sau đó, cậu ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hai người tay trong tay đang chạy xa dần.

Thành Trăn:???

Đôi chồng chồng rất nhanh đã lên xe, lúc này cách thời gian nhiệm vụ kết thúc còn 22 phút nữa, mặc dù hệ thống không giải thích nhưng lại vô cùng tốt bụng mà vang lên từng tiếng tít tít trong đầu tổng giám đốc Thẩm, chỉ cần một phút trôi qua sẽ báo một lần, Thẩm Úc Tiều chỉ cảm thấy một một tiếng ‘tít’ đó giống như một cái búa nện vào lòng anh, giống như nước chảy đá mòn, dần dần đánh anh vỡ ra thành trăm mảnh.

Vì anh đang vô cùng căng thẳng nên dạ dày theo đó cũng bắt đầu co rút, từng chút từng chút thắt lại, đau đến mức anh phải hít vào một hơi thật sâu, sau đó ngay lập tức khởi động xe ‘bruh’ một tiếng phóng về phía trước.

Lương Trung Tuyền nhíu mày, giơ tay nắm lấy tay phải của tổng giám đốc Thẩm, nghiêm túc nói: “Bảo bối, dù có gấp cũng phải tuân thủ luật giao thông đó, anh đừng lái xe nhanh quá.”

Trên đồng hồ hiển thị tốc độ vẫn luôn là 150km/h.

Cuối cùng lần này ảnh đế Lương đã có thể ý thức được có chuyện gì đó không đúng lắm, tay cậu khẽ dùng lực, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn, lớn tiếng nói: “Đừng lái xe nhanh như vậy! Sẽ xảy ra tai nạn đó! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, chậm lại một chút… Nghe lời em đi, ngoan.”

Tiếng điện tử vô tình vang lên: 【21. 】

Đúng rồi, Lương Trung Tuyền vẫn còn đang ở trên xe, Thẩm Úc Tiều cố gắng khắc chế sự sợ hãi đang bao trùm lấy mình, từ từ giảm tốc độ xuống, lái xe an toàn với tốc độ hợp pháp.

Ảnh đế Lương thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, dùng giọng điệu vừa tức giận vừa bất lực mà mắng anh: “Anh có gấp hơn nữa thì cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như vậy chứ, có nghe chưa hả?”

【 20 】

Hốc mắt tổng giám đốc Thẩm đỏ bừng nhìn chằm chằm về phía trước, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nếu như anh ngoan, em có thể đừng ly hôn không?”

“Ly hôn?” Ảnh đế Lương giống như bị ai đó bóp cổ, giọng nói ngay lập tức to hơn: “Anh đùa gì vậy, anh nói lại lần nữa xem?”

Vừa nãy mới bị Thành Trăn nguyền rủa như vậy, trong lòng cậu còn hơi tức giận, kết quả bảo bối lại nhắc lại hai chữ này lần nữa, ảnh đế Lương từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng cuối cùng cũng nổi giận với kim chủ nhà mình rồi, ly hôn cái gì chứ, cậu yêu người này đến tận xương tủy, yêu đến mức bây giờ đã tức giận đến mức này rồi cũng không nỡ nói một câu nặng lời, vì sao bảo bối lại cảm thấy cậu muốn ly hôn chứ?

Nhìn thấy Lương Trung Tuyền tức giận đến mức nói luôn giọng Đông Bắc, tổng giám đốc Thẩm biết anh đã chọc giận cậu thật rồi.

Hai người vẫn luôn sống với nhau rất tốt, rõ ràng hoàn toàn không có chút liên quan gì với hai chữ “ly hôn”, nhưng vì sao, vì sao chính anh lại mơ thấy giấc mơ đó, vì sao hệ thống lại xuất hiện nói với anh, anh sắp ly hôn rồi.

Thẩm Úc Tiều cảm thấy bản thân giống như một con kiến bị nhốt trong hộp thạch, trầm mê trong miếng thạch ngọt ngào mà quơ chân tay loạn xạ, cho dù nỗ lực đến mức nào cũng không tìm được lối ra, hơn một tháng nay, anh vẫn hạnh phúc giống như trước, nhưng lúc nào cũng lo lắng. Mãi cho đến hôm nay, anh vẫn chưa nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ hai mà không phản tác dụng, kết quả hiện giờ không cần phải lo lắng rồi, 8 chỉ số tình cảm mà anh ngày đêm giữ gìn rất nhanh sẽ bị trừ đi 16 mà thành số âm mất.

【 17 】

Lương Trung Tuyền thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Thẩm, cậu vẫn còn rất bực bội, trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ tức giận mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Úc Tiều, lại nhìn thấy hai mắt đối phương đã hơi hơi phiếm hồng.

Lửa giận trong nháy mắt bị dập tắt, cậu cũng hồi phục lại lý trí.

Cảm giác đau lòng giống như bị một đàn côn trùng cắn vậy, dày đặc, vừa đau vừa xót.

Lúc nãy Lương Trung Tuyền suýt nữa thì tức giận đến nỗi đánh mất lý trí, sau đó dần bình tĩnh lại, bắt đầu động não suy nghĩ, trên thế gian này không có ai tin tưởng cậu hơn bảo bối, nếu như không phải vì một lý do đặc biệt nào đó thì chắc chắn anh sẽ không có những biểu hiện bất thường như vậy.

“Bảo bối.” Lương Trung Tuyền nhìn về phía Thẩm Úc Tiều qua gương chiếu hậu, trong ánh mắt đều là vẻ chú tâm và kiên định dường như có thể hút hồn người khác, “Em sẽ không ly hôn đâu, cho dù là vì nguyên nhân gì khiến anh hiểu lầm như vậy nhưng em sẽ không ly hôn, cho dù anh không cần em nữa, em cũng sẽ mặt dày bám theo anh, cho đến khi em chết thì thôi, hóa thành tro bụi cũng sẽ dính lên người anh.”

Lời thổ lộ vừa trực tiếp vừa đáng sợ nhưng lại khiến cho tổng giám đốc Thẩm hai mắt đã phiếm hồng ngay lập tức rơi nước mắt.

Lương Trung Tuyền chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, sự áy náy và chán ghét chính mình khiến cậu hận không thể cho mình một cái tát, rõ ràng ngay từ đầu bảo bối nhà mình đã có gì đó rất khác thường, rõ ràng cậu đã nhận thấy điều đó rồi, nhưng lại không làm gì hết, vậy mà còn tưởng rằng bảo bối nhà mình đã hiểu ra mọi chuyện mà đắc ý… Vì sao rõ ràng cậu yêu anh như vậy, lại khiến anh phải chịu nhiều tổn thương…

Cậu vươn tay cẩn thận lau đi nước mắt đang không ngừng rơi trên mặt tổng giám đốc Thẩm từng chút một, hốc mắt cậu cũng dần đỏ lên.

Cuối cùng Thẩm Úc Tiều cũng hạ quyết tâm, hoàn toàn giao bản thân mình cho chồng, để cậu có thể cùng anh gánh vác những áp lực mà mấy tháng nay một mình anh đã chịu đựng.

— Nhưng anh mở miệng ra vẫn không nói được một chữ nào.

Không phải là vấn đề về tâm lý mà giống như có một loại năng lực khó hiểu nào đó đang ngăn cản anh nói chuyện, cảm giác nghẹn khuất không thể nào khống chế được giọng nói của bản thân khiến anh suýt nữa hộc máu, nhưng cho dù anh có thử thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không có cách nào nói ra được bất kỳ thông tin nào có liên quan đến hệ thống.

Ảnh đế Lương chỉ thấy bảo bối nhà mình giống như bệnh nhân bị mất tiếng, “a” “a” mà kêu lên.

Tiếng điện tử mang theo ác ý xuất hiện: 【Còn 8 phút, nhắc nhở ký chủ, hệ thống show ân ái thuộc về công nghệ kỹ thuật cao của tương lai, vì phòng ngừa có người làm loạn quá trình phát triển của thời đại, duy trì sự ổn định của xã hội, vậy nên ký chủ bắt buộc phải giữ bí mật về sự tồn tại của hệ thống. 】

“Khốn kiếp!” Hiếm thấy tổng giám đốc Thẩm lại vứt bỏ đi sự tao nhã của bản thân, bực bội mà mắng một câu như vậy, hai tay tức giận mà đánh mạnh vào vô lăng.

Lúc này, Tưởng Thư Thành gọi đến.

Trong xe có điều khiển bằng giọng nói, anh trực tiếp bắt máy: “Em vẫn đang ở trên đường, nhưng có lẽ không đủ thời gian, em cho vài người bên mình qua trước được không?”

Thẩm Úc Tiều rất khác thường, cuối cùng quyết định dừng xe ở bãi đỗ xe của Thẩm Thị, nói với Tưởng Thư Thành: “Người khác không được, người tôi cần chính là cậu, xin cậu đấy, nhanh một chút đi.”

Tưởng Thư Thành ở đầu dây bên kia suýt nữa bị chữ “xin” này dọa đến mức tông vào chiếc xe phía trước, bắt đầu từ lúc học mẫu giáo, tổng giám đốc Thẩm vẫn luôn tỏ ra cao quý mà rất nhiều người nhìn vào đều cảm thấy mình rất thua kém, muốn anh nói một câu “xin”, sợ là phải đợi đến lúc vũ trụ bùng nổ, vậy mà bây giờ tổng giám đốc Thẩm lại nói từ “xin” này với anh ta?

Xem ra, anh đang thật sự vô cùng gấp gáp rồi, Tưởng Thư Thành giương mắt nhìn tòa nhà của Thẩm Thị ở phía xa, không do dự mà gia tăng tốc độ.

Ở bên kia, tổng giám đốc Thẩm căng thẳng nắm chặt lấy tay áo của Lương Trung Tuyền, trong mắt không hề có một tia sáng nào, còn chưa tới một phút, sự thật đã định, hiện giờ anh chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Lương Trung Tuyền mà thôi, anh cá rằng Lương Trung Tuyền có thể thắng được hệ thống, cược họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

【 3, 2, 1, ting — Thời gian đã hết, nhiệm vụ 5 thất bại, trừ 16 chỉ số tình cảm, tổng chỉ số tình cảm 0, hệ thống sẽ dùng phương pháp thôi miên xóa bỏ tình cảm vợ chồng của ký chủ, bao gồm trí nhớ, đi đến kết cục ly hôn. 】

Thẩm Úc Tiều không hiểu gì cả, anh không ngờ rằng cái được gọi là hệ thống show ân ái lại có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy, anh chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều đông lại rồi, tất cả cảnh vật và âm thanh ở xung quanh đều lần lượt biến mất, chỉ còn lại tiếng điện tử đầy ác ý vang lên bên tai anh và Lương Trung Tuyền đang ở trước mặt.

Hệ thống tiếp tục không biết sống chết mà nói: 【Quá trình thôi miên cần 10 phút, hiện giờ bắt — 】

Không đợi anh nghe thấy hết câu, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, Lương Trung Tuyền ngã xuống sau tiếng động, Thẩm Úc Tiều giơ tay lên, khuôn mặt hiện lên vẻ đau thương đầy điên cuồng.

Trong nháy mắt, thế giới yên tĩnh đến mức đáng sợ, tất cả nhân viên đang đứng ở bãi đỗ xe của Thẩm Thị đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người đang đứng ở vị trí trung tâm, hệ thống cũng bị dọa đến im lặng, Tưởng Thư Thành vừa mới lái xe tới, còn chưa kịp xuống xe đã cứng ngắc bước ra khỏi xe, há mồm giống như là ngây dại mà hỏi: “Anh… Anh gọi em qua đây… Để xem anh bạo lực gia đình đấy à?”

Thẩm Úc Tiều lạnh lùng liếc anh ta một cái, ngồi xổm xuống, dùng kiểu ôm công chúa mà ôm lấy Lương Trung Tuyền đang hôn mê vào lòng, yên lặng mà ôm cậu nhét vào xe của mình, rồi không nói một lời nào mà lái xe quay về.



Sau gáy đau nhức khiến Lương Trung Tuyền nghĩ rằng mình đã ngủ đến mức bị sái cổ rồi, cậu dùng sức xoay xoay cổ mình mới khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt và xám xịt của bảo bối nhà mình, mà Tưởng Thư Thành với khuôn mặt khó hiểu đang đứng ở sau lưng anh, bày ra dáng vẻ sẵn sàng khống chế đối phương, có lẽ là sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó khiến bao người hoảng sợ nữa.

Đáng tiếc đã muộn một bước, ngay lúc Lương Trung Tuyền mở mắt ra, Thẩm Úc Tiều đã xông về phía cậu, giang chân ngồi trên lưng cậu, hai tay nắm lấy hai má đầy thịt của cậu, hai mắt nhìn chằm chằm hai mắt cậu, dường như muốn ăn cậu vào bụng vậy.

Ảnh đế Lương: “A, a, bảo bối, em không sao!”

Tổng giám đốc Thẩm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hai tay run rẩy buông khuôn mặt của ảnh đế Lương ra.

Giây phút ấy, Lương Trung Tuyền vươn tay ôm lấy tổng giám đốc Thẩm vừa muốn khóc vào lòng, để mặt anh vùi vào gáy mình, thở dài nhẹ nhõm, khi ở bãi đỗ xe, ngay trong giây phút đó, cậu và bảo bối như đọc được suy nghĩ của đối phương, cũng cảm nhận được sự lo sợ tột cùng, giống như giây tiếp theo, bản thân cậu sẽ đánh mất đối phương vậy, sẽ không thể nào gặp lại được nữa.

Giống như chính cậu đã khiến cho mình rơi vào hôn mê.

Cậu nhắm mắt lại, làm dịu bớt cảm giác chua xót sắp không chế không được trong lòng mình, cúi đầu kề môi mình ngay bên tai Thẩm Úc Tiều, thấp giọng an ủi: “Chồng trở về rồi, bảo bối, đừng sợ, em trở về rồi, chúng ta cùng nhau loại bỏ thứ đang khống chế anh… Cảm ơn, cảm ơn anh, anh yêu, em yêu anh, bảo bối.”

Thẩm Úc Tiều giãy dụa thoát khỏi l*иg ngực cậu, anh giơ tay đánh nhẹ lên vai cậu, giọng mũi đặc sệt nói: “Buồn nôn.”

Ảnh đế Lương nở một nụ cười ngốc nghếch như một chú cún con, rồi ôm lấy tổng giám đốc Thẩm lần đầu tiên có dáng vẻ nhếch nhác như vậy, giống như một tên cướp đang ôm lấy đống tài sản quý giá mà mình đã đánh mất vừa mới tìm lại được.