Chương 13-1

Sau khi nghe Lăng Ly trả lời, thần sắc A Dịch khó lường liếc hắn một cái, cầm lấy khăn gác bên cạnh lai tay, sau đó không ăn nữa, nói với Lăng Ly: “Ta sẽ mang thuốc sang cho ngươi.”

Sau đó liền đứng dậy đi một mạch khiến Tô Cảnh Dương muốn xen lời vào cũng không được. Một lúc sau Tô Cảnh Dương mới sửng sốt, cảm thấy kỳ quái, cái tên này quan tâm A Ly như vậy làm gì. Hay là bản chất hắn vốn nhiệt tình với mọi người?

Trên đường đi đến tiệm sách, đầu óc Tô Cảnh Dương vẫn suy nghĩ miên man, sách nhỏ trong tay giở cả nửa ngày cũng không đọc được một chữ.

Ngồi ngốc một lúc, hắn đem sách gấp lại, thấp giọng thở dài.

Kỳ thực đọc nhiều sách như vậy tạm thời cũng chưa dùng tới, cốt truyện sẽ không diễn ra trong bối cảnh trấn nhỏ này đâu, muốn tình cờ gặp được cũng không có cơ hội. Tô Cảnh Dương quyết định chờ sau khi mở tiệm cơm xong, làm ăn ổn định, sẽ đi lên Tấn Thành xem xem.

Nơi đó là thủ đô của triều đại này, phồn hoa hưng thịnh, càng quan trọng là… Người cũng nhiều, có thể có nhiều cơ hội gặp được vai chính.

Tô Cảnh Dương dù sao cũng rảnh rỗi, để sách xuống định uống trà, nhưng sờ đến phát hiện hết trà rồi. Hắn mang theo ấm trà đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu lấy thêm nước nóng pha trà, đi lên cầu thang một nửa, phát hiện Hách Gia Thịnh giấu mình ngồi xổm trong góc tận cùng giá sách, sắc mặt ửng hồng, thần sắc kích động xem sách.

Tô Cảnh Dương không cần nhìn kĩ cũng biết hắn đang xem cái gì, dù sao cũng là tiệm sách, ngoại trừ sách cấm thì loại sách nào cũng có. Loại sách không thích hợp với thiếu nhi này được bày ở chỗ khuất, thích hợp cho những người muốn tới xem, bình thường trừ khi là từ trên lầu nhìn xuống, nếu không cũng không nhìn thấy động tĩnh từ hàng cuối cùng này.

Tô Cảnh Dương đối với loại người này không có gì để nói, hắn tiếp tục lên lầu không thèm quan tâm, kết quả chờ hắn đem ấm nước đi xuống lầu liền muốn chửi ầm lên.

Mụ nội nó, cái tên Hách Gia Thịnh này xem sách xong lại động tình, lén lén lút lút liếc bốn phía, liền đưa bàn tay tiến vào bên trong đũng quần một cách hèn mọn.

Tô Cảnh Dương tức giận đến choáng váng đầu, ban ngày ban mặt tại cửa hàng làm loại chuyện này không nói, nếu làm bẩn sách, sau này làm sau bán được cho người khác?!

Tô Cảnh Dương đậy ấm trà lại, tức giận đi tới.

Hách Gia Thịnh đang chìm đắm trong đó đột ngột bị âm thanh doạ sợ tới mức nằm rạp xuống dưới đất, da mặt đò bừng, cả người đều run, một lúc lâu mới dám ngước mắt nhìn lên, lén lút nhìn hướng Tô Cảnh Dương dò xét.

Tô Cảnh Dương nghiêm mặt, mặt không cảm xúc trừng hắn khiến hắn vô cùng hoảng loạn, liên tục lăn lộn, lung tung chỉnh lý quần áo, ném sách sau đó liền chạy mất.

Tô Cảnh Dương chờ hắn chạy đi xa, lúc này mới tiếp tục đi đến giá sách kia, khuôn mặt đầy ghét bỏ nhặt cuốn sách lên, trang sách thậm chí có vết ẩm ướt của mồ hôi.