Chương 4-1: Lăng Ly

Đến buổi tối, Tô Cảnh Dương nằm trên nền đất trong cửa hàng, vẫn cảm thấy câu chuyện nghe được từ Lương Lộ thực sự khó mà tin nổi!.

Người kia tên là Lăng Ly, năm nay hai mươi mốt tuổi, từ nhỏ đã bị người nhà bỏ rơi, được một lão bộ khoái không vợ trong trấn nuôi dưỡng. Bởi vì Lăng Ly là người song tính, sau khi hắn trưởng thành, người trong trấn nói bóng nói gió không ít chuyện giữa hắn cùng lão bộ khoái. Hàng xóm càng lắm mồm, khắp nơi đặt điều nói bên ngoài hai người là quan hệ cha con, kỳ thực mỗi ngày đều ở nhà làm loạn, thật sự bại hoại.

Lão bộ khoái là người trầm mặc ít nói, Lăng Ly cá tính cũng lạnh nhạt, hai người căn bản từ trước đến giờ đối với những tin đồn này đều ngoảnh mặt làm ngơ, chưa từng giải thích.

Cũng không biết làm sao, năm Lăng Ly 16 tuổi, quen biết với một thanh niên nhà họ Lưu trên trấn. Thanh niên kia tên Lưu Nguyệt, ngoại trừ có tật xấu đánh bạc, ngược lại là một nhân tài, dẻo mồm dẻo miệng được lòng người khác.

Tuy rằng điền kiện nhà Lưu gia cũng không mấy tốt, nhưng cũng không ưa Lăng Ly một thân đồn đãi, là cái giày rách. Đối với việc con trai mình cùng Lăng Ly kết giao cảm thấy vô cùng đau đớn. Cha Lưu Nguyệt nổi trận lôi đình, cực lực phản đối. Mẹ Lưu Nguyệt cũng lăn lộn khóc lóc om sòm, lấy cái chết ra đe doạ, muốn hai người bọn họ nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ.

Cứ như vậy náo loạn đòi sống đòi chết liền mấy tháng, Lưu Nguyệt tuyệt vọng, tức giận bị cha mẹ ép buộc, cùng Lăng Ly ước định tự sát vì tình. Nhưng không ngờ, chờ người nhà họ Lưu lòng như lửa đốt kéo nhau phá cửa tới tìm thì bắt gặp hình ảnh Lưu Nguyệt uống thuốc độc chết rồi. Mà Lăng Ly thì còn sống, mất hồn mất phách ngã ngồi bên cạnh thi thể Lưu Nguyệt. Lão bộ khoái ở một bên bảo vệ, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt tĩnh mịch.

Cha mẹ Lưu Nguyệt lúc đó gào khóc muốn trấn động trời đất, sau đó đem Lăng Ly cùng lão bộ khoái đi báo quan, nói bọn họ mưu sát.

Trấn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chuyện của Lăng Ly vừa truyền ra, còn có cha mẹ Lưu gia gặp ai cũng khóc lóc kể lể. Hành động ác độc hại chết con trai nhà Lưu gia của Lăng Ly rất nhanh liền lưu truyền đến mức mọi người đều biết. Tất cả mọi người đều cảm thấy đồng tình với sự si tình của Lưu Nguyệt, còn đối với hành động của Lăng Ly thì cảm thấy thật trơ trẽn, đầu đường cuối ngõ nghị luận sôi nổi.

Cha mẹ Lưu gia đối với Lăng Ly và lão bộ khoái hận đến thấu xương, không tha thứ, vẫn luôn kiện cáo. Sau đó lão bộ khoái nhận hết tội danh về mình, nói chính hắn độc chết Lưu Nguyệt, vụ án còn chưa có phán quyết, liền tự sát trong tù.

Cha mẹ Lưu hận thù đến mức mù quáng, đoạt hũ tro cốt của lão bộ khoái từ tay Lăng Ly, ném vào rãnh nước bẩn, hũ tro cốt bị trôi đi. Lăng Ly tìm cũng không được. Cha mẹ Lưu gia không cam lòng việc Lăng Ly không bị xử tội, mỗi ngày đứng ngoài cửa chửi ầm ĩ, chửi không nổi thì đem phân hắt lên cửa nhà hắn, làm cho xung quanh tràn ngập mùi thối.

Mọi người không phải là muốn làm chuyện tốt, căn bản không phải là đồng tình với Lưu gia, mà chủ yếu muốn hóng chuyện. Ngược lại, tất cả mọi người cảm thấy Lăng Ly rất đáng ghét, hắn không nên được sống tốt, vì vậy cũng bắt chước ném linh tinh trước cửa nhà hắn.

Tiểu hài tử cũng bị người lớn dạy, mỗi ngày chạy tới gần nhà Lăng Ly hò hét. Lăng Ly bị đồn đãi là người không ra gì, thông đồng cùng lão bộ khoái không nói, còn hại chết Lưu Nguyệt “Tuổi trẻ tài cao” . Cuối cùng lão bộ khoái thay hắn gánh tội chết, hắn còn không biết xấu hổ sống một cách bình yên.

Sau này người trên trấn mỗi lần thấy hắn đều phun nước bọt xem thường, mắng hắn “Đồ kỹ nữ vô tình vô nghĩa”.