Chương 24

— Nói sớm có dưa, lúc nãy trên đường về nhà tôi mua một túi hạt dưa rồi.

Lúc này mọi người cuối cùng cũng nhận ra, tất cả đồng loạt nhìn chằm chằm Lý Binh: Thằng khốn nạn này sao giờ còn tồn tại được thế!?

Lý Binh bị nhìn chằm chằm đến mức run rẩy, “Các cậu, các cậu bị sao vậy, sao lại nhìn tôi như thế?”

Mọi người chỉ quay đầu, nói với Vương Thần: “Nhất định không được bỏ qua cho hắn!”

— Hahaha, tới lúc đến lượt mình mới biết đau, ai là người trước đó đã khuyên người ta nên rộng lượng?

— Mới vào chưa theo kịp tình tiết, Vương Thần là ai? Bình luận trước đó nói là con gái của Lục Bỉnh Hùng, không phải ông ta không có con gái sao?

Miệng Lý Binh động đậy, dường như muốn nói gì đó, nhưng đội bảo vệ mà Lục Bỉnh Hùng gọi đã đến.

Một nhóm bảo vệ cao lớn mạnh mẽ đi tới tóm lấy Lý Binh như xách một chú gà con.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, đưa thẳng đến đồn cảnh sát." Lục Bỉnh Hùng xoa trán, ông đã mất hết kiên nhẫn.

Ông chỉ muốn nhanh chóng nhận lại con gái, những thứ cản trở này càng xử lý sớm càng tốt.

“Dựa vào đâu mà bắt tôi! Tôi chẳng làm gì cả, thả tôi ra! Các người đều nghe theo tên thầy bói đó sẽ bị quả báo đấy!”

“Chủ tịch Lục xin hãy tha cho tôi, tôi còn trẻ, tôi không muốn ngồi tù đâu! Nếu cha tôi biết chuyện này, ông ấy sẽ đánh chết tôi mất…”

— Hừ, chính mình cũng là nạn nhân của bạo lực gia đình lại còn quay đầu đi bắt nạt bạn học.

— Đối với loại người này, chỉ có thể đánh giá là ác giả ác báo.

Hoàng Thiếu Ngôn ăn xong chiếc bánh sầu riêng cuối cùng trên đĩa, vỗ tay đứng dậy.

"Vương Thần, tôi ăn xong rồi, cậu muốn về cùng tôi không?"

"Được, chúng ta cùng về." Vương Thần cũng không muốn ở lại bữa tiệc này nữa.

Hai người cùng Lục Bỉnh Hùng đi ra ngoài, khi họ gần rời khỏi thì giáo viên chủ nhiệm run rẩy lên tiếng.

“Thiếu Ngôn à…”

Hoàng Thiếu Ngôn quay đầu lại, “Thầy cũng muốn có chuyện gì sao?”

Đùa à! Ai dám chứ.

Ông ta rụt cái bụng béo lại, “Không! Ý thầy là các em là con gái, buổi tối về nhà phải chú ý cẩn thận.”

Ông ta móc ví ra, “Nào, thầy cho tiền gọi xe về nhà.”

“Hôm nay xảy ra chuyện mọi người đều không vui, các em chắc chưa ăn no đâu nhỉ.”

Giáo viên chủ nhiệm lại quay sang Vương Thần, mặt cười tươi như hoa, “Vương Thần chưa ăn được mấy miếng nên chắc chắn đói rồi, thầy lấy cho em thịt heo hay dạ dày cá gì đó mang về ăn nhé.”

Vương Thần vừa định từ chối thì tay bị Hoàng Thiếu Ngôn giữ lại.

“Đúng là chưa ăn no, nhưng thức ăn thừa không phải là để bố thí cho người ăn xin sao?”

“Đúng, đúng, thầy sẽ bảo nhà bếp làm lại một phần mới.”

Hoàng Thiếu Ngôn: “Được rồi, lấy món Phật Nhảy Tường xuất đặc biệt nhé, tôi chưa ăn bao giờ nên có chút thèm, thầy không chê đắt chứ?”

“Sao có thể! Thầy còn thấy có lỗi với các em, mấy năm qua đã để Vương Thần và em chịu thiệt thòi.” Ông ta diễn rất thật, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Lục Bỉnh Hùng.

Lục Bỉnh Hùng không đáp lại, Hoàng Thiếu Ngôn cũng đổi chủ đề.

“Em biết rồi thầy, Phật Nhảy Tường.”

“Ừm, ừm, thầy sẽ đi gọi món ngay.”

Giáo viên chủ nhiệm gọi phục vụ, nước mắt lưng tròng gọi hai phần Phật Nhảy Tường đặc biệt, “Đóng gói lại để học sinh yêu quý của tôi mang về ăn.”

Khi quét mã thanh toán, ông ta đau lòng vô cùng.

Món Phật Nhảy Tường quái quỷ gì mà làm tới tận ba nghìn tám một phần!

Phật đừng nhảy nữa, để ông ta nhảy trước đã.

*